Chạy Hay Chết

Chương 42: Chương 42: Bà ấy nhớ rõ




Editor: Đông Vân Triều

Có chú chó vàng bị xích trước cổng sủa nhặng lên, khiến đám chim sẻ giật mình đập cánh lạch phạch.

Hẻm nhỏ càng vào sâu càng vắng vẻ. Có câu “rượu thơm không sợ hẻm sâu” nhưng nơi này không có hương rượu, chỉ thấy một tiệm ăn với lác đác mấy bộ bàn ghế bằng nhựa bâu đầy ruồi. Tàn thuốc vương vãi trên mặt đất, có mấy ông bác cao to vật vưỡng ở trần, một tay cầm chai bia một tay xỉa răng, đến gần còn nồng nặc mùi mồ hôi gay mũi.

Sự xuất hiện của Tạ Trì An hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ người khu này. Bình thường chẳng ai dám đặt chân đến chốn đây, càng đừng nói đến một cậu trai tuấn tú nhường kia.

Một bác gái đang bận giặt giũ trước bồn nước quay qua nhìn cậu, cất cao giọng hỏi: “Này cậu kia! Cậu tìm ai?”

Tạ Trì An đáp: “Cháu tìm bà nội của Hoàng Thành Long ạ.”

Tạ Trì An chỉ biết nhà của Hoàng Thành Long ở khu phố cổ, nhưng không biết địa chỉ chính xác. Lần cuối cùng cậu gặp bà nội Hoàng Thành Long là ở gần cổng vào khu, dưới cây cột điện chất đầy rác thải.

Ngày ấy, sau khi tan học, cậu đi ăn tại một nhà hàng thì bắt gặp Hoàng Thành Long đang làm thêm ở đó. Trước đó, hai người đã được tính là có quen biết, Hoàng Thành Long thấy cậu chẳng những không mất tự nhiên mà còn chào hỏi rất thân thiện. Đợi cậu ăn xong, Hoàng Thành Long cũng vừa lúc tan làm, gã thuận miệng hỏi Tạ Trì An có muốn đến nhà gã làm khách hay không.

Tạ Trì An đồng ý.

Hoàng Thành Long sững sờ, bỗng nhiên trở nên xấu hổ. Gã còn tưởng rằng Tạ Trì An sẽ từ chối khéo. Dù sao cậu ấy cũng đã đặt bàn cao cấp nhất mà... Chắc chắn là con nhà giàu.

Rồi Hoàng Thành Long dẫn Tạ Trì An chật vật băng qua hơn nửa cái thành phố Đông Dương, đổi bảy tám tuyến xe buýt mới đến được khu thành cổ. Khi đó trời đã sẩm tối, từ xa Tạ Trì An đã nhác thấy một bà cụ lưng còng đứng chờ dưới cột điện không biết bao lâu.

“Bà tớ đang chờ tớ đó!” Hoàng Thành Long đeo cặp chạy vội tới bên bà, được nửa đường thì xoay người, phất tay với Tạ Trì An, “Anh Tạ, hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác tớ mời cậu nha.” Kỳ thật chủ yếu là do... nhà gã xập xệ quá.

Đấy là lần đầu tiên Tạ Trì An đến khu phố cổ.

Khi đó cậu mới thực sự hiểu rằng không phải tất cả mọi người trên thế giới này đều giàu có. Người khác nhau trải qua những cuộc đời khác nhau, có hạnh phúc, cũng có muôn vàn đau khổ.

Thế nhưng hạnh phúc hay không, đâu chỉ dùng tiền tài để suy xét. Tư Đồ Nguyệt rất giàu, nhưng ả không hạnh phúc. Đồng Dập Huy rất nghèo, nhưng em ấy thỏa mãn. Phong Minh sống trong ngập ngụa bất hạnh để rồi trở thành biến thái, Hoàng Thành Long và bà nội sống nương tựa lẫn nhau đến tận bây giờ.

Cuộc sống vẫn luôn muôn hình vạn trạng như thế đó.

_

“Hoàng Thành Long? Chỗ này không có ai tên Hoàng Thành Long cả. Nhà họ Hoàng duy nhất thì đã chết sớm rồi, chỉ còn một bà cụ ở vậy nhiều năm thôi.” Bác gái bảo.

Tạ Trì An trầm mặc, lúc này cậu mới ý thức được cái tên Hoàng Thành Long cũng đã chìm vào quên lãng.

“Vậy bà cụ ấy hiện đang sống ở đâu ạ?” Tạ Trì An hỏi.

Bác gái dùng tay chỉ đường: “Ầy, ở gian bên trong cùng kia kìa.”

Tạ Trì An đi theo.

Một căn nhà gỗ thấp bé ọp ẹp lọt vào tầm mắt cậu, thật sự rất thấp, thấp đến mức Tạ Trì An phải cúi người mới có thể lách vào.

Tạ Trì An gõ cửa: “Bà ơi?”

Cụ bà đang thiu thiu ngủ trên ghế mây bỗng mở choàng mắt: “Ai đấy? Là Long Long về rồi đấy à?”

Tạ Trì An kinh ngạc.

Bà Hoàng nhớ Hoàng Thành Long?

Bà Hoàng thấy Tạ Trì An thì đứng dậy cực kỳ kích động: “Long Long, Long Long về rồi.”

“Bà à.” Tạ Trì An đỡ lấy bà, “Cháu không phải...” Cháu không phải Hoàng Thành Long.

“Ôi Long Long, sao con lại gầy thế này? Sống ở bên ngoài có tốt không? Có ai có bắt nạt con hay không?” Bàn tay già nua nhăn nheo của bà không ngừng vuốt ve khuôn mặt Tạ Trì An, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

“...” Tạ Trì An khẽ đáp, “Vâng, con về rồi ạ.”

“Lần này trở về, rồi tính bao giờ lại đi?” Bà Hoàng cẩn thận hỏi cậu.

Khóe môi Tạ Trì An giật giật, câu “bây giờ con đi” thốt không nên lời.

Nhưng đúng là cậu không nên ở đây lâu, điều khiến cậu bận tâm nhất hiện giờ là anh trai cậu.

“Bà ơi, bà giữ số tiền này đi.” Tạ Trì An để lại 2000 tệ[1].

[1] 1 tệ = 3400 đồng. 2000 tệ xấp xỉ 6.8 triệu đồng.

“Không được, con cầm ngay lại. Cho bà rồi con biết ăn cái gì?” Bà Hoàng xô về, toan nhét tiền lại vào áo Tạ Trì An.

“... Đừng, bà nội. Con không thiếu tiền.” Tạ Trì An không rõ cảm xúc của mình là gì.

Cậu sinh ra trong một gia đình đại phú đại quý, chưa từng túng thiếu, đối với cậu 2000 tệ này chỉ đáng giá vài bữa cơm, còn với cụ bà ở nơi đây, đó là số tiền có thể giúp bà sinh hoạt cả nửa năm.

“Ài, vậy, cũng được.” Bà Hoàng chần chờ cầm tiền, “Long Long, có phải con lại muốn đi không?”

Tạ Trì An mím môi, khẽ đáp: “Sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bà ạ.”

Câu hứa hẹn này dỗ bà Hoàng vui đến mức cười toe toét: “Ui, được. Ở bên ngoài con phải sống thật tốt nghe không, đừng nhớ bà quá. Bà ở nhà tốt lắm. Con phải ăn nhiều vào, nghe không?”

Tạ Trì An gật đầu.

_

Ra khỏi căn nhà xập xệ ấy, Tạ Trì An cảm thấy ánh nắng thật chói mắt.

Mặt Trời ơi, vì sao Ngài không thể chiếu tới những người đó nữa, những người thật sự cần tới Ngài?

Bác gái nọ thấy Tạ Trì An thì lọ mọ ra hỏi thăm: “Này cậu, cậu con ai đấy?”

Tạ Trì An dừng bước: “Đó là bà nội con ạ.” Cậu đã hứa sẽ thay Hoàng Thành Long chăm sóc bà thì đó cũng chính là bà của cậu.

“Đừng có đùa, bà ấy bao giờ thì có đứa cháu trai lớn thế?” Bác gái cười cười, “Là bà ấy quấn lấy cậu phải không? Đúng là một đứa bé tốt bụng. Bà ấy ấy mà, lúc con trai duy nhất mất thì đã mắc chứng mất trí nhớ rất nhiều năm rồi, ai cũng không nhớ, chỉ biết ra đứng cột điện đầu đường chờ con về, lại cứ luôn cho rằng mình còn một đứa cháu tên Long Long, cứ thấy thiếu niên nào trạc tuổi cậu là lại kêu Long Long. Bác thấy ấy à... là do bà ấy mong con hơn người đến phát điên rồi.”

Tạ Trì An không đáp.

Thì ra bà nội Hoàng đã mắc chứng suy giảm trí nhớ từ rất lâu.

Nhưng cậu biết, ngày ngày bà khập khiễng đứng bên cột điện không phải để chờ con, mà là cháu của bà.

Cả thế giới đều cho rằng bà không nhớ ai cả, chỉ mình Tạ Trì An biết, bà ấy nhớ rõ cháu của bà.

-

Loại cảm giác cả thế giới không biết, chỉ mình mình ôm nỗi nhớ thật sự rất rất tồi tệ.

Nhất là khi, Tạ Trầm Sơ cũng đã biến mất.

Tạ Trì An nhớ rằng đài phát thanh từng báo đây là khu 0736, tức cả Trò chơi không chỉ có mình bọn họ. Rất có thể nhiều người từ khắp nơi trên thế giới cũng buộc phải tham gia cái thứ quái quỷ này.

Vậy phải chăng anh trai cậu cũng thế?

Nhưng chỉ có người tử vong trong Trò chơi mới bị tất cả mọi người quên lãng... Tạ Trì An sống sót, nên mọi người đều nhớ cậu. Chẳng lẽ anh ấy đã chết trong đó rồi?

Sao có thể chứ!

Tạ Trì An theo bản năng bài trừ đáp án này.

Thân thủ của Tạ Trầm Sơ hơn đứt Tạ Trì An, cũng tàn nhẫn hơn cậu. Nếu Tạ Trì An có thể sống được, không lý nào Tạ Trầm Sơ sẽ chết.

Trừ phi Tạ Trầm Sơ gặp phải cường địch.

Nghĩ mãi không thông khiến trong lòng cậu rất bực bội.

Cậu lấy thẻ bài ra nhìn, ngắm nghía con số 1 chiễm trệ trên mặt thẻ mà hồi tưởng lại lúc vượt cửa.

Khu 0736, Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết, trò chơi kết thúc.

Người chơi qua cửa, Tạ Trì An.

Đánh giá, SSS

Chúc mừng người chiến thắng!

... Đúng, khen thưởng đâu?

Tạ Trì An phát hiện ra thiếu một vật rất quan trọng. Rõ ràng là một trò chơi, sao có thể không có khen thưởng?

Nghĩ lại cẩn thận, chỉ e rằng kẻ chủ mưu sẽ bảo mấy câu ngụy biện kiểu, mạng sống chính là món quà lớn nhất vân vân.

Dù sao những người khác đều đã chết hết, chỉ còn mình cậu sống. Thật đúng là một loại khen thưởng'.

Về phần con số 1 trên thẻ, Tạ Trì An phỏng đoán, hẳn là do cậu mới vượt qua cửa thứ Nhất thôi.

Có cửa thứ Nhất sẽ có cửa thứ Hai, thứ Ba... Vượt càng nhiều, con số trên tấm thẻ cũng càng lúc càng lớn, quyền hạn của cậu sẽ rộng thêm.

Khi con số lên tới một mức nhất định nào đó, có lẽ sẽ chạm được đến chân tướng.

Thăng cấp vượt cửa, đây là biện pháp duy nhất để cậu tìm thấy anh mình.

-

Nhà họ Tạ.

Tạ Vị Lạc thấy anh trai mình mang khuôn mặt khó lường trở về sau nửa ngày bôn ba bên ngoài, cô bỗng thấy thấp thỏm trong lòng, thầm than anh mình càng lớn càng khó hiểu ghê á...

“Ờm, anh ơi.” Tạ Vị Lạc nhắm mắt nhắm mũi thú tội, “Bài kiểm tra Ngữ Văn của em cần phụ huynh ký tên, anh giúp chút được không?”

Loại bài thi thất bại như thế có đánh chết cô cũng không dám đưa bố mẹ xem.

Tạ Trì An liếc cô: “Lấy ra đây.”

Tạ Vị Lạc đưa bài ra như thể sắp bị chém đầu đến nơi.

Tạ Trì An nhìn vào con số 58 đỏ chót bên trên: “...”

Tạ Vị Lạc càng thêm căng thẳng.

Cô biết dâng loại điểm số này trước mặt học bá chưa bao giờ rơi xuống TOP 2 như Tạ Trì An chẳng khác nào tự rước lấy nhục, nhưng cô cần được ký huhu.

Ngoài ý muốn là Tạ Trì An lại chẳng nói năng gì, vung tay lên ký rất dứt khoát.

Nếu là bình thường, Tạ Trì An nhất định sẽ giáo dục Tạ Vị Lạc cho thật tốt, nhưng hiện tại cậu không có tâm tình đó, chỉ không mặn không nhạt buông câu: “Môn Ngữ Văn của em do giáo viên Thể dục dạy đấy à?”

Tạ Vị Lạc: “Đúng đấy anh.”

Tạ Trì An: “???”

Tạ Vị Lạc “cây ngay không sợ chết đứng”: “Giáo viên Thể dục kiêm giáo viên Ngữ Văn kiêm chủ nhiệm lớp luôn, dạy em ba năm cấp hai rồi, anh còn không biết sao?”

Tạ Trì An tỏ vẻ khó hiểu: “Chủ nhiệm lớp em không phải một thầy nào đó họ Yến ư?” Cậu từng họp phụ huynh cho Tạ Vị Lạc một lần, khắc sâu ấn tượng với người thầy nho nhã tuấn tú ấy. Thầy ấy... nhìn kiểu gì cũng không giống như dạy Thể dục.

“Ai họ Yến cơ... Chủ nhiệm lớp chúng em họ Từ mà.” Tạ Vị Lạc cũng hoang mang theo.

Tạ Trì An: “...” Lại nữa, lại phát hiện thêm một người mất tích.

Chẳng biết cái Trò chơi mắc dịch mắc gió này còn liên lụy đến bao nhiêu người nữa.

“Ba ngày sau anh phải xa nhà một chuyến, du lịch giải sầu ấy mà, ngày về chưa rõ.” Tạ Trì An không chắc liệu người nhà có lo lắng cậu mất tích lúc cậu phải tham gia Trò chơi hay không, cứ báo sớm một tiếng là tốt nhất.

“À?” Tạ Vị Lạc hỏi lại, “Anh không đi học sao?”

Bâ giờ Tạ Trì An vừa nghe thấy hai chữ “trường học” là lại nhớ tới núi thây biển máu, lại nghĩ tới kẻ chủ mưu chết tiệt, rồi đến anh mình mất tích, người luôn tỉnh táo giỏi kiềm chế xưa nay như cậu cũng phải bùng phát: “Học hành cái cứt!” Mạng còn sắp mất luôn đây này.

Tạ Vị Lạc ngây ra như phỗng.

Trời ạ, cô vừa nghe thấy cái gì thế này? Vị anh trai lạnh lùng, ưu tú của cô vậy mà chửi bậy đó!

Học bá một khi trốn học thì đúng là “kinh thiên động địa”!!

-

Thời gia ba ngày quá cấp bách, Tạ Trì An chuẩn bị mà chân gần như không chạm đất.

Cậu không rõ có thể mang đồ ăn, vũ khí từ bên ngoài vào Trò chơi hay không, dù sao cẩn thận cũng không thừa. Đến lúc đó có thể mang vào là tốt nhất, không thể thì cũng chẳng mất gì.

Nếu không chuẩn bị gì hết mà sau đó phát hiện có thể mang vào thì đúng là thiệt thòi lớn.

Chuẩn bị lương thực thực phẩm, bên cạnh đó cậu còn lấy một ít súng ống... Trước kia Tạ gia vốn thuộc thế giới ngầm, sau khi Tạ Trầm Sơ tiếp nhận những năm gần đây đã tẩy trắng dần dần nhưng chuyện buôn bán vũ khí vẫn được âm thầm tiếp diễn. Đồng thời kỹ năng bắn súng nằm trong chương trình học cơ bản của con cháu Tạ gia, ngay cả Tạ Vị Lạc cũng có thể bắn vào vòng 10 điểm.

Hành động vồn vã này của Tạ Trì An thiếu kiềm chế hơn, khiến cho Tạ Vị Lạc không những biết mà còn ngạc nhiên hỏi: “Anh, anh... muốn đến hoang đảo cầu sinh à?”

Tạ Trì An trả lời: “Biết đâu.”

Có lẽ bản đồ của cửa ải tiếp theo lại chính là hoang đảo thì sao.

-HẾT QUYỂN I-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.