Editor: Đông Vân Triều
Ba chiêu tất sát lấy khí thế sét đánh vây Tạ Trì An ở giữa chặt như nêm cối.
Tay phải Tạ Trì An phản ứng rất nhanh, ngay khi ba người chuẩn bị tấn công ba bộ phận trọng yếu của cậu, cậu lật người, một tay chạm đất lấy đà cho cơ thể bật ra, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp thoát khỏi vòng vây một cách kỳ diệu.
Ba người không kịp thu thế, vốn dao gọt trái cây của Phong Minh phải cắt vào yết hầu Tạ Trì An thì lại thẳng tắp chĩa về phía Từ Lộ, Từ Lộ định nện búa sắt vào gáy Tạ Trì An lại rơi xuống đầu La Tuấn Dương, còn chông sắt của La Tuấn Dương sắp thọc vào tim Phong Minh đến nơi...
“...”
Tạ Trì An lẳng lặng đứng bên ngoài vòng vây, ngắm nhìn toàn cảnh 'tai nạn' sắp diễn ra.
Phản xạ của Phong Minh coi như nhanh, gã kịp thu lại dao, đồng thời lùi một bước dài tránh chông sắt của La Tuấn Dương. La Tuấn Dương chẳng may mắn như vậy, quán tính và trọng lực khiến cho búa của Từ Lộ không thể kịp thời dừng lại, một cú trời giáng nện ngay vào đỉnh đầu La Tuấn Dương.
La Tuấn Dương trợn trắng mắt như lợn luộc, ngất tại chỗ.
Từ Lộ: “...”
... Hình như ả sắp gặp rắc rối rồi.
Tạ Trì An thấy một kẻ 'ngã ngựa', quyết đoán bổ xuống một nhát dao tiễn gã quy thiên.
Chớp mắt, liên minh ba người đã chết một.
Từ Lộ nghẹn họng, lập tức vứt bỏ Phong Minh, chạy một mạch hướng về phía cửa ra vào sân tập.
Ả chẳng trông chờ vào việc có thể giết được Tạ Trì An, ả chỉ muốn trốn đi thật xa là xa, ít nhất phải sống sang ngày mai!
Còn mỗi ba mống, giờ bảo ả chết, làm sao cam tâm? Nhưng thực lực giữa ả và hai người còn lại chênh nhau quá lớn, một khoảng trống không thể vượt qua được. Ả chỉ mong họ tàn sát nhau chết đi sống lại, ả mới có cơ hội sống sót.
Nhưng dù là Tạ Trì An hay Phong Minh, không ai định để Từ Lộ chạy trốn thành công.
Hai con dao một trái một phải lao vun vút trong không khí. Dao gấp găm lấy chân trái của Từ Lộ trong khi dao gọt trái cây cắm chặt vào chính giữa đùi phải ả, ả ngã sấp cái “rầm”, hai đầu gối như nhũn ra, ả vẫn liều mạng bò về phía cửa vào.
Cung đường ả lết qua trải đầy máu nóng, kẽ móng tay dính đầy vụn đất, ả bấu chặt lấy từng nắm cỏ kéo lê thân thể về phía trước, cho thấy ý chí sống sót mãnh liệt tới mức nào.
Đáng tiếc Từ Lộ tuyệt đối chạy không thoát. Hai con dao lần lượt cắt đứt gân mạch của ả, động mạch chủ vỡ nát, ả rơi vào kết cục đã định sẵn từ trước.
Người ta sống, ả chết.
Tạ Trì An và Phong Minh chẳng ai màng đến ả nữa, vũ khí đã bị ném đi rồi, đành “tay không tấc sắt” tiến hành trận quyết đấu cuối cùng.
Chín giờ đúng.
Từ Lộ gian nan bấu tay vào bậc cổng ra vào nhưng rốt cục vẫn do mất quá nhiều máu, đầu ả gục xuống, mất mạng ngay trước ngưỡng cửa của sự sống.
“Kết thúc ngày thứ năm của Trò chơi. Số người sống sót trước mắt, 3 người.”
3 người...
Tạ Trì An và Phong Minh đồng thời ngưng chiến ngay tắp lự.
Phong Minh ôm lấy cánh tay trái bị vặn gãy của mình mà thối lui, gã thở hổn hển.
Cả hai cánh tay đều bị Tạ Trì An bẻ gãy trong cùng một ngày. Hỏng bét ở chỗ tay phải gã cũng dính chưởng, không cách nào nối lại khớp tay trái được.
Như một con hổ bị nhổ hết nanh vuốt, chỉ còn sót lại chút uy phong sau cùng.
Tạ Trì An dò hơi thở Từ Lộ, ả đã chết rồi.
Cậu tiện tay rút hai con dao ra, tối tăm mặt mày.
Không biết Từ Lộ cụ thể chết lúc nào, nếu vừa hay đúng Chín giờ, đài phát thanh có thể tính cả ả vào chung. Nhưng nếu... có một người khác nữa mà không phải ả thì sao?
Tạ Trì An lia mắt nhìn thi thể nằm la liệt khắp sân tập.
Trong đây... rất có thể đang giấu một kẻ giả chết.
Đêm hôm khuya khoắt, xem xét từng cái xác một quá đỗi phiền phức, còn phải luôn luôn đề phòng kẻ thứ ba đánh lén sau lưng.
Tạ Trì An rất thiếu kiên nhẫn.
Thời khắc như “chỉ mành treo chuông”, ai mà thích cho nổi.
Phong Minh nhếch mép, chộp lấy thời cơ vọt về phía cửa Đông sân tập.
Gã định chạy!!
Tạ Trì An phi dao gấp, Phong Minh nghiêng người tránh được. Dao gọt trái cây theo sát phía sao, lần này gã không né, dao đâm thẳng vào bả vai gã.
Người Phong Minh lung lay nhưng không cản nổi bước chân gã.
Nếu không phải do thời gian gấp gáp, gã chắc chắn sẽ quay đầu lại rút dao gọt trái cây ra rồi cười với Tạ Trì An: “Cảm ơn mày đã trả lại vũ khí cho tao.”
Bóng dáng Phong Minh biến mất trong màn đêm.
Tạ Trì An đứng ở nơi cô quạnh.
Thật lâu sau, cậu mới bước về phía trước, nhặt con dao gấp 'thất thủ' từ dưới đất lên. Lưỡi dao màu bạc lấp lóe ánh sáng lạnh nhưng cũng không bì kịp hàn ý trong đáy mắt cậu.
-
Mây đen che khuất trăng mờ, đêm hè gió thổi đìu hiu, cả sân tập không lọt nổi một tia sáng.
Cơ thể Tạ Trì An khẽ run lên, yếu ớt như thể sắp ngất.
Cậu phế bỏ tay trái Phong Minh mà Phong Minh cũng đạp gãy một chiếc xương sườn của cậu.
Bằng không cú phi dao đầu tiên của cậu cũng sẽ không thất bại.
Hôm nay tuyệt đối là một ngày lao lực, tiêu hao quá độ khiến Tạ Trì An sức cùng lực kiệt, cậu chẳng buồn nhớ tới đau đớn mình đầy thương tích, chỉ muốn mặc kệ tất cả mà nhắm mắt ngủ một mạch đến khi trời sáng.
Nhưng cậu vẫn cứ không ngơi cảnh giác.
Bởi vì cậu không biết tất cả những thi thể nơi này còn ai có thể hô hấp.
Cậu không muốn trải qua mộng đẹp sau đó trở thành một trong số 'họ'.
Kẻ đó có thể giả chết cả một ngày, cũng khá là kiên nhẫn đấy.
-
Vương Uy nhìn xuyên màn đêm, lờ mờ thấy một bóng người dáng vẻ gầy gò ngồi bệt trên mặt đất.
Gã không dám thở mạnh, chỉ e người có ngũ giác nhạy cảm như Tạ Trì An bắt được tung tích.
Ai mà ngờ được, Tạ Trì An, một Tạ Trì An dịu dàng nội liễm, một Tạ Trì An gã quen biết ba năm trời, lại có lực sát thương đáng sợ như vậy.
Vương Uy bị người ta đánh ngất trong quá trình tranh giành chai kali pemanganat kia. Người khác tưởng gã chết rồi nên mặc kệ.
Lúc Vương Uy tỉnh lại, gã chỉ vừa mới mở một mắt lên thám thính thì đã sợ tới mức phải nhắm tịt lại, bởi có một cái xác bị lao đâm xuyên tim ném trước mặt gã, máu bắn tung tóe.
Gã lại e dè hé mắt, thấy đúng khoảnh khắc 'vinh quang hiển hách' của Tạ Trì An.
Một Tạ Trì An như thế thật quá khủng khiếp. Hai tay cầm lao gặt mạng người như lưỡi hái Tử Thần. Dẫu Vương Uy và Tạ Trì An là bạn cùng lớp cũ, gã cũng không dám bước ra “bắt quàng làm họ“.
Sống chết trước mặt, bạn bè có là gì?
Vương Uy nghĩ, phải tiếp tục tham chiến không bằng cứ nằm giả chết như này, có khi lại thắng...
Nằm nằm rồi nằm, gã 'nằm' thẳng vào TOP 3 kẻ cuối cùng luôn.
Gã không dám đứng nữa!
Cứ coi như Tạ Trì An đã bị trọng thương đi, cậu ấy khó lòng phản kháng, nhưng ai dám chắc? Vương Uy đã theo dõi cả buổi tối, sức chiến đấu tuyệt đối của Tạ Trì An đã để lại bóng ma tâm lý cho gã.
Vương Uy nghe thấy tiếng thiếu niên ho khan trong đêm tối, dáng người hao gầy co quắp trên nền đất, ho càng thêm dồn dập. Cuối cùng, đau đớn khiến thiếu niên kêu thành tiếng, hộc cả máu.
Tạ Trì An bị thương rất nặng. Vương Uy tự đưa ra nhận định như thế.
Gã ngừng thở, tập trung cao độ dõi nhìn bóng người kia.
Tạ Trì An lảo đảo chống người dậy như muốn ra ngoài xử lý vết thương, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đã ngã vật xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tạ Trì An ngất rồi!
Giờ khắc này, lòng Vương Uy đầy vui sướng!
Lúc này còn không ra tay thì chờ đến khi nào?
Vương Uy sướng run người, mặt khác, gã vẫn lo Tạ Trì An giả vờ nên không hề đứng dậy ngay lập tức, gã đợi thêm chút nữa.
Tạ Trì An không nhúc nhích.
Ngất thật rồi.
Cơ hội ngàn năm một đi không trở lại, phải biết tận dụng.
Vương Uy ra quyết định cuối cùng, rút lao ra khỏi thi thể kế bên, sau đó rón rén tới gần Tạ Trì An.
Mây đen lúc này tan đi, ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng khuôn mặt Tạ Trì An. Trông cậu vừa tuấn tú vừa nhợt nhạt, giữa ánh sáng và máu tươi, cậu chính là tuyệt sắc nhân gian.
Vương Uy lập tức nín thở.
Tạ Trì An vẫn không động đậy gì.
Vương Uy chẳng do dự nữa, vọt đến gần Tạ Trì An, giơ khúc lao lên, nhắm ngay chính giữa người Tạ Trì An.
Thiếu niên đột ngột mở mắt, đôi đồng tử còn thâm sâu hơn cả màn đêm.
“Thì ra là mày, Vương Uy.”
Dao gấp nhanh hơn cả lao.
Vương Uy trợn trừng hai mắt: “Mày cố ý...” dụ tao ra?
“Rõ ràng.” Tạ Trì An bình tĩnh trả lời.
Thổ huyết là thật, không gượng dậy nổi là thật, ngay cả ngất xỉu cũng là thật.
Hoàn toàn nhờ Tạ Trì An dựa vào ý chí mạnh mẽ để giữ bản thân tỉnh táo.
Chính là để dẫn thỏ rời hang.
Giải quyết xong tai hoạ ngầm, rốt cục Tạ Trì An cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Cậu chẳng hề lo lắng Phong Minh sẽ đột ngột quay về đánh lén. Phải biết rằng trạng huống của Phong Minh còn thảm hơn cậu nhiều, gã mới nên là người lo lắng.
Ánh trăng rọi xuống như một tấm lụa mượt mà rải lên khắp các thi thể, từ trên cao nhìn xuống, cả sân tập chẳng khác nào một bức huyết hoạ. Mà chính giữa bức tranh ấy là một nét chấm phá đặc biệt - một thiếu niên ngẩng đầu ngắm trời cao rất lâu, sau đó yên lặng nhắm mắt.
-
“Khu vực an toàn hôm nay, kí túc xá.”
Có giọt nắng đọng lại trên hàng mi Tạ Trì An, xua tan màn đêm tăm tối, lưu lại hơi ấm Xx.
Tạ Trì An mở mắt, cậu cảm thấy cơ thể mình mệt nhoài thiếu sức sống.
Hôm qua cậu đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng.
Khu ký túc xá nói chung bao gồm ba toà nhà: ký túc xá nam, ký túc xá nữ và ký túc xá dành cho giáo viên. Ký túc xá của giáo viên nằm tách biệt so với hai toà nhà còn lại. Mà tất cả đều được tính làm vùng an toàn hôm nay.
Phạm vi quá lớn.
Trọng điểm là có rất nhiều cầu thang.
Đối với một thương bệnh binh vừa gãy xương sườn như Tạ Trì An, leo cầu thang đúng là một chuyện chẳng vui vẻ gì.
Trước dãy phòng ký túc xá nam, thi thể của Chu Nhất Ngạn đang bốc mùi hôi thối dưới tiết trời nóng bức của mùa hè. Chẳng tài nào hình dung được, chỉ năm ngày trước thôi cậu ấy vẫn có thể chạy nhảy, có ý thức độc lập và cảm xúc.
Tạ Trì An bước vào khu ký túc xá nam.
Bình thường con người sẽ luôn chọn dung thân ở nơi mình hiểu biết tường tận. Dù là Tạ Trì An hay Phong Minh, ai cũng vậy.
Bây giờ chỉ còn hai người họ, sử dụng chiến thuật ù lì kéo dài thời gian là không cần thiết. Bất kể ra sao, hôm nay cuộc chiến này phải có kết quả cuối cùng.
Tầng Năm.
Tạ Trì An bước dọc hành lang chất đầy thi thể, không hề phát hiện thấy tung tích của Phong Minh.
Cậu đã tìm từng tầng một. Nếu Phong Minh không có ở đây thì cũng chỉ quanh quẩn ở hai toà nhà còn lại, nhưng khả năng không lớn.
Tại nhà vệ sinh chung ở cuối hành lang tầng Năm, cậu thấy Phong Minh.
Gã đứng trước bồn rửa tay, đối diện tấm gương. Tay trái của gã có vẻ đã ổn, hẳn là phải nhịn đau ghê gớm lắm mà nắn lại. Tay phải gã buông thõng không tự nhiên, tàn phế thật rồi.
Gã trông thấy trong gương có thêm bóng hình thiếu niên tuấn tú, gã cười: “Mày đến rồi đấy à.”
Tạ Trì An vô cảm.
Nhà vệ sinh này gợi cậu nhớ đến một hồi ức không mấy tốt lành. Vào đêm đầu tiên khi đẩy cửa buồng vệ sinh bên cạnh ra, cậu ấn tượng sâu sắc với thi thể ngồi trong đó.
Không phải bởi vì người chết, mà là bởi hoá ra cũng có kẻ có thể cầm dao giết đồng loại ngay khi tuyệt cảnh chỉ vừa mới bắt đầu được.
Bây giờ nhìn lại, chắc là Phong Minh đi.
“Đây là nơi tao hoàn thành tác phẩm đầu tiên. Mặc dù có chút tì vết, nhưng suy cho cùng vẫn mang ý nghĩa kỷ niệm.” Phong Minh khẽ cười.
Tạ Trì An chẳng buồn nghe gã nói nhảm.
Trận tử chiến cuối cùng bắt đầu.
Tay trái Phong Minh thúc mạnh vào sườn Tạ Trì An rồi dịu dàng hỏi thăm: “Gãy thêm một cây xương sườn cảm thấy thế nào?”
Tạ Trì An trở mình bẻ ngoặt cổ tay Phong Minh, hỏi ngược lại: “Lại phế đi một cánh tay cảm thấy thế nào?”
Tay Phong Minh không biết đã bị Tạ Trì An bẻ gãy biết bao nhiêu lần, gã trả lời đầy kinh nghiệm: “Rất đau.”
Tạ Trì An cười khẽ: “Tao cũng đau.”
“Để giúp mày hết đau nhé.” Tạ Trì An nói, “Dù sao tao cũng lấy giúp người làm niềm vui mà.”
“Cái gì?” Phong Minh cau chặt mày, chỉ thấy Tạ Trì An rút một bơm tiêm từ túi quần, sau đó cầm cổ tay trái vốn thõng xuống của gã duỗi cho thật thẳng, thoăn thoắt đâm mũi kim vào tĩnh mạch gã.
Mọi cảm giác đau đớn suy giảm trên diện rộng, Phong Minh bắt đầu thấy choáng.
“Đây là...”
Tạ Trì An đáp: “Thuốc an thần.”
Là thuốc an thần với liều lượng chết người.
Tạ Trì An cũng không định để Phong Minh chết dần chết mòn với số thuốc ấy, cậu chỉ cần nó làm tê liệt trung khu thần kinh của gã, khiến gã mất đi phản ứng nhanh nhạy, sao đó... đoạt lấy con dao gọt trái cây đâm vào tim Phong Minh.
“Mày đã dùng nó như một công cụ để 'vẽ' tất cả tác phẩm của mình, vậy để tao giúp mày 'vẽ' tác phẩm cuối cùng nhé.” Tạ Trì An hỏi, “Mày đã hài lòng chưa?”
Phong Minh cúi đầu ngắm phần ngực trái tuôn máu ào ào, gã thoải mái cười ầm: “Tạ Trì An, mày sai rồi, mày mới là tác phẩm cuối cùng của tao! Là tác phẩm để đời tao đã dồn bao nhiêu tâm huyết vào để lại cho hậu thế! Hãy ngắm dáng vẻ hiện giờ của mày đi,“ trong đôi mắt tuyệt đẹp của gã là cơn cuồng dại, vặn vẹo, “Mày chính là một 'tao' thứ hai!”
Tao tiếp cận mày dưới lớp vỏ bọc yếu đuối, lừa gạt lòng tin của mày, mưu đoạt tính mạng của mày. Chỉ để thưởng thức khoảnh khắc mày bị phản bội. Coi như tao chết đi, tao cũng muốn sau này mày sẽ không còn đồng cảm với kẻ yếu, cứu vớt người khác, tao muốn mày khắc sâu sự phản bội, tao muốn cô đặc sự mềm lòng của mày, khiến mày trở nên vô tình vô nghĩa, tao muốn mày trở thành tao.
Như vậy, dù tao có chết đi, tao vẫn là người chiến thắng.
-
Tạ Trì An lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt thanh tỉnh.
Giết Phong Minh không hề mang đến cho Tạ Trì An vui sướng.
Cậu chưa từng là Phong Minh.
“Khu 0736, cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết, Trò chơi kết thúc.
Người chơi qua cửa, Tạ Trì An.
Đánh giá qua cửa, SSS.
Xin chúc mừng người chiến thắng!”
-
Bạn trẻ tác giả phát biểu: Các bạn có muốn ngoại truyện về Phong Minh không? Mai tôi mà thấy năm bình luận đồng ý trở lên thì tôi viết, không thì tôi lười viết...
---
Đông Vân Triều: Còn tôi lại hỏi rằng các bạn có muốn ngoại truyện về Phong Minh ở ngay sau quyển 1 không hay chúng ta sang quyển 2 luôn nèo??:)) Yên tâm tôi sẽ vẫn dịch ngoại truyện ấy ở cuối cùng nếu các bạn chọn phương án thứ hai.