Nàng ta là thượng tướng liên minh, chiến công hiển hách, chưa bao giờ thất bại, cũng là vinh quang của toàn bộ tinh hệ, là tướng quân mà nhân dân kính ngưỡng nhất.
Mỗi khi chiến tranh bắt đầu, người dân sẽ kêu gọi tướng lĩnh của họ, cổ vũ sự xuất hiện của chiến tranh có thể khiến cho nhân loại trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng dân chúng cuồng nhiệt kia cũng không biết, chiến tranh thật sự có hình dáng gì.
Bọn họ khao khát, bởi vì họ chỉ nhìn thấy kết quả của chiến thắng.
Nhưng bọn họ không biết, đằng sau chiến thắng là giết chóc, là máu tanh, là bản chất con người không ngừng chà đạp lên giới hạn!
Tướng quân không gì không làm được trong mắt bọn họ, cũng sẽ sợ hãi chiến tranh, thậm chí là chán ghét!
Vương Thị nhìn huyện thành Xương Ấp dưới chân núi, trong lòng dâng lên ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nhẹ bẫng: “Ngươi không phải là người như vậy?”
“Sáng nay nếu không phải Ấu Nương đột nhiên tỉnh lại muốn đi thăm ông lão ở bên cạnh, chỉ sợ chúng ta đã trở thành một phần của nơi đó rồi.”
Từ Đại nhớ tới việc này, cũng sợ hãi một hồi.
Đổi lại là trước kia, ông ấy căn bản sẽ không để những phàm nhân này vào trong mắt, một tay là có thể nghiền chết toàn bộ.
Nhưng giờ đây...Không nhắc đến cũng được!
Là ông ấy làm mất mặt lão tổ tông!
“Không thể ở lại nơi này nữa, chúng ta phải đi xa hơn tìm đường sống.”
Vương Thị xoay người lại, không nhìn Xương Ấp dưới chân núi khói đặc cuồn cuộn, sải bước trở về: “Đi thôi.”
Lại nhớ tới cái gì, Vương Thị bỗng nhiên quay đầu lại dặn dò: “Nếu bọn nhỏ hỏi tình huống trong thành, ngươi cũng đừng nói lung tung.”
Từ Đại nhíu mày, ánh mắt hỏi lại: Ba đứa nhỏ kia có thật sự là đứa nhỏ không? Cần phải bảo vệ cẩn thận như vậy?
Vương Thị đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Từ Đại, sắc mặt nghiêm túc khiến cho Từ Đại ý thức được, nàng ta không phải đang nói đùa.
“Nếu đã làm phụ mẫu, phải có bộ dạng làm phụ mẫu, ta mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, nhưng bây giờ ngươi đã là trượng phu của ta, bọn chúng là hài tử của ta, nếu ngươi không muốn thân phận này, bây giờ có thể đi.”
Nàng ta sẽ không giết ông ấy, nhưng nàng ta sẽ không muốn có một người thân ích kỷ.
Hai phu thê trùng sinh lại lại nhiều ngày đến nay, Vương Thị chưa từng nói những lời như vậy với Từ Đại, bởi vì nàng ta biết Từ Đại là người trưởng thành, nàng ta cho rằng ông ấy sẽ tự mình nghĩ rõ bản thân nên làm như thế nào.
Cho nên lúc trước Từ Đại tiêu cực trì hoãn nàng ta đều nhịn xuống, nể tình ông ấy cùng nhau ra ngoài, thái độ còn tốt đẹp, nàng ta đều chia thức ăn và nước mình tìm được cho ông ấy.
Nhưng bây giờ tình huống dưới chân núi mang đến cho nàng ta cảm sinh tồn giác áp bách, nếu bên cạnh còn có một trượng phu tiện nghi không nhận thức rõ hiện thực, nàng ta không ngại một cước đá ông ấy ra, để cho ông ấy tự sinh tự diệt!
Phần kiên quyết này, khiến cho Từ Đại sửng sốt một hồi lâu.
Ông ấy nhớ tới lúc trước mình bởi vì Vương Thị gõ cửa nhắc nhở thôn dân chạy trốn mà khinh bỉ sự nhân từ của nàng ta.
Nhưng mà nhân từ, sẽ bình tĩnh đối mặt với giết chóc cả thành?
Sẽ loại bỏ trượng phu của mình ra khỏi đội ngũ?
“Linh hồn nhỏ bé của bọn nhỏ cần được bảo vệ, chuyện đồ thành quá tàn nhẫn rồi, không nên làm ô uế linh hồn thuần khiết của bọn nhỏ, ta hiểu nên làm như thế nào, nương tử xin hãy yên tâm!”