Chạy Nạn Không Hoảng Hốt, Cả Nhà Đại Lão Vội Làm Ruộng

Chương 11: Chương 11: Ca, Biết Ai Nói Không? 1




Những cây đuốc nối thành hàng dài liên tiếp như một con rồng lửa xuất hiện trên quan đạo, tiếng vó ngựa cuồn cuộn của mấy vạn người chạy nhanh về phía huyện Xương Ấp, một lá cờ màu đỏ cũ kĩ tùy ý phất ra trong ánh lửa, khuôn mặt hung ác của tay cầm cờ khiến người khác giật mình.

Nhưng những binh lính này ăn mặc cũng không thống nhất, vũ khí trong tay cũng đủ loại, thứ duy nhất thống nhất chính là trên cánh tay bọn họ đều buộc vải đen.

Ký ức thuộc về nguyên thân trong đầu Từ Đại hiện ra, âm thanh của hắn đều trở nên sắc bén:

“Không hay rồi! Là lưu dân khởi nghĩa được hình thành từ bọn thổ phỉ và bọn cướp, mau chạy! ”

“Nhị Nương, Ấu Nương, mau đứng lên, chúng ta phải đi ngay lập tức!”

Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương vừa mới nằm xuống không lâu, Vương Thị đã vội vội vàng vàng chạy về mau chóng kéo hai người từ trong chăn ra.

Nàng ta cầm dây thừng trong tay, cuộn chiếu cỏ và chăn đệm lại thành cuộn, nhét cái gánh nhỏ của hai tỷ muội vào trong chăn, rất nhanh đã buột thành một cái túi hành quân, đưa cho Từ Nhị Nương.

“Con có thể mang được không?” Vương Thị hỏi.

Từ Nhị Nương gật gật đầu, vát chăn lên lưng, khó hiểu hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, vì sao chúng ta phải đi ngay bây giờ?”

Từ Nguyệt đã tự mình xỏ xong giày cỏ, lo lắng nhìn Vương Thị.

Từ Đại ở bên kia đã cuốn nắp giường ra, ông ta không cột túi hành quân, Vương Thị đi lên làm thay, vừa đóng gói hành lý vừa giải thích:

“Quân lưu dân đã đuổi tới rồi, có thể đoạt được huyện thành trước khi trời sáng, rất nhanh sẽ tràng vào các thôn lớn, bây giờ chúng ta phải đi ngay!”

Nếu không tiếp theo sẽ gặp phải những nguy hiểm không thể nào đoán trước được.

Trong đầu Từ Nguyệt còn giữ lại ký ức về quân đội nhân dân thế kỷ 21, có tổ chức có kỷ luật, không lấy một cái kim sợi chỉ của người dân.

Nhưng nàng đã đọc sử sách rồi, cái gọi là quân lưu dân, trên thực tế chính là giặc cỏ, thổ phỉ, cường đạo, dưới miệng lưỡi cổ vũ, có lẽ thật sự có nông dân đến đường cùng gia nhập vào trong đó.

Nhưng nếu dân chúng bình thường gặp phải đội ngũ như vậy, chết cũng xem như là giải thoát. Ở thời đại thịnh hành buôn bán nô lệ này, con người chính là tiền tài, những tên giặc cỏ kia sẽ không bỏ qua bất kỳ ai.

Nam nhân thì trực tiếp giết, nữ nhân thì đem bán làm nô lệ, trẻ con nhỏ quá thì trực tiếp ném ở ven đường bị ngựa loạn giẫm chết, thảm không sao tả hết.

Lúc này đây Từ Nguyệt mới mơ hồ cảm giác được mình rốt cuộc đang ở một thời đại dã man như thế nào.

...

Vốn dĩ cả nhà đã định rời đi rồi, đồ đạc đã chuẩn bị xong từ sớm.

Vương Thị mang túi hành quân đã đóng gói xong lên người, cầm cung tiễn và liềm lên.

Từ Đại mang theo một cái giỏ đầy thức ăn, nhặt đuốc và dao củi duy nhất trong nhà.

Từ Nhị Nương mang hành lý và chăn đệm của hai tỷ muội, Từ Nguyệt còn quá nhỏ, không cần mang theo cái gì.

Trước sau không quá năm phút, cả nhà đã tập trung xong.

“A Nương!”

Trước khi cả nhà xuất phát, Từ Nguyệt vội vàng hô một tiếng, nhìn về phía kho củi khép hờ.

Vương Thị nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, dù sao đó cũng là một sinh mệnh đang sống.

Trong mắt Từ Đại lộ ra vài phần phiền não, đối với sự chần chờ của Vương Thị, ông ấy tự động mang theo sự nhân từ của phụ nhân.

Không có ai phản đối, Từ Nguyệt vội vàng lao vào phòng củi, cởi bỏ dây trói tay chân cho Từ Đại Lang đã tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.