Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 31: Chương 31: Mông Cổ đam mê nữ sắc




Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt như bị lửa đốt. Cô chạy nhanh tới phía trước, phát hiện tay mình vẫn đang nắm lấy tay Mạnh Cổ. Cô mượn cớ buông tay ra rồi liếc trộm anh một cái. Có lẽ là do uống rượu nên anh nở nụ cười biếng nhác rồi thả lỏng tay cô.

Trần Nhược Vũ thẹn quá hóa giận: “ Anh hết chỗ để nói. Nếu là tôi, nhìn thấy bạn bè vì lo lắng cho mình tôi sẽ áy náy đến chết, sao có thể giống anh, ra vẻ đắc ý! Có cái gì đáng để đắc ý?”

Trần Nhược Vũ hung hăng lên tiếng, Mạnh Cổ cũng không quan tâm, chỉ hừ hừ hai tiếng, rồi nói: “ Là em nói nhé, lần trước em cũng thế, xóa số di động, trốn trong bệnh viên, không ai tìm được em. Để cho bạn bè lo lắng, sốt ruột đến mức nào, em có áy náy đến chết không?.”

Trần Nhược Vũ nhất thời nghẹn họng, người này nói kể chuyện cũ cũng lưu loát đến thế.

“ Tôi nói cho anh biết, lần này tôi gọi điện tìm anh là có chuyện quan trọng.”

“ Uhm,” Anh gật đầu, dáng vẻ lười nhác đi bên cạnh cô.

“ Anh quên đưa thẻ khám của chủ nhiệm Lưu cho tôi.”

Mạnh Cổ hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã gật đầu: “ Uhm. Hóa ra là thế.”

“ Đúng, là như thế.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc đã tìm được đề tài để nói: “ Anh mau đưa thẻ khám cho tôi, đỡ phải quên một lần nữa. Tôi đã nói với Đường tiên sinh rồi, không có đưa cho người ta, ngại lắm.”

Mạnh Cổ bỗng nhiên bước nhanh hơn, Trần Nhược Vũ chân ngắn, đành phải chạy nhanh theo: “ Bác sĩ Mạnh, anh đưa cho tôi đi.”

“ Để ở trên xe, lát nữa về rồi lấy.”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ thấy vậy, tỏ vẻ muốn quay về: “ Được rồi, được rồi, không ăn nữa, bây giờ về lấy cho em.”

“ Aiz.” Trần Nhược Vũ vừa nghe xong đã thấy anh quay người lại, không ăn cơm sao được, cô đành chạy theo kéo tay anh: “Được rồi, sao anh nhỏ mọn thế, ăn xong rồi về lấy.”

“ Vậy em nhớ cho kĩ.” Mạnh Cổ giống như muốn nói: “ Cô cũng quên thì trách sao được tôi.”, làm cho Trần Nhược Vũ muốn đánh anh một trận.

Đi ra đường, cửa hàng ăn vặt đã đóng cửa.

Trần Nhược Vũ ngây người, Mạnh Cổ nhìn cô không nói lời nào, cô cắn môi: “ Hôm nay tôi không ra ngoài, bình thường vẫn mở mà.”

“ Vận tôi quá son.” Mạnh Cổ nhíu mày, sờ bụng.

“ Vậy ở phía trước có cửa hàng McDonald, hình như mở 24h, chỉ là đi bộ hơi xa một chút.”

“ Dạ dày đau, muốn ăn bát mì nóng.”

“ Dạ dày đau mà còn uống rượu.” Trần Nhược Vũ rất muốn mắng anh là đáng đời, nhưng đành nuốt vào bụng không dám nói ra.

Mạnh Cổ không biết lỗi mà còn nhìn lại cô, làm cho Trần Nhược Vũ nhớ tới đêm nay đã lo lắng cho anh thế nào nhưng cũng không làm gì được vì cô còn đang giúp anh nghĩ xem chỗ nào bán mì, nghĩ nửa ngày mà không ra.

“ Đã muộn thế này rồi, tôi không biết quanh đây chỗ nào bán mì không. Vậy hay là tôi về nhà nấu cho anh ăn. Tôi nói với Tư Tư một tiếng, được không?.”

“ Không được. Nửa đêm nửa hôm, tôi chạy tới nhà cô ấy thì sao được? Cô ấy mặc áo ngủ trong suốt trước mặt tôi, khiến tôi hoảng loạn, không những không ăn được mà còn nôn hết ra. Không đi!.”

Người này, cứ nói ra lời nào là khó nghe lời đó. Trần Nhược Vũ hết cách, tuy rằng nhìn Tư Tư mặc áo ngủ trong suốt quả thực rất kinh khủng, nhưng mà người ta sẽ không làm như vậy, hơn nữa ...

Được rồi, trong đầu Trần Nhược Vũ đang hiện lên hình ảnh Mạnh Cổ ăn mì, Lương Tư Tư mặc áo ngủ trong suốt sán đến gần, sau đó cô ấy đứng ở bên cạnh với khuôn mặt xấu hổ.

Được rồi, được rồi. Kệ anh vậy.

“ Vậy anh về nhà mình đi.”

Trần Nhược Vũ lời còn chưa dứt, một chiếc xe taxi đi ngang qua, Mạnh Cổ vẫy tay đón xe, kéo tay cô: “ Tôi biết chỗ nào bán mì, đi một chút, tôi đưa em đi.”

Không được phép từ chối, bước nhanh lên xe, xuất phát.

Trần Nhược Vũ đờ đẫn một lúc lâu mới phản ứng lại, ôi danh dự của cô, cô bị bắt cóc.

Trần Nhược Vũ bị bắt đến một nhà hàng Nhật, Mạnh Cổ nói bên trong có mì và đồ ăn sáng rất ngon, nhưng anh không gọi những món đó, anh gọi sushi và rượu.

“ Anh còn uống rượu!” Trần Nhược Vũ hạ giọng cảnh cáo anh.

“Rượu nhẹ* không phải rượu.”

(*) Theo mình nghiên cứu và tìm tòi thì hình như là rượu sake nhẹ. Thường dùng kèm theo với sushi để xóa đi vị tanh nhẹ của đồ sống ( Theo Google).

“ Cái gì gọi là rượu thì là rượu.”

“ Vậy Long Island Iced Tea* thì là trà sao?”

(*)Long Island Iced Tea, một thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo reo và một lát chanh vàng. Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm nghe vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt – cay – đắng – chua thật nồng của nó…

“ Anh nói đảo với trà ở đây làm cái gì, bây giờ chúng ta đang nói đến rượu sake! Nó chính là rượu!.” Trần Nhược Vũ hung hăng nhìn anh.

“ Được rồi, đó là rượu.” Mạnh Cổ tựa lưng vào ghế: “ Nhưng tôi muốn uống.”

Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh, nhìn nửa ngày, mới nói một câu: “ Vậy anh không được lái xe, gọi xe chở về.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười cười: “ Được."

“ Đưa chìa khóa xe ra đây.” Cô chìa tay ra, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng anh giấu cô lái xe về.

Mảnh Cổ lần này cười thành tiếng, lấy chìa khóa đặt vào lòng bàn tay của cô.

Trần Nhược Vũ bĩu môi, ngó nghiêng chùm chìa khóa trong tay rồi cất đi: “ Đưa cho tôi tiền đi xe về, nếu không lúc anh ra ngoài bỏ chạy, tôi không có tiền ngồi xe về.”

Mạnh Cổ cười haha, lấy ví tiền ra, thả vào trong tay cô.

Trần Nhược Vũ cầm ví tiền, lấy ra vài tờ tiền mặt, rồi còn lại trả cho anh: “ Không phải là anh cho tôi vay, là anh đưa tôi tới, cho nên anh phải phụ trách đưa tôi về, tiền này là anh phải trả.”

“ Uhm, đúng thế.” Mạnh Cổ vẫn cười, không phản đối.

Anh như vậy, Trần Nhược Vũ bỗng thấy ngượng, nhỏ giọng nói: “ Thì đúng là thế mà.”

“ Tôi có nói không phải đâu.”

Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh, hối hận vì hôm nay đã lo lắng cho anh.

Mạnh Cổ vẫn cười, nhìn cô không nói lời nào. Mà đột nhiên, cô cũng chẳng biết nói gì, cứ im lặng vậy thôi.

Cảm thấy hơi xấu hổ, rượu đã lên chén.

Mạnh Cổ lấy hai chén, để một chén ở trước mặt cô. Cô nói: “ Dạ dày đau, đừng uống rượu khi bụng rỗng, chờ có đồ ăn rồi hãy uống.”

“ Trần Nhược Vũ, em là chị cả trong nhà đúng không?.”

Trần Nhược Vũ ngạc nhiên: “ Sao anh biết được?.”

“ Em nói nhiều quá.”

Trần Nhược Vũ đỏ mặt, không lên tiếng. Mạnh Cổ cũng ngoan ngoãn nghe lời, không đụng vào chén rượu kia.

Anh không uống rượu vì thế im lặng ngồi nhìn cô. Trần Nhược Vũ bị anh nhìn, càng nóng mặt hơn, cảm thấy hối hận vì sao lại không cho anh uống rượu. Nhà hàng này sao thế, vì sao dọn đồ ăn lên chậm quá vậy?

Cô đang muốn lấy cớ đi toilet để trốn, Mạnh Cổ lên tiếng: “ Trần Nhược Vũ, người bạn trai trước đây bỏ em, em có hận anh ta không?.”

Cô nghĩ nửa ngày: “ Không hẳn là hận. Cũng không còn liên quan gì nữa, hận thì có làm gì được đâu?.”

“ Nếu bây giờ anh ta tìm em, thì em tính sao?.”

“ Không nghĩ tới.”

“ Thế bây giờ nghĩ đến đi.”

Cô suy nghĩ, sau đó đáp: “ Không biết, chưa xảy ra nên chưa nghĩ ra được.”

“ Vì sao lúc trước em thích anh ta.”

“ Vì lúc đó anh ta tốt lắm, đối với người khác rất có lễ phép, làm việc còn rất chăm chỉ, rất chu đáo.”

“ Em thích kiểu đàn ông như này?.”

“ Không thích thì làm sao muốn ở cùng với anh ta, khi đó tôi còn định đi tới hôn nhân nữa.”

“ Anh ta không cần em, em không đánh anh ta sao?.”

“ Không có, khi đó chỉ cảm thấy buồn khổ, lại còn xảy ra một số chuyện khác. Chờ lúc tôi hết buồn thì đã không để ý đến anh ta nữa. Sau đó, tôi đến đây.”

Đồ ăn đã được dọn lên, Trần Nhược Vũ thúc giục Mạnh Cổ mau ăn, Mạnh Cổ đưa cho cô một đôi đũa để cô ăn sushi.

Trần Nhược Vũ không nghĩ anh lại mời cô ăn, cô cảm thấy rất vui, ngẫm lại coi như anh bồi thường cho bữa tối.

“ Được ăn thì thấy vui?.” Mạnh Cổ thấy cô vui vẻ ra mặt: “ Buổi tối em ăn gì rồi?.”

“ Tự mình nấu mì. Tại tôi đứng ở cửa mắng anh mất 2 phút.”

Mạnh Cổ bật cười, thiếu chút nữa thì sặc: “ Mắng gì tôi?.”

“ Không nói cho anh biết.” Hai miếng sushi được nuốt vào bụng, tâm tình cô rất tốt. Nhấp một ngụm rượu, cảm nhận được mùi vị cũng khá ngon, cô liền uống cạn chén rượu nhỏ.

Mạnh Cổ hình như đói bụng thật, gắp hai ba đũa đã ăn hết đồ ăn, ăn xong anh liền uống rượu.

“ Vậy còn anh? Nếu bạn gái trước đến tìm anh, anh sẽ nói gì?.”

“ Tôi nghĩ rằng mình sẽ nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.”

Trần Nhược Vũ ngạc nhiên, lời này có ý gì? Chẳng lẽ lúc anh nói với Doãn Tắc là quên điện thoại trên xe khi đang ngồi cùng bạn cũ ở bar, lẽ nào người đó là bạn gái cũ?

Trần Nhược Vũ uống ngụm rượu để bình tĩnh lại.

“ Cô ấy muốn quay lại với anh sao?.”

“ Có ý này, nhưng không nói thẳng ra, chỉ nói là muốn làm bạn.” Mạnh Cổ biết rằng cô đoán được người hôm nay anh gặp là ai, nên cũng không giấu diếm gì nữa.

"Vậy anh nói như thế nào ?" Trần Nhược Vũ lỗ tai dựng thẳng thẳng tắp.

Mạnh Cổ bỗng nhiên cười, "Không nói cho em."

Bịch! Trần Nhược Vũ lườm anh một cái.

Nhưng thực sự rất tò mò. Cô không kìm được, hỏi: “ Vì sao lúc trước cô ấy chia tay với anh?.”

Cô nghĩ anh sẽ nói: “ Không nói cho em”, không ngờ lần này anh lại đáp rất trơn tru: “ Gia đình tôi và gia đình cô ấy không giống với nhau, nên cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Khi đó, chúng tôi ở thư viện đọc sách, cô ấy vì để có tiền đóng học phí phải làm hai công việc một lúc, ngày nghỉ cũng không về nhà để tiết kiệm tiền xe.

Còn phải đi làm việc kiếm tiền như vậy mới có thể học được xong khóa học. Khi đó, tôi rất thích cô ấy, cô ấy là người con gái xinh đẹp nhất trường, tôi cho cô ấy tiền học nhưng cô ấy không nhận, mỗi ngày hai chúng tôi cùng nhau ăn cơm để giúp cô ấy tiết kiệm tiền cơm, cô ấy học rất chăm chỉ, hàng năm đều nhận được học bổng, cô ấy từ chối việc tôi chu cấp kinh tế cho, cô ấy nói cô ấy yêu tôi không phải vì điều kiện gia đình tôi.”

Trần Nhược Vũ vừa nghe vừa nhớ tới việc Mạnh Cổ chú ý tới cô nữ sinh đơn thuần kia bởi vì không phải mù quáng theo đuổi anh vì điều kiện gia đình anh, chẳng lẽ anh chịu ảnh hưởng bởi điều này?

“ Tôi nghĩ, khi chia tay cũng vì điều này. Cô ấy nói, gia đình hai bên chênh lệch nhau quá lớn, cô ấy còn có gánh nặng gia đình, nói rằng chúng tôi yêu nhau không thể lâu dài. Hơn nữa khi đó, cũng có tin đồn rằng cô ấy bám theo tôi vì gia đình tôi có điều kiện. Đối với chuyện này, cô ấy rất để ý mà tôi không thích điều này nên chúng tôi thường xuyên cãi nhau.”

Xem ra, hai người đều có cá tính rất mạnh mẽ, Trần Nhược Vũ thầm thở dài trong lòng, môn đăng hậu đối quả nhiên rất có sức ảnh hưởng. Càng yêu nhau sẽ càng thấy tự ti. Ở tivi có chiếu, cái gì mà xứng với không xứng, còn có gia đình cản trở nữa ...

“ Vậy, bác sĩ Mạnh, người nhà bác sĩ Mạnh có nói là cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời bỏ con tôi không?.” Cô học theo các bộ phim truyền hình, thường thì hay lấy chi phiếu ra giải quyết.

“ Em xem nhiều tivi rồi.”

“ Đúng thế đó. Trong tiểu thuyết cũng viết tình huống như này nhiều lắm, chẳng lẽ anh không tìm hiểu nỗi khổ của cô ấy sao.”

“ Cha mẹ tôi không làm những việc nhàm chán là cho chi phiếu đấy. Loại chuyện như này không thể gây ra được nỗi khổ tâm cho người khác, không đáng để thông cảm.”

Trần Nhược Vũ nhíu mày, không đồng ý lắm.

“ Năm đó, tôi thật lòng ở bên cô ấy.” Mạnh Cổ nhìn ra ngoài cửa, giống như đang nhớ lại điều gì đó: “ Tôi đã cố gắng níu kéo, tôi không nghĩ ra rốt cuộc đã có vấn đề gì, nhưng cô ấy đã lấy sự kiêu ngạo của mình để cự tuyệt tôi, dẫm nát tâm ý của tôi, cô ấy nói khổ tâm của cô ấy là bất đắc dĩ. Sau đó, tốt nghiệp, cô ấy trở về quê làm bác sĩ, mà tôi muốn ở lại đây, cho nên chúng tôi chia tay.”

Mạnh Cổ uống một hơi, cạn sạch chén rượu.

“ Trần Nhược Vũ, khi đó tôi lĩnh ngộ ra một điều.”

“ Là điều gì?.”

“ Không phải cứ khóc là rất đáng thương”

Mạnh Cổ lại rót một chén, Trần Nhược Vũ đưa chén của mình qua, làm một ly với anh.

“ Hôm nay, lúc tôi lái xe tới chỗ Doãn Tắc. Lúc em gọi điện cho tôi, tôi đang lái xe nên không nghe. Qua một đoạn đường, tôi dừng xe muốn gọi lại cho em, tôi đã thấy cô ấy đứng ở bên đường, cô ấy cũng nhìn thấy tôi, rồi đi tới gõ cửa sổ xe.” Mạnh Cổ dừng: “ Cô ấy vẫn xinh đẹp như xưa.”

“ Sau đó hai người đi uống rượu?.”

“ Đúng.” Mạnh Cổ gật đầu: “ Cô ấy ngồi xe, đưa tôi tới quán bar, nói là nhân ngày gặp lại, làm vài ly.”

“ Vậy sao anh đi?.” Trần Nhược Vũ dường như tỏ ra khinh bỉ vì anh đam mê sắc đẹp.

Mạnh Cổ cười: “ Vì sao lại không đi chứ? Tôi muốn xem cô ấy nói gì.”

“ Vậy cô ấy nói gì?.”

“ Cô ấy nói, cha cô ấy đã qua đời, trong nhà nợ tiền thuốc men, sau khi cô ấy hoàn thành khóa học thạc sĩ, đã đến thành phố A làm việc, đưa cả mẹ đi cùng. Cô ấy nói cô ấy đã thay đổi, cô ấy đã có tư cách để ở bên tôi.”

Ám chỉ như này quá rõ, Trần Nhược Vũ cảm thấy không được thoải mái: “ Vậy anh nói thế nào?.”

“ Tôi nói với cô ấy, em đã thay đổi, chẳng lẽ anh sẽ không thay đổi? Em trở về tìm bả vai ngày xưa, anh đã rời đi từ lâu rồi.”

“ Vậy cô ấy nói như nào?.”

“ Cô ấy không nói gì, chỉ hai mắt lưng tròng, rất đáng thương.”

“ Mấy người đàn ông các anh quả thực rất kém cỏi, nhìn thấy con gái rưng rưng là thấy đáng thương.” Trần Nhược Vũ bĩu môi.

Mạnh Cổ vừa định nói gì đó, Trần Nhược Vũ bỗng nhiên to tiếng: “ Chờ một chút, chờ một chút.”

“Sao?.”

“ Cô ấy ngồi xe anh, muốn quay lại, rồi đưa anh đi uống rượu, chuốc rượu cho anh! Không phải là muốn cho anh đâm chết người để anh ngồi tù sao!” Trần Nhược Vũ tức giận.

Mạnh Cổ há hốc mồm, im lặng nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng rặn mãi mới ra nụ cười: “ Trần Nhược Vũ, em nên chuyên tâm vào trọng điểm!”

“ Việc này rất quan trọng! Quan trọng nhất luôn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.