Editor: Đông Vân Triều
Ngay khi Diệp Trạch Ngữ nghe thấy tên khu vực an toàn hôm nay, thiếu chút nữa cô đã sụp đổ.
Cô xuất phát sớm hơn một giờ, trải qua thiên tân vạn khổ, hao hết tất cả thể lực, vất vất vả vả bò được đến khu dạy học phía Nam, thoả mãn vì thoát được một kiếp... kết quả, 'nó' nói với cô, rằng cô đi ngược đường rồi, phải quay lại đường cũ?!
Diệp Trạch Ngữ muốn bùng nổ, muốn mắng hết tất cả những lời thô tục ra ngoài.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn mím môi không nói gì, không có thời gian để trì hoãn nữa. Diệp Trạch Ngữ đưa chai nước cho Diệp Trạch Hạo: “Anh, anh uống nhiều chút. Chúng ta liều mạng một phen.”
Không hổ là anh em sinh đôi, gần như ngay lập tức Diệp Trạch Hạo đã hiểu ý nghĩ của em gái mình. Diệp Trạch Hạo nhận lấy, ngửa cổ uống một phần ba chai. Diệp Trạch Ngữ hào sảng uống cạn sạch hai phần ba còn lại, sau đó tiêu sái quăng bình ra đằng sau.
Cô muốn tử chiến đến cùng.
Lý tưởng thì rất đẹp, nhưng hiện thực là... Diệp Trạch Ngữ vừa cõng Diệp Trạch Hạo, cả người cô liền vô lực ngã vật ra đất, Diệp Trạch Hạo cũng trượt xuống theo.
Cô kiệt sức rồi.
“Nghỉ ngơi một lát đi, thế này không được.” Diệp Trạch Hạo đau lòng khôn xiết.
“Không có thời gian...” Cô thủ thỉ, “Em nhất định sẽ cùng anh sống tiếp. Kể cả bò, em cũng phải bò đến.”
“Em như này rồi ngất giữa đường thì mới không sống được!” Diệp Trạch Hạo nạt cô, “Hoặc là dừng lại nghỉ năm phút, hoặc là em cứ mặc kệ anh đi!”
Diệp Trạch Ngữ trầm mặc một lát, sau đó nặng nề đáp: “Được, năm phút.”
Cô nhẩm đếm từng giây một, năm phút vừa chớm, cô bèn cõng Diệp Trạch Hạo trên lưng... kỳ thật đã tới năm phút hay chưa cô cũng không biết, lòng loạn số đếm cũng loạn theo.
Cô thực sự đã kiệt quệ rồi, cô cũng muốn chạy thật nhanh, nhưng thực tế cô chỉ có thể lết đi thật chậm. Có mấy lần Diệp Trạch Hạo muốn mở miệng khuyên cô thả cậu xuống, chỉ va chạm nhẹ thôi cũng khiến cậu đau đến mức túa ra mồ hôi lạnh.
Diệp Trạch Ngữ sớm không chịu đựng nổi, nhưng vừa nghĩ tới anh trai mình, cảm giác toàn thân cô lại tràn trề năng lượng... tuy là không thể nào nhưng tối thiểu có thể giúp cô không gục ngã nửa đường.
Rốt cục, chỉ kém hai mươi mét nữa!
Thế nhưng, cũng chỉ vỏn vẹn mười giây...
Đến mốc năm giây cuối cùng, Diệp Trạch Ngữ áng chừng khoảng cách mười lăm mét mà đầy tuyệt vọng.
“Tiểu Ngữ, mau thả anh xuống nếu không cả hai chúng ta đều sẽ chết!” Diệp Trạch Hạo quát.
Diệp Trạch Ngữ không còn hơi sức đáp lại, chỉ dùng hành động biểu thị cự tuyệt rõ ràng.
Rất hi vọng, một người nào đó có thể tới kéo cô đi thật nhanh...
Nhưng cô biết là không thể nào. Bên trong sân tập nhiều người như vậy, một người cũng sẽ không.
Mà người duy nhất yêu cô quan tâm cô, giờ phút này đang dựa vào lưng cô, sinh cùng cô, lớn lên cùng cô, bảo vệ cô chiếu cố cô, là sinh mệnh thứ hai của cô.
-
Tạ Trì An đứng trong căn phòng nhỏ.
Từ đài quốc kỳ đến cổng sân tập, nếu cậu muốn giúp hai anh em kia, cậu cần phải đi ngang qua sáu mươi mét sân tập cộng thêm đoạn bên ngoài vừa đi vừa về bốn mươi mét nữa, bị gần hai trăm con mắt dõi nhìn và có thể trở thành mục tiêu công kích chung.
Tạ Trì An không hề động đậy.
Cậu không có khả năng cứu hai người này, từ lúc bọn họ xuất hiện trong tầm mắt cậu đã biết điều đó.
Chẳng ai có thể chạy một trăm mét vỏn vẹn mười giây... À không, vị đạt kỷ lục thế giới với chín giây năm mươi tám thì có thể.
Nhưng Tạ Trì An có lợi hại hơn nữa cũng không thể phá được kỷ lục thế giới.
Tính toán xong xuôi, đưa ra kết luận, Tạ Trì An không làm gì hết.
Rồi cậu nghĩ, nếu như có khả năng thì sao? Thì cậu sẽ lao ra cứu sao?
... Hình như cũng sẽ không.
Người có thể khiến Tạ Trì An phải dốc toàn lực để cứu, không phải bọn họ.
-
Không kịp rồi.
Bất kể ai ở đây, bao gồm cả chính Diệp Trạch Ngữ, đều rất rõ ràng câu trả lời ấy.
Cô nghĩ như thế cũng tốt, cô và anh trai sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm còn cùng một chỗ, họ cũng nên chết theo cách như vậy.
Cô thật sự, thật sự, không thể chịu được nữa rồi...
Ở mấy giây cuối cùng của cuộc đời, cô nghe thấy tiếng thở dài.
“Tiểu Ngữ, để anh đưa em đi một đoạn đường, em cũng tiễn anh trai đoạn đường cuối cùng nhé.”
Anh muốn mình cùng chết sao?
Đã như vậy, Diệp Trạch Ngữ không còn sợ hãi nữa.
Được đồng sinh cộng tử với anh, em có gì để sợ hãi đây
Nhưng một giây sau, Diệp Trạch Ngữ lại bắt đầu hoảng sợ.
Anh trai, anh định làm gì đó?!
Ba.
Diệp Trạch Hạo giật người ra khỏi tay bám của Diệp Trạch Ngữ, tụt xuống khỏi lưng cô... cũng không đến mức “giật”, động tác của cậu dịu dàng mà kiên định, người đã sớm cạn kiệt sức lực như Diệp Trạch Ngữ rất dễ buông lỏng tay.
Hai.
Diệp Trạch Hạo kéo tay Diệp Trạch Ngữ, tăng tốc chạy thẳng tới cổng lớn sân tập. Mỗi bước chân cậu sải đi, vết thương bên mé đùi của cậu lại nứt toác ra một ít, rách đến mức cậu máu me đầm đìa, đau thấu tim gan, cậu lại không rên lấy một tiếng, kiên định dắt Diệp Trạch Ngữ phi nước đại.
Một.
Một mét cuối cùng, cậu thô lỗ đẩy mạnh Diệp Trạch Ngữ vượt qua cổng “sống”, còn cậu dừng lại cách đó chưa tới một mét, đứng bên phía “chết”, nở nụ cười rạng rỡ lần cuối.
Bùm!
Diệp Trạch Ngữ quay phắt lại gần như rách cả mí mắt.
Cô trông thấy anh trai cứ như vậy... cứ như vậy... đứng trước mặt cô, ở nơi cách đó chưa tới một mét, từ một người sống sờ sờ, đột nhiên biến thành một đống máu thịt be bét.
Thậm chí cô còn cảm nhận được những giọt máu li ti vương tung toé trên mặt mình nóng hôi hổi.
Mà những khối thịt vụn kia lại bắt nguồn từ cốt nhục chí thân của cô.
Diệp Trạch Ngữ cho là mình sẽ hét toáng lên, nhưng cô phát hiện cô không thể thốt ra được tiếng nào.
Vì sao... Cô quỳ sụp xuống đất, tay run run sờ lên vũng máu mới, nhìn bàn tay một phút trước còn được người kia nắm lấy giờ phút này lại nhuốm đầy máu của anh, đôi mắt giăng đầy bóng tối mịt mùng.
Để anh đưa em một đoạn đường, em cũng tiễn anh đoạn đường cuối cùng... Hoá ra là ý này sao?
Vì cái gì cuối cùng vẫn là anh bảo vệ em?
Vì cái gì không thể cho em chết chung với!
Bắt em trơ mắt nhìn anh chết ngay trước mặt, quá độc ác... Quá độc ác! Ai cho phép anh tự tung tự tác! Diệp Trạch Hạo, em hận anh, em hận anh!!!
Diệp Trạch Ngữ ôm mặt, nghẹn ngào khóc trong đau khổ.
Một người mỉm cười nơi chín suối, một người ôm hận trong bi thương.
Nhiều 'khán giả' thờ ơ, thậm chí còn cười trên nỗi đau của người khác, may mắn loại được thêm một đối thủ. Cũng có kẻ cảm thấy tiếng khóc của con nhóc kia quá ồn ào, nóng nảy muốn xử lý.
Tạ Trì An bỗng chốc nhớ lại:
Lỗ Tấn tiên sinh đã từng nói, niềm vui nỗi buồn chẳng tương thông.
Tôi chỉ cảm thấy nhân loại thật ầm ĩ.
-
Bộ dáng khóc lóc này của Diệp Trạch Ngữ sẽ đưa đến rất nhiều nguy hiểm. Bảy giờ đã điểm, nhân số đông đủ, cuộc chiến sắp bắt đầu. Người vừa mất thân nhân như Diệp Trạch Ngữ chẳng khiến kẻ nào động tình, mà thay vào đó cô sẽ bị xem như mục tiêu xử lý dễ dàng.
May mắn thay, chai 'nước nho' mà Tạ Trì An để lại trên bậc thang bên trái đài quốc kỳ, rốt cục cũng có người phát hiện ra.
Chai nước nép mình nằm dưới một cái xác nữ, thoạt nhìn như thể trưỡc khi chết cô gái đó vẫn luôn giữ nó khư khư trong lòng. Rất có thể là sau khi giết người, hung thủ nóng lòng đào tẩu nên chỉ cướp đi ba lô, bỏ sót lại đồ uống... Mặc kệ chân tướng có là gì, tất cả bọn chúng sẽ cố gắng tưởng tượng ra một khung cảnh, một lời giải thích hợp lí cho sự xuất hiện của chai nước ở đây, tóm lại không ai tin rằng sẽ có kẻ để đây hại người.
Vì sao ư? Nhìn hoàn cảnh này đi, loại tài nguyên như nước quý hơn cả tính mệnh con người, rất nhiều kẻ chết vì khát, thằng ngu nào lại lãng phí hẳn một chai nước chỉ để giết người? Làm gì mà phung phí của Trời như thế?
Anh Tạ bị gán mác “phung phí của Trời” đang ngồi dưới đài quốc kỳ uống sữa chua.
Bảy giờ rồi, nên ăn sáng thôi.
Quay lại cảnh tượng bên ngoài.
Vốn sự chú ý của mọi người còn đang đặt tại cổng sân tập, nếu không thì cũng đang quan sát đối thủ xung quanh. Sống đến ngày thứ năm chứng minh ánh mắt của mỗi người không hề kém, rất nhanh đã có người dùng “Hoả Nhãn Kim Tinh”[1] nhìn thấy chai nước thập thò dưới thi thể, mà không chỉ một người phát hiện.
[1] Hoả Nhãn Kim Tinh: là một trong số năm loại Thần nhãn của “Tây Du Ký”, chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người. Ở đây mang nghĩa là “tinh mắt“.
Ca này khó rồi đây. Cả đám bị chai nước hấp dẫn, bắt đầu vặn cổ tay bẻ khớp chân nhìn chằm chằm như sói đói, chẳng ai còn quan tâm đến Diệp Trạch Ngữ nữa.
Ngô Thịnh Hùng không nói năng gì lập tức xông lên muốn lấy, giờ thì làm sao có chuyện phân bua “ai thấy trước thì là của người đó”, chỉ có đánh nhau mà thôi.
Ngô Thịnh Hùng rất mạnh, điều đó ai ai cũng biết, hôm qua gã còn “đại khai sát giới” trong toà nhà giảng dạy cơ mà. Nhưng bọn hắn có thể chém giết vào TOP 100 trong hai ngàn người, dễ chọc sao? Mà những tên này đồng thời chĩa mũi dùi vào người gã, đồng loạt xông lên. Cũng có những kẻ chuồn êm như cá trạch, nhặt nhạnh trên các bậc thang, bắt đầu quần ẩu.
Hỗn chiến nảy lửa, ngươi chết ta sống, đầu rơi máu chảy, vẻn vẹn bởi vì một chai nước.
Chúng không biết rằng, đây lại là một chai nước đòi mạng...
Cũng không thiếu những 'vị khán giả' đứng xem từ đầu đến cuối, xem chúng đánh nhau đến mức cá chết lưới rách.
Phong Minh đảo mắt nhìn tất tật sân tập qua một lần, không thấy bóng hình gây thương nhớ kia đâu. Gã không tin Tạ Trì An chết sau cuộc chia ly với gã, thế thì... Mắt gã dừng trên đài quốc kỳ.
Là chỗ này?
Lúc Phong Minh kiếm tìm bóng dáng Tạ Trì An, gã cũng chú ý tới có một ánh mắt khác.
Gã quay đầu, trông thấy Tư Đồ Nguyệt đang đứng đối diện nhìn gã.
Phong Minh tươi cười rực rỡ, chỉ Tư Đồ Nguyệt biết nụ cười này có bao nhiêu ác ý.
Tình hình chiến đấu cực kỳ khốc liệt.
Ngô Thịnh Hùng không hổ là kẻ học võ, một đám người xúm vào đánh mà không ai làm gì được gã. Bên trong hỗn chiến, hầu như không ai cố định mục tiêu. Công kích người khác đồng thời còn phải đề phòng những người khác công kích mình, không cẩn thận là toi mạng ngay.
Có thể giết vào TOP 100, kẻ đó ít nhiều cũng biết chút võ vẽ, hoặc là có cơ thể tráng kiện, hoặc là trí lực siêu quần, hoặc là tố chất tâm lý mạnh mẽ. Nhưng “núi cao này còn có núi cao hơn”, Ngô Thịnh Hùng được Tạ Trì An dán cho cái mác “tên cuồng chiến đấu”, mặc dù từ “cuồng” mang ý xấu, nhưng tốt xấu gì còn có hậu tố “chiến đấu” đằng sau. Chứng minh rằng Tạ Trì An đã công nhận chiến lực của gã.
Nếu không có đủ thực lực mà còn đi gây gổ tứ phía thì đó không gọi là tên điên, Tạ Trì An sẽ gọi là thằng ngu...
Tối thiểu Ngô Thịnh Hùng đơn đấu với cậu còn khiến cậu bị thương. Có nhiều kẻ còn chẳng nắm nổi một góc áo của Tạ Trì An nữa là.
Trong tích tắc lại chết không ít người.
Ngô Thịnh Hùng giẫm lên núi thây, bản thân gã cũng vết thương chồng chất, gã đảo mắt nhìn đám còn lại: “Còn đứa nào muốn cướp nữa?”
Chúng chỉ trù trừ một lát, hai mặt nhìn nhau, vẫn ầm ầm xông lên.
Lâu lắm rồi họ chưa được uống nước! Sau khi cửa nhà kho của siêu thị nhỏ bị đám học sinh bộc phát tiềm lực phá tan tành, đống đồ sót lại không đủ để họ nhét kẽ răng. Bọn họ cần đồ ăn, cần nước!
Ngô Thịnh Hùng đã bị thương nặng như thế, gã sẽ không chống chịu được bao lâu nữa.
Nhân loại bất tử, hỗn chiến liên miên.
Chưa giết đến người cuối cùng, tranh đấu sẽ không bao giờ ngưng nghỉ, không ai cam tâm tình nguyện chắp tay dâng nước cho kẻ khác!
...
Bên ngoài chém chém giết giết, Tạ Trì An ngồi trong phòng nhỏ... ăn bánh mì.
Lúc chúng quần ẩu sống chết để tranh đoạt một chai thuốc độc, Tạ Trì An còn đang bận từ tốn ăn bánh mì với sữa chua, giống như đang tham gia một chương trình ẩm thực.
Hai phong cảnh khác biệt.
Nếu như có kẻ bên ngoài nhìn thấy, đoán chừng cậu sẽ kéo được rất nhiều cừu hận, nhân thần cộng phẫn.
Nhưng anh Tạ không quan tâm.
Dùng một bình kali pemanganat, cậu đã xử lý xong nửa cái sân tập.
- --
Đông Vân Triều: Chính bởi sự ngầu lòi này của anh mà chương sau anh sẽ ăn hành:>>