Từ Đại nhìn thấy một đống trứng đen ở trên mặt đất thì hô hấp hơi tắc nghẽn, nhưng kiếp trước ông ấy cũng đã từng gặp đủ loại đồ chơi kỳ lạ, ba con 3 người liếc nhau, không cần nói gì, ăn ý hành động.
Có Từ Đại gia nhập vào, họ nhanh chóng đào xong khoai sọ, chứa tràn đầy một cái gùi.
Từ Đại cân nhắc một chút, sợ là hơn năm mươi cân, có lẽ là khoảng bảy mươi cân.
Từ Nhị Nương lấy một chiếc lá đặt lên trên gùi, nhặt lấy cơm nắm, khối thịt, ống trúc trong gùi đưa cho Từ Nguyệt cầm gần một nửa.
Trên lưng Từ Đại đeo một chiếc gùi nặng, phụ tử 4 người lặng lẽ xuống núi.
Chỉ là người có kinh nghiệm sẽ biết là trong gùi chứa đồ ngay khi nhìn qua.
Đông Thị, Khâu Thị hai người ở trong bụi cỏ nửa ngày vẫn không tìm được gì, vừa nhấc mắt liền thấy mấy người ba con nhà họ Từ đeo chiếc gùi nặng trĩu thì lập tức đoán được, sợ là tìm được thứ tốt.
Vì đứa nhỏ đang khóc ở trong ngực, hai người cũng không ngượng ngùng gì, trực tiếp dẫn con đi tới.
Không chỉ là bọn họ, ba người phụ nữ còn lại cũng đi theo, không gần không xa mà nhìn bốn phụ tử bọn họ.
Từ Nguyệt cảm thấy dù sao người trong nhà cũng phải ăn cơm, cũng không thể giấu được, dứt khoát để phụ thân dẫn ba huynh đệ đi đến bên cạnh hồ nước, đào cái hố, dẫn nước vào trong hố, đổ khoai sọ ở trong gùi ra rửa.
Quả trứng tròn đen thui, sau khi rửa sạch xong thì nhìn giống như một loại quả.
“Đây là gì thế? Có thể ăn không? Lấy được ở chỗ nào vậy?” Khâu Thị hiếu kỳ hỏi.
Có lẽ là kiêng kị đàn ông, lại biết Từ Đại Lang chơi liều có thể đánh người lớn cho nên không dám lên phía trước cướp.
Khoai sọ là thứ lúc nào cũng có, Từ Nguyệt đoán là xung quanh chỗ này vẫn còn, nghĩ nghĩ, trực tiếp chỉ vào dốc núi chung quanh nói cho các nàng biết, cái này gọi là khoai sọ, nấu lên thì có thể ăn, bảo mấy người bọn họ đi tìm dựa vào lá cây khoai sọ.
Mấy người Khâu Thị nhìn thứ đồ đen thui này, mắt lộ ra vẻ chần chờ, bọn họ chưa từng ăn thứ này, cũng chưa từng thấy qua.
Nhưng con gái nhà họ Vương nghe xong thì bộ dáng nho nhỏ lập tức chạy về phía sườn núi tìm.
Nhìn phương hướng thì chính là chỗ mà Từ Nguyệt vừa đi tới.
Từ Nguyệt nhìn Đông Thị cũng vội vàng đi theo, khóe miệng cong cong, sự bực bội trong lòng cũng biến mất.
Cũng không lâu lắm, ba mẹ con Đông Thị trở về, trong quần áo ôm lấy đầy khoai sọ.
Có người bắt đầu, mấy người Khâu Thị cũng không nhẫn nại được, không quan tâm là đến cùng có thể ăn được hay không, chỉ cần có người ăn, các nàng cũng ăn.
Mấy người chỉ sợ không giành được khoai sọ, vội vội vã vã dẫn con mình đi về phía sườn núi, như ong vỡ tổ đi về chỗ mà lúc trước Từ Nguyệt đi đến.
Nhưng các nàng tới chậm, hai chỗ tốt nhất đã bị Đông Thị đào sạch sẽ, nhưng mà hai mẹ con cũng không cầm được bao nhiêu, vẫn còn thừa một ít.
Khâu Thị cùng một người phụ nữ khác giành đến đầu rơi máu chảy, hai người còn lạ nhìn thấy dáng vẻ này thì chia nhau đi tìm ở chỗ khác..
Khá may mắn, mặc dù không tìm được nhiều như nhà họ Từ, cũng đều được một chút, cuối cùng có chút thu hoạch.
Mà mẹ con nhà Đông Thị bên này, lấy được khoai sọ nhưng lại không biết xử lý như thế nào, cũng chỉ biết dựa theo nhà họ Từ làm theo.
Thấy bọn họ rửa sạch bùn của khoai sọ rồi cho vào nồi nấu, hoặc nhét vào bên trong tro để nướng thì bọn họ cũng làm theo.