Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An mang Lâm Xảo vào rừng tìm đồ ăn. Trên đảo có rất nhiều nấm và quả dại, thi thoảng có mấy con thú nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Còn có thể tìm thấy nấm không độc hay biến những con vật kia thành món thịt trong mâm hay không thì phải dựa vào sức phán đoán và năng lực ứng biến của từng người rồi.
Bên cạnh sức chiến đấu, cửa này còn khảo nghiệm gắt gao kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã của con người. Một kẻ có sức chiến đấu phá trần lại bởi vì ăn một quả dại không biết tên mà độc chết thì đúng là trò đùa.
Tạ Trì An nhặt nhạnh dưới gốc cây, thấy nấm có thể ăn được thì hái rồi ném ra đằng sau. Trước đó cậu chưa từng trải nghiệm nơi hoang đảo bao giờ, nhưng tri thức lý luận của cậu không ít. Tạ gia dạy con cháu tất tần tật kiến thức, phần lớn con trai trong nhà trời sinh ưa mạo hiểm nên cũng sẽ hiểu hơn một chút, bây giờ nhờ thực tiễn mà có được hiểu biết chính xác.
Nói ra sợ không ai tin, Tạ Trì An mười bảy tuổi mà trầm tĩnh lạnh nhạt như cụ già bảy mươi tuổi đây cũng đã từng rất ưa mạo hiểm, kiệt ngạo bất tuân đấy.
-
Lâm Xảo thấy Tạ Trì An bận bịu một mình, cảm thấy bản thân không thể cứ đứng đực ra đấy được. Đánh đấm em đã chẳng giúp gì được, nhưng hái nấm thì sẽ không thế nữa. Vậy nên khi Tạ Trì An hết sức chuyên tâm chọn nấm, em cũng lẳng lặng làm theo.
Đợi đến lúc Tạ Trì An nhặt hết tất cả nấm có thể ăn được xong, quay lại nhìn thì thấy đống nấm của cậu lại lẫn đầy mấy thứ đủ mọi sắc màu khác: “...”
Nếu không phải cậu vốn biết Lâm Xảo là một cô bé tốt bụng và khuyết thiếu thường thức, cậu thực sự sẽ cho là Lâm Xảo đang định kéo cậu đi đồng quy vu tận.
Lâm Xảo còn đang ôm một bó nấm rực rỡ sắc màu trong lòng, thả chúng rơi lộp bộp xuống đất rồi tung tăng nhảy đến bên Tạ Trì An: “Anh ơi, từng này đã đủ chưa? Chưa em lại đi hái thêm ít nữa.”
Tạ Trì An đón nhận ánh mắt ngập tràn mong đợi của Lâm Xảo, cậu lâm vào trầm tư.
Cậu đang suy nghĩ xem nên dùng phương thức uyển chuyển nào để nói cho em ấy biết em ấy làm chỉ tổ vô dụng.
Không những khiến cậu thêm bận rộn mà còn bồi cho cậu một phiền toái lớn.
Thật đúng là không đành lòng dội nước lạnh vào một cô bé đang dâng trào nhiệt huyết. Nhưng Tạ Trì An cũng không thể vứt bỏ trí thông minh của mình mà làm bộ vui vẻ ăn nấm sau đó chết tức tưởi được... Rồi sử sách Trò chơi sẽ ghi danh cậu với một cách hy sinh nực cười nhất.
Sau mười giây suy ngẫm, cậu nhặt lên một cây nấm có màu sắc tươi đẹp, hỏi Lâm Xảo: “Đẹp không?”
Lâm Xảo đáp: “Đẹp ạ.” Chính là vì em thấy nó đẹp mắt nên mới cố ý hái cho anh đó.
“Đẹp là được rồi.” Tạ Trì An bình tĩnh nói, “Ném hết mấy cái em cho là đẹp đi, ngay, bây, giờ.”
“... Dạ?” Lâm Xảo mờ mịt.
Tạ Trì An vẫn chỉ nhìn em.
Lâm Xảo ngây ngô biết mình lại mắc lỗi rồi, niềm vui sướng trước đó như thuỷ triều rút xuống: “Anh... có phải em lại không giúp được gì rồi không?”
Tạ Trì An chẳng bày tỏ gì nhiều: “Có những thứ trông thì đẹp mắt nhưng lại có kịch độc.”
Mặt Lâm Xảo biến sắc, em lập tức trở nên căng thẳng: “Để em vứt ngay ạ!”
Cô bé ngồi xổm xuống nhặt đi những cây nấm độc, chỉ để lại cái mộc mạc, xấu xí. Lâm Xảo nhặt được một lúc liền bật khóc, vừa nhặt vừa nức nở, mặc kệ lòng bàn tay bẩn thỉu vì hái nấm mà liên tục chùi mắt.
Sao em có thể vô dụng vậy cơ chứ, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được...
Tạ Trì An thấy cảnh này, mày cau lại.
Cậu luôn chân luôn tay nửa ngày toi công còn chưa khóc, em ấy khóc cái gì? Chỉ để em ấy phân loại lại thôi mà? Cậu lại không có mắng mỏ gì sất...
Với mạch não của Tạ Trì An, rất khó để cậu có thể GET được công tắc tuyến lệ của Lâm Xảo.
Hơn nữa trong cuộc đời của cậu không tồn tại thứ mang tên “ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được“.
-
“Em khóc cái gì?” Tạ Trì An hỏi một câu quan tâm đến tâm sinh lý nhi đồng rất tượng trưng.
Lâm Xảo vừa khóc vừa đáp: “Có phải em rất vô dụng hay không...”
Tạ Trì An rất muốn trả lời “Phải“.
Không nghi ngờ gì, tất tật các phương diện khác Lâm Xảo không ổn, nhưng riêng khoản tự mình biết mình thì cực kỳ xuất sắc.
“Em không đánh được họ, ngay cả nấm em cũng không hái đúng cho được, luôn luôn kéo chân anh.” Lâm Xảo bắt đầu hoài nghi cuộc sống, “Có lẽ bố mẹ em nói không sai, em đúng là cái đồ vô dụng.”
“Em nói đúng một nửa.” Tạ Trì An thản nhiên tiếp lời, “Ở trên đảo em có thể chưa phát huy được tác dụng của mình, nhưng cũng không có nghĩa là bố mẹ em đã đúng. Có một số người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, giống như cây nấm độc này.”
Tạ Trì An liếc đống nấm đẹp đẽ vứt văng vứt vãi kia, cậu nhặt một cây nấm có vẻ ngoài mộc mạc đơn giản bị lẫn bên trong rồi trực tiếp cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, “Còn thứ này, mặc dù không dễ nhìn nhưng lại là vật chân chính có giá trị.”
Tạ Trì An giảng giải xong thì ngậm miệng. Cậu không định đi an ủi người khác, đặc biệt là mấy đứa mới lớn.
Lâm Xảo biết chứ, em nín khóc và mỉm cười. Em đã hiểu ra rồi, anh ấy đang mượn cây nấm để nói về chuyện của chính bản thân em.
“Dẫu bề ngoài xấu xí, ở trong tình huống này, có thể gặp gỡ được chúng cũng là rất đáng quý rồi.” Tạ Trì An đưa một cây nấm khác có thể ăn được cho Lâm Xảo, “Thử chút đi?”
Lâm Xảo nhận được mấy câu động viên mơ hồ nên nháy mắt sướng rơn, em nhận lấy cây nấm của anh Tạ mà như thể vừa cầm trên tay tớ giấy công nhận toàn bộ giá trị của em trước giờ, cả người sôi sục nhiệt huyết.
Đây chính là món quà an ủi của anh ý sao? Anh ấy quá đỗi dịu dàng mà... Lâm Xảo vừa nghĩ vừa nhét cả cây nấm vào miệng, mặt em lập tức trở nên vặn vẹo.
... Em thề, bao nhiêu bữa ăn cơm thừa canh cặn trước kia cũng không nghẹn bứ như cái thứ này.
Lâm Xảo ho kịch liệt, em nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, sau một phen vất vả ép buộc dạ dày tiếp nhận nó, em ngước đôi mắt không tin nổi nhìn Tạ Trì An.
Sao anh có thể mặt không đổi sắc mà nuốt được thứ khó ăn nhường ấy cơ chứ?!
Tạ Trì An chứng kiến toàn bộ diễn biến khuôn mặt của Lâm Xảo thì cảm thấy thế là đủ rồi, khóe môi nhếch lên một góc nho nhỏ.
Có đôi Tạ Trì An chính là ngây thơ như vậy đấy. Mắng cậu mắng không được, còn làm cậu bối rối tìm cách dỗ dành, vậy thì phải khiến em ấy khó ăn chết, cho chừa.
Cậu tiếp lời cực kỳ bình tĩnh: “Đương nhiên, dù cho nó có giá trị dinh dưỡng cũng không có nghĩa là nó ăn ngon.”
Giống như Lâm Xảo, lòng mong mỏi giúp đỡ của em là thật, nhưng không có nghĩa là em ấy có thể giúp được.
Dòng cảm xúc của Lâm Xảo lại đến hồi thoái trào, lên xuống lên xuống chẳng khác nào chơi bập bênh cả.
Quả nhiên em vẫn còn vô dụng lắm... Nhưng nhờ có mấy câu giảng giải của anh trai nọ, em cảm thấy tốt hơn rồi, không còn khó chịu như trước nữa. Thế nhưng mà anh ấy tốt như vậy, chẳng giúp đỡ được gì khiến em rất sốt ruột, cứ như một cái dằm trong tim.
Cả hành trình sau đó, Lâm Xảo tản ra áp suất thấp dọc đường, chỉ thiếu mỗi nước cầm bút viết hai chữ “ứ vui” lên trán. Em còn quá nhỏ, chưa hiểu cách phải giấu cảm xúc vào lòng như thế nào.
Còn Tạ Trì An cảm thấy nếu mình không tìm chút chuyện cho em ấy làm để chứng minh giá trị, e rằng tiểu cô nương này sẽ chạy đi tự bế mất.
Đúng lúc đó Tạ Trì An trông thấy phía trước có một gốc cây ăn quả. Thân cây cao lớn tươi tốt kết một thứ quả màu xanh, nhìn qua có vẻ chua chua ngọt ngọt ngon miệng, chẳng biết có ăn được hay không.
Cây ước chừng cao mười mấy mét, kể cả cành chứa quả mọng rủ thấp nhất cũng cách mặt đất khá xa, không thể chạm tới.
Nhưng đối với Tạ Trì An đây chẳng phải chuyện to tát gì. Cậu có trèo cây được, vấn đề duy nhất là ôm một lần nhiều quả thì không có tay xuống. Mà ôm ít thì phải leo lên leo xuống nhiều lần... Đống quả này cũng không bù đắp nổi thể lực cậu tiêu hao vì chúng, chả bõ.
Càng không thể ném thẳng xuống đất được, với cái độ cao này, trái cây mà tiếp đất thì sẽ nát như tương.
Tạ Trì An nhìn Lâm Xảo: “Anh ném quả xuống, em có bắt được không?”
“Có thể ạ.” Lâm Xảo thường xuyên quán xuyến đủ loại việc nhà, còn biết nhiều kiểu né tránh khi ăn đánh nữa, thể lực của em rất tốt và phản ứng cũng cực nhanh.
Thậm chí em còn có thể tổng kết ra một quyển sách mang tên “Làm sao để không bị đau khi bố mẹ đánh“... đó là do em đã hình thành phản xạ có điều kiện.
“Giúp anh.”
Lâm Xảo giật mình.
Anh ấy cần mình hỗ trợ ư?
Trong mắt Lâm Xảo, Tạ Trì An chính là siêu nhân không gì không làm được, bỗng nhiên một ngày ngỏ lời nhờ một người phàm như em giúp, thật sự rất “được yêu mà sợ“...
Em mau chóng ý thức được rằng mình sắp có đất dụng võ.
“Vâng ạ!” Lâm Xảo trả lời vang dội.
Đạt được sự đồng thuận nhất trí của đôi bên, Tạ Trì An quét mắt ước lượng khoảng cách hai cái cây phía trước, sau đó chạy một mạch lấy đà nhảy lên, giẫm lên thân cây để mượn lực nhảy sang thân cây kế bên, lần nữa mượn lực nhảy sang chỗ cao hơn của thân cây cũ.
Tạ Trì An chớp mắt đã leo lên cành cây rất cao.
Lâm Xảo trợn mắt há mồm, cảm thấy anh trai quá là lợi hại, cứ như mấy vị võ hiệp trong TV em lén xem khi quét nhà vậy.
Tạ Trì An đã đứng ở phần ngọn, hái tạm một quả cắn thử, hương vị khá nhạt, trong veo ngọt lành.
Xác định không phải thứ quả khó ăn, có độc gì, Tạ Trì An ngắt liền hai quả, nhắm thẳng chỗ Lâm Xảo mà ném xuống.
Lâm Xảo vội vàng bật xa vươn tay ra đỡ, hai quả không biết tên nằm gọn trong lòng bàn tay em.
Tạ Trì An lại ném tiếp ba quả nữa.
Lâm Xảo mỗi tay đỡ một trái, ngay lúc quả thứ ba sắp anh dũng hy sinh tới nơi thì em nhào đến, ôm vào lòng.
Phản ứng nhanh đáo để.
Xem ra cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Tạ Trì An nhìn thoáng qua, sau đó không chú ý tới Lâm Xảo nữa, cậu chuyền cành linh hoạt, hái được quả nào là ném xuống không thương tiếc.
Lâm Xảo bắt được ba quả mà cười không thấy Tổ quốc đâu, em vừa toan ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một dàn trái cây lấy tư thế của hoả tiễn ập xuống.
Lâm Xảo: “...”
Anh đang biến GAME từ hình thức đơn giản tiến thẳng lên Địa Ngục đó đại ca!
Đầu Lâm Xảo loé lên một ý tưởng, em vội vàng bưng váy ra đỡ.
Hai người một ném một tiếp, phối hợp khá là ăn ý. Về phương diện này, phản ứng của Lâm Xảo rất nhanh nhạy, không hề bỏ sót một quả nào, dùng váy hứng được toàn bộ.
Tới lúc Tạ Trì An trèo xuống, trông đống quả được Lâm Xảo túm váy ôm vào lòng, cậu không hề keo kiệt mở miệng tuyên dương: “Không tệ nha.”
Lâm Xảo mệt gần chết, nhưng có câu này của Tạ Trì An, em lại đầy máu sống lại.
Em vừa toan cười toét miệng, chất giọng đặc thù của hệ thống đã nối gót nhau mà tới.
“Người chơi số 76 đã tử vong.”
“Người chơi số 87 đã tử vong.”
“Người chơi số 96 đã tử vong.”
“Chúc mừng người chơi số 2 đạt thành tựu TRIPLE-KILL.”
Lại thêm một TRIPLE-KILL.
Nạn nhân đều là những người chót bảng, thành tích này chẳng chói mắt như của số 1. . truyện kiếm hiệp hay
Nhưng cũng đủ để khiến người khác dâng lên lòng kiêng kị.
Lâm Xảo thôi cười. Ở với anh vui quá khiến em thiếu chút tưởng nhầm đây là trò chơi hứng trái cây, tiếng thông báo đã cảnh tỉnh em, em mới nhớ ra đây là trò chơi giết người...
Phản ứng của Tạ Trì An không lớn.
Cửa này chỉ có hết thảy 99 người, so với 2008 người ở cửa cậu đã trải qua thì là quá ít, lại còn thời hạn một tháng ròng, hơn vỏn vẹn bảy ngày bốn lần lận.
Điều này đã chứng tỏ độ khó của Trò chơi cũng lên theo cấp số nhân.
Vậy mà chỉ mới một buổi sáng đã quy thiên 15 người. Dựa theo tốc độ ngã ngũ này, cửa thứ Hai hoàn toàn không cần đến một tháng.
Nhưng cũng không thể vội vàng kết luận ngay. Hiện tại phần lớn người chết đều là những kẻ xếp hạng sau 80, số hiệu càng nhỏ mới càng khó đối phó. Cũng không thể không cân nhắc đến tình huống cực đoan tỷ như hơn 90 người chơi chết hết trong vòng ba ngày, để lại hai người số 1 và số 2 đơn độc quyết đấu hai mươi bảy ngày...
Tình hình chiến đấu ngày thứ nhất cực kỳ kịch liệt, mười tên đầu bảng không biết là yêu ma quỷ quái phương nào. Tóm lại, đến tận giờ ăn trưa, Tạ Trì An nghe hệ thống bắn liên tọi, không có phút nào được nghỉ lấy hơi luôn.
“Người chơi số 64 đã tử vong.
Người chơi số 72 đã tử vong.
Người chơi số 90 đã tử vong.
Chúc mừng người chơi số 7 đạt thành tựu TRIPLE-KILL.”
“Người chơi số 80 đã tử vong.
Người chơi số 85 đã tử vong.
Người chơi số 93 đã tử vong.
Người chơi số 94 đã tử vong.
Chúc mừng người chơi số 9 đạt thành tựu QUADRA-KILL.”
“Người chơi số 82 đã tử vong.
Người chơi số 83 đã tử vong.
Người chơi số 86 đã tử vong.
Người chơi số 78 đã tử vong.
Chúc mừng người chơi số 4 đạt thành tựu QUADRA-KILL.”
Ngoài ra còn có những thông báo lẻ tẻ do không thành TRIPLE-KILL trở lên, hệ thống chỉ báo số hiệu của người chết chứ không hề đề cập đến danh tính thủ phạm.
“Người chơi số 74 đã tử vong.”
“Người chơi số 79 đã tử vong.”
“Người chơi số 55 đã tử vong.”
“Người chơi số 49 đã tử vong.
“Người chơi số 88 đã tử vong.”
Không đến một ngày, tất cả người tham gia từ số 80 trở về sau ngoại trừ Lâm Xảo đều chết hết, mà kẻ giết họ đều là những con số hàng đầu. Rặt một lũ điên cứ như đang tranh nhau cái danh hão “Giết 100 người” vậy.
Phải được TRIPLE-KILL mới 'vinh danh', chẳng biết những kẻ đạt thành tựu FIRST BLOOD với DOUBLE-KILL là những ai.
Nhưng tất cả những thứ bòng bong nều đều không liên quan tới Tạ Trì An.
Ngoại trừ số 62, số 81 và số 92, cậu không hề ra tay với bất cứ ai nữa, thậm chí còn luôn tìm cách tránh tổ đội khác.
Bởi vì khoảng thời gian giữa hai lần giết số 62 và giết số 81, số 92 quá dài, thành tựu của Tạ Trì An không được tính thành TRIPLE-KILL, đúng là vạn hạnh. Cậu đã hạ quyết tâm ván này cậu sẽ điệu thấp làm người, có thể không ra tay thì không ra tay, mặc người khác tự giết lẫn nhau đi.
Trưa này, Tạ Trì An dẫn Lâm Xảo đi dạo lung tung trong rừng, tiện tay ép chút dầu thực vật làm gia vị, đánh lửa, dùng nhánh cây nhỏ xiên nấm đã được quét một lớp dầu bóng loáng rồi bắc lên đống lửa.
Lúc thần tiên mười hạng đầu đi vả nhau, Tạ Trì An đang bận nướng nấm.
Cứ như thể cậu vốn đã có bản lãnh biến trò chơi trốn-giết thành chương trình ẩm thực vậy.
- --
Đông Vân Triều: Yô yô yô, chắc các cô đã quen với việc tôi bỗng dưng mất tích cả tuần rồi nhỉ:>> không phải tôi lười đâu, là do nhân cách thứ hai của tôi lười đấy:)))
Triều chăm chỉ kí tên-