Nhưng hạn hán nghiêm trọng, 10 thôn trang không còn 1, quân lưu dân thẹn quá hóa giận, nhóm lửa đốt thôn trang, điên cuồng phát tiết, dân chúng xung quanh nghe được tiếng gió, cuống quít chạy trối chết.
Đám người Vương Đại Hữu vốn là cả thôn cùng nhau chạy trốn, nhưng nửa đường gặp phải quân lưu dân, cuối cùng cũng chỉ chạy ra được mười mấy người bọn họ.
Mà mười mấy người khác là bọn họ giữa đường gặp được cho nên cùng nhau chạy lên núi.
Đống lửa bốc lên, người thôn Đại Vương tụm năm tụm ba ngồi lại đây, kể cả trẻ con cũng ở bên trong, tổng cộng có mười chín người.
Trong đó có 4 trẻ em dưới 10 tuổi, 10 bé trai trưởng thành và 5 bé gái trưởng thành.
Toàn nhà Vương Đại Hữu đã chiếm hết bốn người, thê nhi đều đưa theo, trong đám thê tử tán loạn này cực kỳ nổi bật.
Mà một nhóm người khác, tự mình đốt một đống củi, tổng cộng có mười hai người, 9 nam nhân, 3 nữ nhân, quần áo không đủ che thân thể, mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân, chỉ dùng vải để che vị trí quan trọng lại.
Nhưng kỳ quái là bọn họ nhìn qua tinh thần còn phấn hơn so với đoàn người thôn Đại Vương này, có một người bụng còn hơi hơi nhô lên, lại còn có chút dấu hiệu phát phì.
Vừa nhìn chính là ăn no, không nói một bữa no bụng, nhưng trong ngày cũng có thể ăn no một lần, mới có thể mọc ra những loại thịt này.
Từ Nguyệt ngồi trên đống cỏ trên vách núi, lẳng lặng đánh giá mọi người, khi nhìn thấy đám người này, trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Đám người này, không phải là ăn thịt người chứ?
Nghĩ tới đây, Từ Nguyệt khiến mình hoảng sợ, cẩn thận nhìn về phía đám người kia, bất thình lình đối diện với đôi mắt hơi lồi ra.
Hỏa quang nhảy nhót ở trong hai mắt này, Từ Nguyệt lại nhất thời có loại cảm giác bị thợ săn nhìn chằm chằm, trai tim run rẩy.
“Gào!” Từ Đại Lang dường như cảm giác được, bỗng nhiên gầm nhẹ lao ra, mảnh cỏ bay lên, gào thét lao về phía nam nhân gầy gò hai mắt lồi lên kia.
Thiếu niên nháy mắt đã đến trước đống lửa, ánh lửa phản chiếu ra khuôn mặt sắc bén của hắn ta, khiến mười hai người kia mạnh mẽ hoảng sợ.
Ngay sau đó tiếng tức giận thét chói tai vang lên, nam nhân hai mắt lồi ra bị Từ Đại Lang hai quyền đánh ngã xuống đất, người xung hoảng loạn đụng phải đống lửa, ngọn lửa văng tung tóe “oành” một cái, lửa lan ra cỏ hoang xung quanh.
Ánh lửa bốc lên xung quanh, cùng với tiếng kêu rên, mọi người dường như mới phản ứng lại, cuống quít xông tới bên này, dập lửa, kéo người.
Từ Nguyệt nhìn đám người bối rối, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ra, ngay sau đó véo mạnh lên đùi mình, ỷ vào mình là một đứa trẻ, “oa” một tiếng khóc lớn lên.
Khóe miệng Từ Nhị Nương khẽ giật giật, nhưng cũng rất nhanh đã phản ứng lại, phối hợp chỉ vào nam nhân mắt lồi ra được người cứu kia hô:
“Hắn ta hù dọa Ấu Nương, hai mắt nhìn Ấu Nương như sói đói, dọa Ấu Nương khóc!”
Giọng trẻ con non nớt, nói chuyện một chút cũng không hàm hồ, từng chữ rõ ràng, mặc dù mang theo giọng đậm đặc của thôn Dương Giác, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ nàng ta nói cái gì.
Vương Thị và Từ Đại ngăn Từ Đại Lang lại nghe vậy, âm u nhìn lướt qua nam nhân mắt lồi bị nhi tử đánh đến miệng đầy máu.
Nam nhân giống như bị oan uổng, kích động phản bác: “Trẻ con nhà nào nói bậy, lão tử đang yên đang lành ngồi đây, ai trừng các ngươi chá?”