Editor: Đông Vân Triều
Cùng là thợ săn, cũng là chia rất nhiều loại.
Thợ săn lấy đi săn mà sống, nếu không sát sinh thì phải chết đói.
Có thợ săn thà chết đói chứ không muốn sát hại một sinh vật nào, loại người này vĩ đại thật đấy, nhưng kết cục của hắn chỉ có thể là “chết đói“. Đây là loại thợ săn thất bại.
Có thợ săn tuy cũng động lòng trắc ẩn, nhưng không muốn để bản thân đói chết, thế nên miệng vừa nói xin lỗi tay vừa kéo cung kết liễu con mồi, trở thành loại thợ săn phổ thông.
Còn có loại thợ săn chẳng đặt chút tình cảm nào lên con mồi, không đồng cảm vô nghĩa, cũng không căm hận mù quáng, chỉ một mực tuân theo quy luật “cá lớn nuốt cá bé” của tự nhiên mà thôi. Hắn là một thợ săn ưu tú, hắn sát sinh chỉ vì sự sống còn của chính bản thân mình, chỉ thế thôi, không hơn.
Loại thợ săn cuối cùng, hắn tìm thấy lạc thú nơi cánh rừng, nóng lòng muốn trêu đùa, giết chóc, thậm chí còn muốn khoe khoang với đám thợ săn khác, so đo số con mồi mình giết được. Không thể nghi ngờ thân là thợ săn, hắn là một kẻ cực kỳ xuất sắc, nhưng mất nhân tính.
Tư Đồ Nguyệt coi Tạ Trì An thuộc loại thứ tư.
Nhưng Tạ Trì An không phải loại thứ nhất - thánh phụ, không phải loại thứ hai - tầm thường, càng chẳng phải loại thứ tư - biến thái.
Cậu là loại thứ ba - tuyệt đối lý trí.
-
Tạ Trì An quay người rời đi.
Tư Đồ Nguyệt ngạc nhiên thấy rõ: “Cậu không giết tôi à?”
Trị số vũ lực của ả không cao bằng cậu, nếu không đã chẳng lẩn tránh hết lần này đến lần khác.
Tạ Trì An không màng quay đầu lại, đáp: “Có người càng muốn giết cậu hơn tôi.”
Mắt Tư Đồ Nguyệt tối sầm lại.
“Có người càng muốn giết cậu hơn tôi. “
Câu nói này chẳng khác gì lời ả đã nói với Lâm Siêu Văn trước kia “Người muốn giết cậu cũng không phải tôi“.
Lúc Tạ Trì An còn đang bận tìm Lương Diệc Phi, cậu đã từng gặp Tư Đồ Nguyệt. Rồi đến khi cậu tìm thấy Lương Diệc Phi chỉ còn là một cái xác lạnh, đại khái đã đoán ra chuyện Tư Đồ Nguyệt thấy chết không cứu.
Tư Đồ Nguyệt cố ý giữ lại mạng cho Lâm Siêu Văn, chính là để cho Tạ Trì An có cơ hội báo thù cho Lương Diệc Phi, giết gã. Ả rất muốn được thấy một Tạ Trì An dính đầy máu tươi.
Mà bây giờ, Tạ Trì An cũng giữ lại mạng Tư Đồ Nguyệt, trao cho đôi anh em song sinh nọ cơ may được tư tay rửa hận... phải không? Lý do sứt sẹo này chính Tạ Trì An còn không tin.
Nguyên nhân thực sự là...
Loại sát thủ hăng tiết vịt như Tư Đồ Nguyệt, để ả sống lâu một chút, giết thêm nhiều kẻ địch chút, há chẳng phải tốt hơn sao? Giết chết luôn bây giờ đúng thật là lỗ vốn.
Tạ Trì An không làm thương vụ lỗ vốn.
Mà nếu trong quá trình Tư Đồ Nguyệt giết chóc, ả không cẩn thận bị người khác xử lý thì càng tốt hơn nữa.
Chuyện có thể để người khác làm thay, sao Tạ Trì An lại phải tự thân đi làm?
-
“Tiểu Ngữ, em cảm thấy sao rồi?” Diệp Trạch Hạo nóng lòng nhìn cô.
Diệp Trạch Ngữ hồi thần chậm chạp, sắc mặt nhợt nhạt. Vừa chớm nghĩ tới cảm giác bị luồng điện giật kích toàn thân thôi là cả người cô đã run lẩy bẩy rồi.
“Tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi...” Diệp Trạch Hạo hậu thấu xương dáng vẻ bất lực của chính mình, nếu không phải vì cậu, Tiểu Ngữ cũng sẽ không...
“Anh có lỗi gì chứ? Vì bảo vệ em nên anh mới thành ra như vậy, liên lụy cũng là em liên luỵ anh trước. Vậy nên chúng ta đừng nói đến chuyện ai kéo chân ai nữa được không?” Diệp Trạch Ngữ đã khôi phục được ít sức lực. Mặc dù bị giật điện rất đáng sợ, nhưng qua được là xong, không hề để lại di chứng gì trên cơ thể cô cả.
“Nghỉ thêm hai tiếng nữa, sau đó chúng ta đi.” Diệp Trạch Hạo nhìn chân mình, cắn răng nói, “Hai tiếng sau hẳn chân anh có thể nhúc nhích chút được.”
Hai giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi này là nhờ Diệp Trạch Ngữ dùng đau đớn để đổi lấy, cả hai đều vô cùng trân trọng.
Diệp Trạch Ngữ gật đầu đáp ứng.
Cách hai giờ phải di chuyển thay đổi tọa độ, quy tắc này quả thực rất phiền toái. Đến cùng, phải di chuyển bao xa mới tính là thay đổi toạ độ? Cách chỗ cũ mười mét thôi có được không? Không ai biết, bởi vì không có người nào dám lấy mạng mình ra để thử cả.
Nhưng Diệp Trạch Ngữ thì có, trước đó cô đã thử rời phòng đi tới phía cuối hành lang, phòng học tin vẫn nằm trong tầm mắt, nhưng cô đã cách nó khoảng năm mươi mét. Sau đó cô vòng ngược lại về phòng học tin, kết quả khỏi phải nói: bị trừng phạt.
Nói cách khác, nếu đã đi chỗ khác rồi mà hai giờ tiếp theo vòng về chỗ cũ cũng không được.
Định nghĩa “thay đổi toạ độ” của kẻ chủ mưu thật khó có thể đoán định, nhưng tóm lại, người nào muốn lách luật thì tốt nhất nên 'nghỉ chơi' sớm đi.
-
Tạ Trì An phát hiện ra hiện tại người may mắn sống sót trong trường toàn là học sinh, không còn bất cứ giáo viên, nhân viên nào.
Đây cũng không phải tình huống gì hiếm lạ. Số công nhân viên chức đảm nhiệm công việc bàn giấy và giảng dạy ít hơn học sinh cả chục lần, kết cục toàn quân bị diệt là rất có khả năng. Người lớn sức lớn, nhưng cũng chính bởi vậy mà dễ dàng trở thành đối tượng công kích của cả đám học sinh.
Ngay từ đầu trò chơi, ai cũng chỉ chăm chăm xử lí kẻ yếu. Càng về sau, kẻ yếu càng phải liên thủ đối phó ngược lại kẻ mạnh.
Chỉ có xử lý hết những kẻ mạnh, những người còn lại mới có cơ hội cầu sinh.
Thêm một lý do để Tạ Trì An lựa chọn đầu độc thay vì trực tiếp dùng quyền cước đấm đá. Người được diện kiến sức chiến đấu siêu việt của Tạ Trì An thời gian trước đã chết hết, những ngày sau này, chỉ cần Tạ Trì An không tiếp tục phô bày thân thủ trước mặt bàn dân thiên hạ nữa thì khả năng cậu trở thành mục tiêu hàng đầu để đánh hội đồng không lớn. Dẫu sao thì mã ngoài của cậu vẫn lừa gạt được ối người mà.
Mà kể cả tất cả người sống còn lại đều xông lên, Tạ Trì An cũng không sợ. Nhưng phần thưởng cuối cùng giống nhau, rõ ràng có chế độ Dễ, sao cậu lại phải chọn chế độ Khó như Địa ngục?
Bất kể lúc nào, Tạ Trì An đều có thể giữ vững lý trí tuyệt đối phân tích lợi và hại.
Cậu quay lại lớp 10-4, ngồi vào chỗ của Đồng Dập Huy.
Cách Chín giờ chưa đầy hai tiếng nữa, vậy qua đêm ngay chỗ này đi.
-
Bỗng có người đi qua, Diệp Trạch Ngữ nhanh tay nhanh mắt trốn vào trong bụi cây.
Diệp Trạch Hạo nằm trên lưng cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
“Sao thế? Làm anh đau rồi à?” Đợi họ đi khỏi, Diệp Trạch Ngữ mới vội vàng hỏi.
Diệp Trạch Hạo khẽ đáp: “Không việc gì... Tiểu Ngữ, để anh tự đi đi.”
Cậu đã sắp trở thành một người đàn ông rồi, còn cao hơn Diệp Trạch Ngữ rất nhiều, cứ để em gái nhỏ gồng mình cõng cậu, cậu không thể chịu đựng nổi.
Vốn đã đói khát không dư lại bao nhiêu sức, còn phải mang theo cậu trốn đông trốn tây, em gái cậu đã mỏi mệt đến mức không than vãn được nữa. Người em gái bé nhỏ cậu vẫn luôn một mực bảo vệ mới ngày nào, cô đã trưởng thành rồi.
Cực kỳ kiên cường, khiến tim cậu nhói đau.
“Anh thì đi cái gì chứ?” Diệp Trạch Ngữ mặc kệ cậu, nhìn bốn bề vắng lặng, cô nhanh chóng tìm thấy một gian phòng trữ đồ lặt vặt.
Trong phòng có một thi thể nữ sinh đã bắt đầu bốc mùi hôi thối. Diệp Trạch Ngữ không hề kinh ngạc, xác người khắp nơi, tự nhiên có một căn phòng sạch sẽ thì mới kỳ quái. Cô cẩn thận đặt Diệp Trạch Hạo xuống đất, nói: “Đêm nay nghỉ ở chỗ này. Sáu giờ sáng mai, không, Năm giờ chúng ta sẽ đi.”
Diệp Trạch Hạo hỏi: “Đi đâu?”
“Không phải mỗi ngày sẽ quy định một khu vực an toàn mới sao? Hôm nay là khu dạy học phía Bắc, ngày mai hẳn sẽ là khu dạy học phía Nam. Cả trường học chỉ có vỏn vẹn hai nơi chính như vậy, nhiều lắm thì thêm khu kí túc xá nữa, kí túc xá cũng gần khu dạy học phía Nam hơn. Qua bên kia là chuẩn không cần chỉnh.” Diệp Trạch Ngữ thấp giọng, “Mặc dù có hẳn một giờ an toàn, nhưng với tình hình chúng ta hiện giờ... em sợ không kịp. Vẫn nên xuất phát trước một tiếng thì hơn.”
Diệp Trạch Hạo có điều suy nghĩ, cảm thấy có lý, nhưng vẫn lo lắng khôn nguôi: “Cơ thể của em... có chịu đựng nổi không?”
Khoảng cách giữa hai khu giảng dạy chỉ mất năm phút đi đường, nhưng đối với một người bốn ngày bốn đêm chưa được ăn một bữa tử tế, đừng nói là chạy, ngay cả đi bình thường đã phải dùng hết sức lực. Tính sơ sơ sẽ ngốn mất nửa tiếng. Đó là chưa đề cập đến việc Diệp Trạch Ngữ còn muốn cõng Diệp Trạch Hạo, lại thêm giữa đường gặp phải chuyện ngoài ý muốn... một tiếng cũng không đủ. Xuất phát sớm là thực sự cần thiết.
Diệp Trạch Ngữ gượng cười: “Chịu đựng được? Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ chịu đựng được.”
Diệp Trạch Hạo nghe mà lòng chua sót.
Phòng chứa đồ khá nhỏ, mùi xác thối nồng nặc. Diệp Trạch Ngữ cau mày, cúi người định dọn thi thể ra ngoài.
Nguyên nhân cái chết của nữ sinh rất dễ thấy, bị dao gọt trái cây đâm xuyên ngực. Nếu bây giờ Tạ Trì An có mặt tại đây, cậu chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là cô gái lết ngoài hành lang cậu đã nhìn thấy trong lần kiểm tra CAMERA thứ hai.
Diệp Trạch Ngữ không thèm đoái hoài gì tới chuyện tôn trọng người đã khuất, toàn bộ sức lực trước đó của cô đã dồn vào việc cõng Diệp Trạch Hạo, đối với cô nữ sinh xấu số này, cô chỉ có thể nói xin lỗi sau đó cầm cánh tay thi thể lôi ra ngoài.
Cô vừa buông thi thể ra, toan trở về, thì khúc ngoặt đột ngột xuất hiện một bàn tay nhuốm máu.
Diệp Trạch Ngữ thầm cảnh giác, bèn thấy một thiếu niên khoanh tay tay bước ra.
Diệp Trạch Ngữ ngạc nhiên, cả cơ thể thoáng buông lỏng: “Phong Minh?”
Quần áo lẫn cánh tay Phong Minh đều bê bết máu, mặt mày cũng vậy. Những vết máu này chẳng những không làm tổn hại đến dung mạo xuất sắc vốn có của gã, ngược lại còn khiến gã càng thêm yêu dị.
Và gã bị thương.
Nói cho cùng, hơn mười tên nam sinh kia đã từng bước ra từ máu lửa hỗn chiến, tuy một tay Phong Minh giải quyết toàn bộ, nhưng cũng không phải “lông tóc vô thương“. Cả cánh tay gã bị khoét ra một lỗ lớn, gã phải lọ mọ đi giết thêm một đứa nữa mới cướp được băng vải bịt vào, giờ chúng cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm, trông đáng thương cực kỳ.
Diệp Trạch Ngữ và Phong Minh là bạn cùng lớp, bình thường không quá quen thân. Nhưng Diệp Trạch Ngữ không có ác cảm với gã - ai lại ghét một thiếu niên lúc nào cũng ấm áp như ánh nắng Mặt Trời cơ chứ?
“Diệp Trạch Ngữ.” Phong Minh cũng khá là ngoài ý muốn, gã cười khổ, “Ừm, tớ bị thương rồi, phiền cậu giúp một chút, để tớ vào nghỉ một lúc có được không?”
Diệp Trạch Ngữ nháy mắt cảnh giác hẳn lên: “Xin lỗi, tôi quen ở một mình rồi.” Cô không thể để bất cứ ai lại gần anh trai, mà vết máu trên người Phong Minh thật sự quá khả nghi, tuyệt đối không chỉ là của một mình gã.
Mắt Phong Minh trở nên ảm đạm: “Được rồi, tớ đã biết.”
Diệp Trạch Ngữ thấy thế lại hơi không đành lòng. Dù sao cũng là bạn cùng lớp, mà Phong Minh bình thường cũng rất tốt nữa.
“Nhưng chỗ này của tôi còn có một bình thuốc cầm máu.” Diệp Trạch Ngữ nói, “Tôi có thể cho cậu một ít.”
Phong Minh vui mừng ra mặt: “Thật sao? Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu.”
“Không cần cảm ơn.” Diệp Trạch Ngữ vội vàng đổ ra hai viên nhét vào tay gã, nói một câu “Chúc cậu may mắn.” rồi lập tức quay về phòng khoá trái cửa.
Phong Minh nghĩ ngợi sâu xa nhìn hai viên thuốc lẻ loi nằm gọn giữa lòng bàn tay.
Hôm nay giết được rất nhiều người, tâm tình gã đang tốt, gã không ngại tạm thời tha cho người bạn cùng lớp cũ này.
Tới lúc Phong Minh tìm được nơi nghỉ chân lần nữa, đài phát thanh cũng đúng hạn vang lên.
“Kết thúc ngày thứ tư của Trò chơi. Số người sống sót trước mắt, 102 người.”
Hôm nay có 272 người tử vong.
'Nó' gần như đã xử sạch đám kẻ yếu trong 374 người. Bên cạnh đó, cũng có một nguyên nhân quan trọng khác, người chết đói chết khát hôm nay không hề ít.
Dưới hoàn cảnh thiếu thốn lương thực thực phẩm, con người chỉ chống chịu nổi ba ngày là cực hạn, huống chi là đến ngày thứ tư.
Phòng học lớp 10-4.
Tạ Trì An đang chăm chú nghe đài phát thanh trong bóng tối, đột nhiên cậu vung búa xoay người phang vào đầu kẻ đang định đánh lén sau lưng cậu.
Tạ Trì An vô cảm dõi nhìn bóng đen nằm vật xuống đất bất tỉnh.
“Vào mà không biết chào hỏi hả, định hù doạ ai?”
- --
Đông Vân Triều: May mà dịch kịp cho phần hôm nay haha.