cũng là cháo
Editor: Đông Vân Triều
Cảnh báo: Nội dung chương này có cảnh gây đả kích vị giác. Tránh ăn uống khi đang đọc!
Tạ Trì An và Diệp Trạch Ngữ tìm đại một phòng để nghỉ chân. Cậu kiểm tra sơ sơ các vết thương khác, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng thì cũng lười nhìn tiếp. Diệp Trạch Ngữ ăn ổ bánh mì một cách gần như là thành kính, từng động tác gặm, cắn, nhai, nuốt được tiến hành cực kỳ trịnh trọng, nhưng tốc độ tuyệt đối không chậm, có thể nói là “ăn như tằm ăn dâu“.
Người đói lả lâu ngày luôn ôm lòng quý trọng lẫn bức thiết đối với thức ăn.
Cô ăn được một nửa bỗng nhiên dừng lại, nói: “Anh ơi, cho...” rồi nhìn qua khoảng không bên cạnh thì sửng sốt.
Hàng mi Diệp Trạch Ngữ run lên, nước mắt lăn dài trên má.
Trước đây chỉ cần tìm thấy đồ ăn, Diệp Trạch Hạo sẽ luôn cho cô một nửa, cô cũng thế, cả hai cùng hưởng. Bây giờ theo thói quen đưa cho anh một nửa, không người nhận lấy.
Cô cắn chặt răng không để mình gào khóc.
Quả thật vẫn rất, rất khó chịu...
Tạ Trì An thấy cô như thế, cậu hiểu trong lòng.
Cậu thầm thở dài khe khẽ.
Tình cảnh của Diệp Trạch Ngữ chợt khiến Tạ Trì An “tức cảnh sinh tình“. Cậu như đang nhìn thấy mình ở nơi âm u hẻo lánh đó, bó gối nép mình vào góc tường, cắn chặt hai hàm răng đang run lên theo từng nhịp thở, vừa bất lực vừa sợ hãi.
Cậu không rõ nỗi thấu cảm này đến từ đâu, mỗi lần muốn nhớ lại, cậu đã cảm thấy cõi lòng co rút đau đớn.
Có lẽ là bởi, cậu cũng có anh trai.
Tạ Trì An giữ im lặng. Bất cứ ngôn từ nào lúc này cũng không thể xoa dịu vết thương của người khác, huống chi cậu cũng không biết cách an ủi cô.
Hình như Diệp Trạch Ngữ đang tự lẩm bẩm một mình, cô vừa khóc vừa cười: “Sao anh lại không ở đây chứ? Chúng ta chưa từng cách xa nhau, sao vừa cách xa... lại là âm dương cách biệt...”
Không thể nào chấp nhận được. Cô không cách nào có thể chấp nhận sự thật này được. Nửa ngày chẳng thể, nửa đời cũng không. Cô... càng nghĩ càng thêm khổ sở.
“Từ lúc sinh ra tôi và anh ấy đã ở cùng nhau rồi.” Diệp Trạch Ngữ hồi tưởng lại, như thể đã xem Tạ Trì An thành tri kỷ trút bầu tâm sự, “Cùng đi nhà trẻ, tiểu học, trung học, trung học phổ thông. Tối về giúp nhau học bài, cuối tuần cả nhà đi ra ngoài chơi. Có đôi khi chúng tôi ghét nhau ra mặt, nhưng chưa từng nghĩ đến ngày cách xa. Có lẽ sau này mỗi chúng tôi sẽ có gia đình riêng của mình, tuy không còn thân mật khăng khít, nhưng không nên là như vầy...”
Mỗi người đều mang trong mình một câu chuyện rất dài, nếu kết thúc mỹ mãn thì đó là cuộc sống. Còn nếu dừng đột ngột ở một chương nào đấy thì đó lại là thế sự vô thường.
Mỗi một nhát dao Tạ Trì An tước đoạt tính mạng của người khác, họ trong câu chuyện của cậu chỉ là một nhân vật pháo hôi không tên không tuổi, nhưng họ cũng đã từng là nhân vật chính trong câu chuyện của riêng mình. Và nó đã khép lại ở một tờ nào đấy, một dấu chấm câu nào đấy, kết thúc hoàn toàn.
Cho nên Tạ Trì An vĩnh viễn sẽ không lấy giết người làm niềm vui.
Chết là chuyện vô cùng khó chịu.
“Cậu có hiểu được cảm giác này không?” Diệp Trạch Ngữ lầm bầm mê man.
“Có.”
Cô sững người.
Còn trong nháy mắt đó, não Tạ Trì An đã bật ra một cái tên, nhưng cậu vừa toan nghĩ kỹ lại thì nơi đó lại là một khoảng trống rỗng tuếch.
Cậu đang nói đến... ai?
Cậu cụp mắt, tự tay cắt đứt muôn trùng suy nghĩ: “Tôi cũng có anh trai. Cho nên, hẳn là có thể hiểu được.”
Trong trí nhớ, cậu không thân với anh cả mấy, phần nhiều là do tính cách hắn quá lạnh lùng, chẳng được coi là thân thiện. Chỉ khi nào cậu bị bắt nạt, anh thanh niên kia thoạt nhìn thì có vẻ không để tâm nhưng kiểu gì cũng sẽ vì cậu mà âm thầm giải quyết hết thảy.
Nếu như anh cả xảy ra chuyện vì bảo vệ cậu... Tạ Trì An trầm mặc.
Cậu căn bản chẳng thể mường tượng được viễn cảnh một ngày kia hắn xảy ra chuyện.
Tạ Trầm Sơ không phải Diệp Trạch Hạo. Đó phải là một thanh niên có dáng vẻ vừa diễm lệ vừa nhu nhược, song có thể khiến kẻ khác mới nghe tên đã sợ mất mật, hắn độc ác tàn nhẫn và thủ đoạn vô song. Tạ Trì An chưa từng thấy ai có thể làm cho anh cậu nếm trái đắng cả.
Diệp Trạch Ngữ buông ra lời hâm mộ đầy chua chát: “Tốt quá... Cậu còn có anh trai.”
Tạ Trì An từ chối cho ý kiến, nhắm mắt khẽ khàng.
Người cậu đang nói đến... tuyệt đối không phải anh cả.
-
Kim phút trên đồng hồ đeo tay lại nhích thêm chút nữa, Tạ Trì An bảo: “Phải trở về thôi.”
Diệp Trạch Ngữ bình phục tâm tình, dẫu cõi lòng bi thống thành sông, ngoài mặt cô vẫn phải giữ đủ tỉnh táo. Cô nhất định phải kiên cường lên, như thế mới có thể sống tiếp để báo thù cho anh trai mình.
Cô cầm gậy bóng chày, gật đầu với Tạ Trì An.
Lúc hai người bước chân qua cổng sân tập, bên trong thế mà chỉ có mỗi một người sống, những người khác đã biệt tăm biệt tích. Cậu cảm thấy trên mặt đất có thêm mấy cái xác mới nhưng xác người vốn quá nhiều, không thể xác định được nhiều thêm bao nhiêu.
Cách tấm lưới sắt xanh lục, Tạ Trì An và Diệp Trạch Ngữ thấy rõ rành rành tên duy nhất còn sống kia đang làm gì.
Gã đang ăn thịt người.
Gã úp mặt vào một thi thể mới chết không lâu, trực tiếp cắn xé từng khối thịt đỏ hỏn rồi nuốt sống. Ăn thịt còn chưa đã thèm, gã cúi người liếm láp chỗ máu còn dư lại...
Giống hệt một con quái thú.
Diệp Trạch Ngữ sợ trắng mặt.
Mấy ngày qua cô đã chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tượng ghê sợ, nhưng cái cảnh ăn thịt người sống này vẫn đả kích cô nặng nề. Diệp Trạch Ngữ bụm miệng theo bản năng, cô buồn nôn.
“Không chịu nổi?” Tạ Trì An lại rất bình tĩnh.
Hai mắt Diệp Trạch Ngữ mờ mịt: “Sao có thể như vậy chứ... Sao có thể ăn... thịt người chứ?” Cho tới bây giờ, Diệp Trạch Ngữ có thể giết người mà không thấy nặng lòng, nhưng còn việc ăn xác đồng loại...
Thật sự cô không thể làm được.
Há lại chỉ không làm được, cô nhìn thôi đã buồn nôn, sao mà ăn cho nổi?
Tạ Trì An theo dõi toàn cảnh hiện trường qua mắt lưới, cậu cười mà như không: “Thế cậu cho rằng, bọn chúng sống sót như nào?”
Không phải ai ai cũng cướp được đồ ăn mà nhóm người ấy vẫn phải sống sót. Vì sống sót, có gì mà không thể làm.
Mà có một loại đồ ăn, bày ở ngay trước mắt, khắp nơi đều có. Chỉ cần mày đủ nhẫn tâm, ý chí sống còn đủ mạnh.
Đó là xác người.
Chẳng lẽ còn không phải là thức ăn, là thịt à?
Diệp Trạch Ngữ bụm miệng, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp cảnh này. Dẫu có đói mờ hai mắt, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc động đến di thể của bè bạn chung quanh. Cô nhìn khuôn mặt bình thản của Tạ Trì An, cảm thấy không thể tin được: “Cậu từng gặp qua rồi sao?”
“Không có, nhưng không khó để đoán. Có những thi thể khiếm khuyết một cách khó hiểu. Hầu hết chúng đều có vết do răng người để lại hoặc do vũ khí khoét ra.” Tạ Trì An nhìn về phía Diệp Trạch Ngữ, “Loại chuyện này chắc hẳn rất thường gặp, không nhìn thấy là may đấy. Mà cũng có thể là...” Giọng cậu nhẹ hẳn, “Có người không muốn cậu thấy chẳng hạn.”
Cậu không có dịp được chứng kiến tận mắt, nhưng cậu đã sớm đoán được. Vào ngày đầu tiên của Trò chơi, cậu đã từng nói với Lương Diệc Phi rằng:
Tăng nhiều cháo thiếu, nếu cháo không tự nhiều thêm được, vậy cũng chỉ còn cách khiến tăng ít đi.
Kỳ thật lúc ấy cậu đã nghĩ đến một khả năng nghiêm trọng hơn, e Lương Diệc Phi không chịu nổi nên mới không nói ra khỏi miệng...
Mà sau khi tăng ít đi rồi cháo vẫn không đủ chia thì cũng chỉ đành biến tăng thành cháo thôi.
Diệp Trạch Ngữ như chợt nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt cô hốt hoảng: “Thì ra là thế, thì ra là như thế... Chắc chắn anh ấy đã thấy rồi.”
Cô nhớ rằng: Hôm trước, cô và anh trai đang trốn ở sau cầu thang, cô bỗng nghe thấy có tiếng người nhai nhóp nhép, nghe tới mức mà cô cũng đói bụng theo. Anh cô bèn thò đầu ra xem xét, sau đó nhanh chóng rút về, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cô nhỏ giọng anh có muốn ra cướp hay không, anh ấy liền lạnh mặt nạt cô đó không phải đồ ăn, còn không cho cô ngó ra nhìn nữa.
Lúc ấy Diệp Trạch Ngữ ôm một bụng nghi ngờ, rõ ràng cô nghe được tiếng người ăn cái gì đó mà.
Bây giờ nghĩ lại... Hẳn là anh ấy đã thấy người sống ăn xác chết. Anh ấy không muốn để cô thấy cảnh này nên mới không nói cho cô biết.
Anh ấy vẫn luôn chăm sóc cô cẩn thận như vậy.
Anh trai cô còn tốt hơn cả tưởng tượng của cô. Nhưng sau khi anh ấy chết, cô mới biết được điều đó.
Diệp Trạch Ngữ vốn đang che miệng, cuối cùng lại thành che lấy đôi mắt mình.
Cô không muốn nôn.
Cô muốn khóc.
-
Tạ Trì An tiến vào sân tập lớn, rảo bước đi đến trước mặt tên kia.
Hình như gã cảm giác được có người tới, máu tươi nhớp nháp dính quanh mồm gã, giữa hai hàm răng đỏ quạch như chậu máu chưa kịp khép vào của gã còn thấy rõ cả thịt nát và vụn da.
Nam sinh vừa toan thấy Tạ Trì An là bắt đầu run sợ. Hiển nhiên trận chiến buổi sáng hôm nay của Tạ Trì An đã khắc sâu ấn tượng trong lòng gã rồi.
Tạ Trì An nhìn gã.
Kẻ có dục vọng cầu sinh mãnh liệt đến nhường này, Tạ Trì An cậu rất bội phục.
Nhưng đáng tiếc thay, Tạ Trì An không bao giờ nhân từ với kẻ địch.
Trước khi kết liễu gã, cậu có hỏi: “Sao khi chúng tao đi thì có chuyện gì xảy ra?”
Không thể có khả năng một mình nam sinh này xử lý hết 19 kẻ còn lại được. Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt còn chưa có chết đâu.
Gã miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh để hỏi lại: “Tao cho mày biết, mày sẽ tha cho tao chứ?”
Tạ Trì An miết dao gấp trên tay, đáp không cần nghĩ: “Mày có tư cách bàn điều kiện đâu nhỉ.”
Nam sinh nuốt nước miếng cái “ực”, nhích dần ra sau: “Vậy tại sao tao phải nói cho mày biết?”
Tạ Trì An hỏi ngược lại gã: “Vậy mày muốn chết thống khoái, hay là bị lóc thịt?”
Nam sinh: “...”
Năm phút sau, sân tập nhiều thêm một thi thể.
Diệp Trạch Ngữ đi theo sau Tạ Trì An, không dám hó hé câu nào.
Cô nên cảm thấy may mắn vì Tạ Trì An tạm thời sẽ không giết cô nhỉ...
Nhờ 'lời khai' của tên nam sinh kia, Tạ Trì An đã biết được toàn bộ chuyện xảy ra trên sân tập này trong một giờ vừa qua.
Sau khi Tạ Trì An kéo Diệp Trạch Ngữ rời khỏi đây, vùng an toàn đã có ít nhất hai mươi phút hoà bình. Hẳn là do thực lực của Tạ Trì An đã chấn nhiếp được vô số người, chúng sợ Tạ Trì An đột ngột quay trở về cho nên tạm không động thủ, quyết định chung tay đối phó một mình cậu.
Không lâu sau đó có kẻ nhớ ra Tạ Trì An đã từng ở dưới đài quốc kỳ, bèn chạy vào đó kiếm chác. Kết quả là, kẻ đó phát hiện ra chiếc balô thất lạc của Tạ Trì An, mở ra xem thì, ôi trời ạ! Đồ ăn! Vũ khí! Thuốc men!
Không có vật phẩm nào là không thiết yếu!
Gã thăm dò mãi mới chấp nhận rằng đây không phải là bẫy, dưới niềm vui sướng tột cùng, gã tranh thủ thời gian lấp đầy cái bụng rỗng, nghĩ mình phải tìm một nơi kín đáo để giấu nốt đống đồ còn lại nữa. Nhưng chẳng đợi gã ăn xong, người bên ngoài thấy gã vào lâu quá, nên cũng chạy vào theo...
Kết quả có thể đoán được.
Chúng bắt đầu cướp đoạt balô mà ra tay đánh nhau, có kẻ “tai bay vạ gió”, chỉ riêng hai anh em Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt là khoanh tay đứng nhìn.
Chết thêm 6 người nữa, Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt đã rời đi lúc nào không hay. Cuối cùng, người cướp được balô lại là cô nữ sinh tóc xoăn kia, ả nhanh chóng tháo chạy khỏi săn tập, chọc lũ còn lại nhao nhao đuổi theo.
Sót lại mỗi một nam sinh đói đến mức không còn sức chạy nữa, đành ở lại sân tập ăn thịt người để bổ sung thể lực. Lòng gã chắc mẩm những người kia rồi sẽ lại phải về đây trong vòng một tiếng nữa, vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu biết trước sẽ gặp phải Tạ Trì An... Nam sinh khóc không ra nước mắt, gã chắc chắn sẽ chạy theo đám kia bằng mọi giá!
Nhưng muộn rồi, gã đã chết.
Tạ Trì An bước vào căn phòng nhỏ, trong phòng có dấu tích xô xát rõ ràng, balô đã không cánh mà bay.
Dựa theo lời kể của tên đó thì bây giờ số người sống sót chỉ còn lại 16... Không, 15 người, tên đó cũng bị giết rồi.
Chẳng hay sau một giờ sẽ có bao nhiêu người thành công trở về.
Tạ Trì An chốt hai cửa hông của sân tập lại.
Còn không về, thì chờ nổ banh xác chết hết đi.