Dạng chiến đấu theo kiểu tốc chiến tốc thắng một người làm thì không bao giờ thành công. Muốn để đối phương hết hi vọng, chỉ dựa vào bản thân cũng không đủ.
Ngày hôm sau, Mạnh Cổ làm tài xế đưa Trần Nhược Vũ và Lương Tư Tư ra ân bay.
Trần Nhược Vũ rất muốn khóc nhưng cô cố nén lại. Nhìn Lương Tư Tư khuất dần trong tầm mắt, bỗng nhiên cô nghĩ, người con gái này bỏ đi vì một người đàn ông, là hướng về cuộc sống hay đang đi tới chiến trường? Hoặc giả, sống cùng người đàn ông ấy chính là đang đi đánh giặc?
Cô quay đầu lại, Mạnh Cổ vẻ mặt vui vẻ tưng bừng, bỗng thấy rất bực mình, anh không hề chung cảm xúc với cô, thật đáng ghét.
“ Làm sao vậy?.” Mạnh Cổ thấy cô như vậy, hỏi.
“ Mặc kệ em.” Trần Nhược Vũ lắc lắc đầu rồi đi.
Được rồi, cô cũng có chiến trường của cô, cô đang tính toán xem, làm thế nào để sống cùng Mạnh Cổ cả đời mà không phải đổi người đàn ông khác.
Cô không để mất anh, anh cũng sẽ không để mất cô.
Cô muốn cùng một người sống đến trọn đời, cô hy vọng người đó là Mạnh Cổ.
Thế nhưng hiện tại xem ra anh đối với cô chưa có đủ cảm giác an toàn, theo lí thuyết thì không nên như vậy. Điều kiện của anh so với cô tốt hơn nhiều, cô không cảm thấy yên bình chút nào cả. Còn anh? Anh vẫn cố chấp là cô chưa đủ nhiệt tình?
Trần Nhược Vũ đang suy nghĩ, cô thấy Mạnh Cổ lái xe vừa nhìn chằm chằm cô, cô liếc mắt một cái, chợt thấy bản thân có khí thế từ trong người toát ra.
Mạnh Cổ lại hỏi cô: “ Làm sao vậy?.”
“ Mặc kệ em.” Cô xoay đầu sang một bên, quyết định duy trì khí thế hừng hực này.
Thế nhưng nên nói thế nào thì cô chưa nghĩ ra. Đi qua siêu thị, cô nói dừng xe muốn vào đó mua vài thứ. Mạnh Cổ đương nhiên không có ý kiến, đi siêu thị cùng bạn gái, xem như là khởi đầu tốt.
Hai người đẩy xe đi vào siêu thị mua sắm.
“ Em muốn mua gì?.”
“ Em chưa nghĩ ra.” Trần Nhược Vũ trả lời.
Mạnh Cổ há miệng thở dốc, rồi đóng lại.
Trần Nhược Vũ sờ chỗ này, nhìn chỗ kia, như người mất hồn mất vía.
Mạnh Cổ hết chịu nổi, bèn lên tiếng: “ Lần sau trong nhà thiếu cái gì, liệt kê ra một danh sách sau đó đến đây mua, như vậy sẽ hiệu quả hơn.”
Trần Nhược Vũ liền đáp: “ Mua đồ không phải quan trọng hiệu suất mà là thú vui.”
Mạnh Cổ nghẹn họng, không trả lời. Đối với anh, hiệu quả chính là lạc thú. Có điều, phái nữ không nghĩ như vậy.
Trần Nhược Vũ liếc mắt với anh một cái: “ Anh đi mua đồ cứ như đi đánh giặc, chẳng đáng yêu chút nào.”
Mạnh Cổ không hé răng một câu, Trần Nhược Vũ lại hỏi: “ Bác sĩ Mạnh, anh rất ưa sạch sẽ?.” Cô nhớ tới lần áo sơ mi của anh dính bẩn anh liền mua ngay chiếc áo khác.
“ Anh chỉ yêu thích sạch sẽ.”
“ Nhà của anh ai dọn?.” Cô nghĩ tới nhà của anh chẳng có nổi một hạt bụi.
Mạnh Cổ ho khan một hai tiếng, rồi cười. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái: “ Làm sao bày ra cái vẻ mặt kì lạ vậy?.”
“ Không, chỉ là thấy trong đề tài nói chuyện của chúng ta đã có chút tiến triển.”
Trần Nhược Vũ nhíu mi: “ Tiến triển cái gì?.”
“ Đã muốn ở nhà anh làm công việc nhà.”
“ Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, xem anh có phải là người có tật xấu hay soi mói không.”
“ Anh làm quái gì có tật xấu nào?.”
“ Lần trước, áo sơ mi của anh bẩn có chút xíu mà anh đã vung tiền đi mua cái khác, không phải tật xấu sao?.”
“ Nhưng trên đó có nước mũi của em.”
Bên cạnh có hai người con gái đi ngang qua, nghe được câu này quay đầu lại nhìn Trần Nhược Vũ, cười haha, Trần Nhược Vũ vô cùng xấu hổ, trừng mắt liếc mắt Mạnh Cổ một cái: “ Rõ ràng là không phải.”
“ Có nước mũi dính trên quần áo chẳng lẽ em sẽ mặc lên người sao? Không nhanh chạy đi mua cái mới sẽ rất khó chịu trong người.”
Trần Nhược Vũ không để ý đến anh, đi lướt qua người Mạnh Cổ, anh vội chạy đuổi theo: “ Này, em không thể tức giận chỉ vì anh nói thật.”
Trần Nhược Vũ không đáp lời, chỉ đi về phía trước, Mạnh Cổ còn nói: “ Chúng ta hôm qua đã làm hòa rồi mà.”
“ Còn chưa xong đâu.” Cô còn đang lo lắng, anh sao có thể nhân lúc cô chưa tỉnh ngủ mà đàm phán hòa giải được chứ.
“ Làm sao còn chưa xong?.” Mạnh Cổ đi đến bên người cô, dùng cánh tay chạm vào người cô: “ Nhỏ mọn, em nói xem, phải thế nào thì em mới chịu?.”
Trần Nhược Vũ chưa có trả lời nhưng Mạnh Cỗ bỗng nhiên ngửi thấy được mùi vị đáng ghét vô cùng, anh nhìn thấy hai mắt Trần Nhược Vũ sáng lấp lánh, bỗng thấy không ổn. Quay đầu thấy, cách đó không xa đúng là kệ bán sầu riêng!!!!
Trần Nhược Vũ quay đầu nhìn anh, không nói lời nào.
Mạnh Cổ nhìn cô, sau đó lại nhìn về phía sầu riêng, sau đó nhìn vào mắt cô hạ chỉ: “ Em chọn đi.”
Đáy mắt Trần Nhược Vũ lóe lên ý cười, đi thẳng tới kệ sầu riêng. Cô nhờ nhân viên trong siêu thị chọn giúp mình, tầm 8kg, hoặc hơn cũng được. Trần Nhược Vũ vẻ mặt đầy tiếc nuối: “ Lần trước còn là 10kg đó.”
Mạnh Cổ không lên tiếng bao biện, còn nhớ đến chuyện lần trước dai đến thế sao.
Trần Nhược Vũ có sầu riêng, tâm tình chuyển biến rõ rệt, không di dạo nữa, hối thúc Mạnh Cổ lái xe nhanh về nhà để ăn sầu riêng. Mạnh Cổ giúp cô khiêng sầu riêng tới quầy thu ngân, hỏi cô: “ Đây coi như làm hòa?.”
Trần Nhược Vũ gật đầu, sau đó đem sầu riêng đặt lên chiếc bàn tính tiền sáng bóng: “ Tính tiền.”
Quả là quá đã, Trần Nhược Vũ rất hài lòng, đây được xem như một bữa tiệc sầu riêng no nê, vô cùng vui mừng. Làm hòa sau khi tỉnh ngủ, lần sau anh còn dám bắt nạt cô, cô sẽ mua một đống sầu riêng về ăn đè chết anh.
Tính tiền xong, Trần Nhược Vũ tâm trạng rạo rực đi trước dẫn đường, đi tới đuôi xe của Mạnh Cổ, anh ở phía đuôi xe thò đâu ra lẩm bẩm điều gì đó, giống như mình chẳng bằng nổi quả sầu riêng.
“ Anh vừa nói gì?.” Trần Nhược Vũ quay đầu.
“ Đâu có gì.” Mạnh Cổ hung hăng ném veo sầu riêng vào trong cốp xe, Trần Nhược Vũ đau lòng không thôi: “ Ối ối, anh đừng ném nó, nhỡ hỏng thì sao.”
Mạnh Cổ mím chặt môi, Trần Nhược Vũ lưu luyến không rời: “ Em muốn ăn ngay bây giờ.”
Mạnh Cổ nghẹn họng. Sau đó bỗng nhiên lên tiếng: “ Thôi xong, quên mua chai xịt phòng.” Nói xong anh định quay lại siêu thị thì bị Trần Nhược Vũ lườm cho một cái, ý bảo anh còn không mau lên xe.
Mạnh Cổ ngoan ngoãn đi chui lên xe, Trần Nhược Vũ vô cùng đắc ý, mặt mày tươi cười rạng rỡ. Mùi sầu riêng nồng nặc trong xe làm cho vẻ mặt Mạnh Cổ nhăn hết cả lại, cô thì càng lúc càng hào hứng. Đang đắc ý, Mạnh Cổ đột nhiên nắm cằm cô, dùng sức hôn cô một cái: “ Em ăn sầu riêng rồi anh không hôn được, phải hôn trước thôi.”
Trần Nhược Vũ sửng sốt, không kịp phản ứng lại. Mạnh Cổ thừa cơ xâm nhập, hai người “ gặp lại sau bao ngày xa cách’, sự nhiệt tình như được thiêu đốt bằng ngọn lửa bùng cháy, hôn đến khi không còn chút dưỡng khí nào lưu luyến tách ra.
Một đường đi thẳng về nhà, Mạnh Cổ vừa lái xe còn vừa lấy tay nắm tay của cô, trong lòng Trần Nhược Vũ tràn ngập vị ngọt ngào, cô liền quên hết chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Về tới nhà. Trần Nhược Vũ đứng ở cửa phòng bếp, vừa ăn sầu riêng vừa nói chuyện, Mạnh Cổ ngồi ở sofa trong phòng phách, cố gắng cách xa sầu riêng càng xa càng tốt, Trần Nhược Vũ cảm thấy cũng khá đấy chứ, có thể cho anh biết sợ là gì.
Lần đầu tiên cô nói chuyện của Tư Tư cho anh, cô có dụng ý muốn cho anh thấy rằng phụ nữ có thể quyết đoán trong tình cảm và hành động cùng một lúc, nhắc nhở anh chớ nên coi thường cô, bằng không cô cũng có thể dũng cảm như Lương Tư Tư.
Kết quả, Mạnh Cổ phản ứng như sau: “ Cô ấy đi lập gia đình? Quen biết mới có vài tuần? Quả nhiên, cô ấy không phải người phụ nữ bình thường.”
Trần Nhược Vũ đen mặt ăn sầu riêng, được rồi, ví dụ này của cô có chút cực đoan. Hướng phát triển quả thực hơi viển vông.
“ Anh cảm thấy chuyện này rất đáng lo đúng không?.” Vậy đi đành đi đường vòng, tìm con đường dịu dàng một chút, để anh đối xử tốt với cô hơn một chút, bằng không cô sẽ làm việc ngu xuẩn khiến anh phải hối hận.
“ Anh không biết có nên lo hay không. Kiểu phụ nữ như Lương Tư Tư, cho dù có quăng đến núi sâu thì cũng có thể lừa được hổ rừng, sư tử nghe lời cô ấy.”
“ Vậy còn em?.”
“ Em khẳng định là người bị lừa rồi.”
“ Ý anh nói em là hổ, sư tử?.”
“ Là mẹ của chúng.” Mạnh Cổ gật đầu.
Một lát sau Trần Nhược Vũ mới hiểu được anh đang nói gì. Cô ‘ hừ ‘ một tiếng tỏ vẻ không phục, cũng không thể tỏ ra hung hăng được nếu thế khác gì cô đang thừa nhận, giả vờ như không hiểu, sau đấy tiếp tục ăn sầu riêng: “ Dù sao em cũng rất lo lắng.”
“ Em còn lo lắng cho cô ấy? Em có cần lo lắng đến mức muốn cùng người đàn ông của cô ấy kết hôn hay không?.” Mạnh Cổ nghĩ, hiện trong nhà chẳng có ai ngoài anh và Trần Nhược Vũ của nhà anh, vô cùng thoải mái: “ Nói thêm, anh cũng muốn nhìn xem tên kia là dạng gì, nếu thấy hắn, anh phải đánh cho hắn một trận.”
“ Vì sao lại đánh anh ta?.”
“ Hắn nên sớm làm chuyện này, nên đem Lương Tư Tư đi sớm một chút, như vậy chúng ta mới có thời gian ở cùng với nhau, có lẽ tiến triển không chỉ dừng ở đây.”
Trần Nhược Vũ liếc nhìn anh: “ Muốn tiến triển đến đâu? Em cảm thấy lời này như có chữ ...”
“ Em hiểu lệch đi đâu thế? Khẳng định là trong đầu em cũng có ý niệm sắc dục với anh.”
“ Anh đừng có nói bừa.” Trần Nhược Vũ không thể thừa nhận cô từng mộng xuân, cố gắng duy trì sắc mặt: “ Em muốn nói cho anh biết, em rất thật lòng, không phải đùa đâu.”
“ Anh cũng vậy.” Mạnh Cổ vừa chứng kiến Trần Nhược Vũ nhà anh đứng đắn như vậy, anh cũng phải nghiêm túc lại thôi: “ Anh chẳng những coi đó là thật mà anh còn thấy chúng ta tiến triển quá chậm.”
“ Chậm ở chỗ nào?.” Anh còn định muốn nói là chưa phát triển trên giường thì chắc chắn cô sẽ dùng xác sầu riêng đập lên đầu anh.
“ Chậm là chưa đến gặp cha mẹ. Như vậy cho thấy quan hệ chưa được rõ ràng, Trần Nhược Vũ, em sẵn sàng gặp cha mẹ anh chưa?.”
Lôi phụ huynh ra, còn ai dám lên tiếng.
Khí thế Trần Nhược Vũ lập tức xịt ngòi. Cô ngẫm lại, nhanh miệng nói: “ Không chuẩn bị tốt là do biểu hiện của anh chưa tốt, em còn muốn khảo sát thêm một thời gian nữa.”
Mạnh Cổ lập tức im bặt.
“ Cho nên, anh cần đối tốt với em. Yêu cầu của em không quá cao, anh không cần gây sự chọc tức em là được.”
Yêu cầu không cao.
Ừm, quả thực là yêu cầu không cao. Mạnh Cổ gật đầu.
Trần Nhược Vũ nhà anh rất dễ lấy lòng, trước kia anh khiêu chiến ác liệt với cô như thế, bây giờ nên đối với cô tốt một chút, khẳng định cô sẽ một lòng một dạ với anh.
Trần Nhược Vũ thấy Mạnh Cổ trần đầy tự tin, không biết anh đang suy nghĩ gì: “ Cho nên, anh định đối xử tốt với em như thế nào?.”
“ Đương nhiên anh sẽ khiến em vô cùng cảm động.”
Ngày hôm sau.
Manh Cổ đột nhiên đi mua đồ ăn chạy đến nhà Trần Nhược Vũ, cần phải biểu hiện một chút với cô, anh nói sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Trần Nhược Vũ không hề hoài nghi, bởi vì cô đã từng nhìn thấy anh ở siêu thị mua loại bít tết đắt tiền, sau đó nhìn thấy tủ lạnh nhà Mạnh Cổ chất đầy đồ ăn, hơn nữa còn có tay nghề đầu bếp siêu đẳng của Doãn Tắc, ghép lại tất cả các chi tiết với nhau, tay nghề Mạnh Cổ chắc chắn không hề kém cỏi.
Cô trả lời vờ như cho qua, nhưng thật ra vô cùng cảm động. Sau đó, để mặc anh ở trong bếp, yên tâm ngồi trong phòng khách xem tivi, mười phút sau, cô vào bếp thị sát tình hình một chút.
Trợn tròn hai mắt.
“ Ai lấy dao phẫu thuật để mổ cá bao giờ chứ?.”
Đương nhiên là có.
Mạnh Cổ đáp: “ Cha anh.”
Trần Nhược Vũ há miệng, câm nín nửa ngày: “ Mẹ anh đối phó thế nào với cha anh trong tình huống này?.”
“ Bảo ông rời khỏi bếp.”
Anh dùng ánh mắt hi vọng nhìn cô. Trần Nhược Vũ nhìn nhìn, rồi lại nhìn, trong phòng bếp như một bãi chiến trường, bỗng nhiên hiểu được anh nên rời khỏi phòng bếp. Anh mua đồ ăn tới nhà cô nấu ăn, chỉ là giả vờ giả vịt.
Chẳng lẽ anh nghĩ, cô sẽ nói: “ Không cần đâu, để em làm cũng được.” Sau đó anh tỏ ra biết thời thế, để cho cô xuống bếp, mà anh chỉ khoanh tay chờ cơm dâng tới miệng, đây là ‘ ý ‘ muốn cho cô cảm động?
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn: “ Từ từ mà làm, nhóc con, anh so với cha anh còn ghê gớm hơn nhiều.”
Người đàn ông này, thực sự đã khiến cho cô ‘ cảm động.’