Editor: Đông Vân Triều
Trên tầng Hai dãy phòng đào tạo, đôi nam nữ chạm mặt Tạ Trì An ban sáng đang trốn trong góc ngoặt hành lang. Mà phía sau bọn họ chỉ có con đường chết.
“Tên điên cầm dao phay chết tiệt!” Nữ sinh nghiến răng nghiến lợi xỉ vả, “Sao hết lần này tới lần khác cứ chạy vào tòa nhà này cơ chứ!”
Nam sinh đặt ngón trỏ sát bên môi nữ sinh, ra hiệu im lặng.
Họ không có vũ khí mạnh như đối phương, chỉ có thể dùng mưu.
Nữ sinh nhăn mày thiếu kiên nhẫn, nam sinh vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
Diệp Trạch Hạo lớp 12-3 và lớp Diệp Trạch Ngữ lớp 12-9, trong trường hiếm có người biết hai người họ là anh em sinh đôi.
Hai đứa trẻ sinh đôi khác trứng thường không có vẻ ngoài giống nhau, càng đừng nói đến sinh đôi một nam một nữ. Tuy hai người đều tương đối thanh tú nhưng đem đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Họ Diệp không tính là hiếm thấy, chẳng ai lại nghĩ hai người họ có cùng huyết thống, dẫu có ngẫu nhiên thấy họ đi cùng nhau sau khi tan học cũng chỉ tưởng là một đôi yêu nhau.
Gần như ngay từ lúc mọi chuyện bắt đầu hỗn loạn, Diệp Trạch Hạo đã tìm đến em gái mình. Hai người không ai lương thiện, một khi liên thủ thì rất khó đối phó. Thể chất không tệ, tâm địa đủ cứng, trong vòng ba ngày đã tìm thấy mục tiêu giết người, mỗi người xử một, còn cướp lấy đồ ăn của nạn nhân.
Nhưng chút đồ ăn này đối với hai người cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Bây giờ bụng đói cồn cào, thể lực chẳng còn lại bao nhiêu, đối đầu với tên điên cứ gặp người là chém kia chắc chắn không có phần thắng.
Vũ khí của họ chỉ vỏn vẹn một cây gậy bóng chày, đỡ một nhát dao thôi là đứt.
Tiếng đế giày va chạm với mặt sàn bóng loáng, tiếng “cộp cộp” rợn gáy vang vọng khắp hành lang dài dằng dặc, gã từng bước tới gần góc rẽ nơi hai người ẩn núp. Đó là một tên béo điên loạn cầm dao phay dính máu, máu nhỏ tí tách xuống đất. Đôi mắt hí của gã đảo qua đảo lại như rang lạc. Chỉ cần phát hiện ra mục tiêu, gã sẽ lập tức chặt người đó thành thịt muối.
Thình thịch, thình thịch...
Tiếng tim đập dồn của ai đó.
Hai mắt Diệp Trạch Ngữ mở lớn hết cỡ, quăng ánh nhìn lo lắng về phía Diệp Trạch Hạo - gã tới rồi.
Diệp Trạch Hạo vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên trán đã bán đứng cậu.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc tủ treo tường đựng bình cứu hỏa.
Búa phá kính tủ đã bị người khác lấy mất, nhưng Diệp Trạch Hạo có gậy bóng chày.
Nhờ ơn ngày trước trường có tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy, Diệp Trạch Hạo đã biết cách sử dụng bình cứu hỏa. Vấn đề hiện tại là thời gian quá cấp bách.
Trước lúc gã 'đồ tể' kia đi dọc hành lang tới đây, phải dùng gậy bóng chày phá vỡ tủ kính, lấy bình cứu hỏa ra, lắc đều ba đến bốn lần, giật chốt hãm kẹp chì, bóp van bình.
Mà từ lúc nghe thấy tiếng kính vỡ, chắc chắn tên 'đồ tể' kia sẽ bắt đầu chạy tới như điên...
Có kịp không?
Tất cả trăn trở chỉ xoay vần trong tích tắc, Diệp Trạch Hạo đã giơ gậy bóng chày lên, vụt thật mạnh vào tủ kính chứa bình cứu hỏa.
“Oành!” Tiếng kính vỡ cực kỳ vang dội, gã nghe thấy rồi, lập tức lấy đà phi tới, mấy mét đường mà gã mất chưa tới ba giây, dao phay trong tay đã giơ cao quá đầu.
Ngay tại khúc ngoặt định mệnh ấy, đột nhiên một nam sinh lao ra, phun thẳng bình cứu hỏa vào mắt gã.
Chất bọt xám trắng đến ào ào như nước lũ, ộc thẳng vào mắt mũi gã, làm gã phải không ngừng cho tay lên vuốt mặt. Diệp Trạch Hạo nắm chắc thời cơ, kéo Diệp Trạch Ngữ chạy đi.
Gã 'đồ tể' điên tiết vung dao tới lui, đáng tiếc chẳng chém được gì. Chờ tới lúc khí CO2 lắng xuống, hành lang đã trốn trơn.
Một mình gã đứng trân trân tại chỗ, nhìn chiếc bình cứu hỏa ném dưới đất, mắt long sòng sọc vì tức giận.
-
Phương Tư Kỳ chết đi một cách đau đớn, hai người gần như chứng kiến từ đầu đến cuối, cô giãy giụa, cô run rẩy, cô tuyệt vọng, cô dần mất đi sự sống.
Tạ Trì An cũng trưng khuôn mặt chẳng bận tâm suốt khoảng thời gian đó, giống như chết trước mắt cậu không phải là người mà là một con kiến, và cũng giống như con kiến sắp chết này không phải do tự tay cậu nghiền chết.
Cậu giết người không chút sợ hãi cũng không chút nào sảng khoái. Cậu không phải quần chúng bình thường, cũng không phải biến thái vặn vẹo, không phải Chúa cứu thế, cũng không phải đao phủ ác độc. Cậu chẳng biểu lộ gì, ngoại trừ bình tĩnh, vẫn là bình tĩnh.
Như một đầm lầy tù đọng không gợn sóng, một loại máy móc tinh vi không có tình cảm.
Phong Minh hợp thời bày ra vẻ bối rối: “Trì An, hình như... không hay lắm đâu. Cậu không cần phải giết cậu ấy.” Lúc Tạ Trì An cứng rắn đổ nước vào miệng Phương Tư Kỳ, lúc Phương Tư Kỳ vật vã dưới đất chờ chết thì Phong Minh chả ra ngăn cản, tại gã còn đang bận làm bộ bị dọa sợ điếng người đó mà.
Bây giờ Phương Tư Kỳ chết hẳn, gã mới như ngộ ra, ra vẻ không đành lòng.
“Cô ta vừa định giết chúng ta đấy, cậu còn cảm thấy không cần ư?” Tạ Trì An hỏi ngược lại.
Phong Minh không đáp.
Lòng gã còn nhủ cần quá đi ý chứ. May là Tạ Trì An đã giải quyết xong Phương Tư Kỳ, gã đỡ phải ra tay.
Sao Phong Minh có thể bỏ qua cho kẻ muốn hại chết mình đây?
Đúng Mười hai giờ trưa, đài phát thanh phiền não lại om sòm, người sống nghe thấy mà muốn đấm cho mấy phát.
“Kiểm tra qua thì thấy có rất nhiều người chơi không chịu di chuyển trong thời gian dài, do đó ta bổ sung thêm một quy tắc nữa: Trừ khoảng thời gian nghỉ ngơi từ Chín giờ tối đến Sáu giờ sáng hôm sau, người chơi không chịu thay đổi tọa độ mỗi hai giờ, không vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu sẽ bị xem là người chơi tiêu cực. Lần thứ nhất cảnh cáo bằng điện giật, lần thứ hai trực tiếp bị loại, xử quyết tại chỗ. Nói nhỏ cho mà biết này, quy tắc đây là để nhằm vào lũ đã mất năng lực hành động đấy.”
Câu tóm gọn cuối cùng của 'nó' còn rất nhân tính hóa, nhắc đến đầy đủ những người đang bị trói, bị nhốt, bị đánh gãy chân... trong trường.
...
Nhân tính hóa c*t á! Còn có nhân tính không! Đây là quy tắc mả mẹ gì không biết! Căn bản là muốn ép bọn họ tìm chết mà!
Những tiếng oán thán, phẫn nộ dậy trời qua đi, chỉ còn sót lại đáy lòng nguội ngắt.
Đúng vậy thì sao, không phải ngay từ đầu kẻ chủ mưu đã muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sau?
Ác ý của 'nó', Tạ Trì An quen rồi, nói thật nếu kẻ chủ mưu không đưa ra quy tắc mới này cậu mới thấy lạ. Chạy bo cũng có có chạy bo THIS chạy bo THAT, sẽ có người giả làm đà điểu khóa mình trong một phòng không chịu ra. Trừng phạt người chơi tiêu cực chỉ là bước tiếp theo trong quá trình bài trừ khả năng may mắn xảy ra mà thôi.
“Xem ra nơi này không thể ở lại nữa rồi.” Tạ Trì An tiếp nhận sự thật rất nhanh, cậu đứng dậy đi tới trước cửa, đương đặt tay lên tay nắm cửa để vặn, cậu dừng ngay lại.
Cậu nhìn về phía tấm rèm che khuất cửa sổ kế bên.
Tạ Trì An nhẹ nhàng xốc lên một góc.
Qua khe hở rất nhỏ, cậu thấy một đôi mắt.
Có kẻ đang ghé vào cửa sổ theo dõi.
Chỉ cần cậu vừa mở cửa ra ngoài thì sẽ đối mặt với kẻ này.
Ngô Thịnh Hùng.
Tạ Trì An ư hử, quả quyết nhảy qua cửa sổ phía sau rời đi.
May thay đây là tầng Một, bên ngoài các phòng học chỉ có bồn hoa, Tạ Trì An đáp ngay xuống thảm cỏ mềm mại. Phong Minh cũng nhảy xuống theo sát.
Đến lúc Ngô Thịnh Hùng phá được cửa, đã chẳng còn ai ở bên trong, chỉ thấy cửa sổ đối diện mở toang - vết tích của người mới ở đây không lâu.
Tạ Trì An rời khỏi tòa nhà dạy học rồi rẽ vào dãy phòng đào tạo, đang leo cầu thang thì gặp phải tên điên cầm dao phay đang đứng trên chiếu nghỉ cách đó không xa.
... Vận khí tốt thật.
So với vòng trở lại đối mặt với Ngô Thịnh Hùng phiền phức kia, Tạ Trì An chọn tên này.
Gã đồ tể này chỉ cậy mạnh mà thôi, nhìn thì dọa người, kì thực dao vung loạn xạ không có kết cấu gì, sơ hở khắp nơi. Với người bình thường gã là cục xương khó gặm, còn với Tạ Trì An, gã chỉ là gân gà vô dụng.
Gã nhìn thấy Tạ Trì An và Phong Minh thì thét dài toan xông lên chém, bị Tạ Trì An tay không đón đỡ. Tạ Trì An tàn nhẫn bẻ ngoặt cánh tay cầm dao của gã, gã lập tức không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nhớ năm đó Tạ Trì An cũng chỉ dựa vào một chiêu vặn cổ tay này mà vô địch toàn trường.
Tên đồ tể không nghĩ tới một con gà bệnh gầy yếu như cậu lại có sức lực lớn như thế, gã càng ra sức phản kháng, nhưng thế đứng của Tạ Trì An vững như núi Thái Sơn, chỉ có tay cầm dao của gã là càng ngày càng run lên bần bật.
Thời cơ chín muồi, Tạ Trì An trở tay bẻ gãy khớp nối của gã, đoạt lấy dao phay chém một nhát.
Máu nóng phụt ra như đài phun nước, Tạ Trì An nhanh nhẹn tránh đi.
Gã đồ tể lại chết ngay dưới con dao của mình, chẳng lưu lại nổi một cái tên.
Tạ Trì An ngồi xổm xuống, chà lưỡi dao vào áo gã để lau sạch máu.
Dưới hoàn cảnh hầu hết mọi người đều thiếu vũ khí như này, thì Tạ Trì An lại có một con dao trang trí, một cái búa sắt, hai khúc lao vót nhọn, một con dao phay...
Quá nhiều trang bị cũng là một loại phiền não. Mang thì nặng, ném đi thì đang trao thêm cơ hội cho kẻ địch.
Tạ Trì An lăm lăm dao phay trong tay, như có như không liếc lên tầng Hai.
Diệp Trạch Hạo và Diệp Trạch Ngữ đang núp dưới lan can quan sát trong nháy mắt ngừng thở.
Họ không ngờ thiếu niên tuấn tú chỉ chạm mặt một lần vào sáng nay lại có thân thủ tuyệt đỉnh như vậy. Kẻ mà họ phải vắt hết óc, đánh cược cả tính mạng mình mới lần ra được một cơ hội sống, cứ thế bị cậu xử lý dễ dàng...
May mà buổi sáng không giao thủ, nếu không bây giờ xác họ cũng lạnh rồi.
Cảm nhận được ánh nhìn lướt qua của Tạ Trì An, da đầu hai anh em tê rần.
Nhưng Tạ Trì An lại thôi không nhìn quanh nữa, cậu cụp mắt rồi nói: “Đi xem tầng Một thôi.” Cậu đảo qua những bậc cầu thang nhỏ máu tong tỏng, đầu mày nhíu lại ghét bỏ, “Không muốn bẩn giày.”
Phong Minh đương nhiên không có dị nghị gì.
Diệp Trạch Hạo, Diệp Trạch Ngữ ở tầng trên không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Họ có bị phát hiện không? Hẳn là không... nhỉ?
Tạ Trì An tùy tiện tìm lấy một phòng trống ở tầng Một, vừa vào cửa liền ngồi phịch xuống ghế xoay, cả người lười biếng hẳn đi, không có tinh thần.
Cậu cứ nhớ tới đống máu thiếu chút nữa hất vào người là cảm thấy buồn nôn.
Thứ đó mà dính vào áo thì rửa sạch làm sao được cơ chứ.
Tạ Trì An là một người rất ưa sạch sẽ, nhưng từ khi cắt nước mất điện đến nay, đã bốn ngày rồi cậu chưa được giặt giũ, tắm rửa, gội đầu rồi, máu mà dính vào áo thì xử lý sao được, làm gì có nước mà giặt.
Không cách nào tha thứ.
So với giết người, Tạ Trì An cảm thấy bẩn mới là thứ đang khiêu chiến giới hạn của bản thân mình.
Phong Minh hết cái vẻ không muốn Tạ Trì An giết người rồi, thậm chí gã còn chuyển hẳn sang MODE chấp nhận với thái độ tích cực: “Trì An, chiêu vừa rồi của cậu nhanh thật đó.”
Tạ Trì An tựa hẳn đầu lên ghế, miễn cưỡng trả lời: “Hết không đành lòng rồi à?”
Phong Minh nói: “Cậu ấy vốn đáng chết mà, không xứng đáng được tồn tại trên cõi đời này.”
“Nhưng không phải cậu cho rằng, sau khi chết linh hồn nào cũng được lên Thiên đường sao?”
“Không đâu, những linh hồn độc ác sẽ phải xuống Địa ngục. Thượng Đế sẽ không nhận lấy một ác quỷ như cậu ấy.” Phong Minh nói.
“Đây còn không phải Địa Ngục à?” Tạ Trì An xoay ghế, mặt đối mặt với Phong Minh. Cậu ngước đôi mắt xinh đẹp, môi mỏng nhạt màu khẽ mở, giọng nói bùi tai.
“Chẳng phải ác quỷ ở ngay đây sao?”
- ----
Đông Vân Triều: Tôi sắp thi kết thúc học phần rồi nên lại trở về với tiến độ 2-3 ngày/chương nhé. Thân ái!
À giá có bạn nào đó beta cho mình thì tốt, haizz.