Bóng cây trùng trùng điệp điệp, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Bọt nước vẫn văng tung tóe, Vương Thị thật sự không chịu nổi nữa, nhíu mày quát:
“Nước không sâu, chìm cũng không chết được!”
Tiếng bọt nước dần yếu đi, một người từ trong nước đứng lên, dùng cả tay lẫn chân bò lên bờ, Vương Đại Hải liếc nhìn Vương Thị, thấy nàng gật đầu lập tức đốt đuốc, dẫn theo mấy người trong thôn vây quanh bờ bên kia.
Chỉ là người đã chạy từ lâu rồi, chỉ để lại một bóng lưng gầy còm lảo đảo.
Nhưng điều này cũng đủ để bọn họ nhận ra đó là ai.
Sắc mặt mấy người bên kia nghiêm túc kéo về, Vương Đại Hữu gấp gáp tra hỏi: “Buổi trưa nhóm người kia đã trở về sao?”
Vương Đại Hải lắc đầu: “Không phải, là một đám người bị đại tiểu tử nhà Từ gia đánh.”
“Bọn họ đi theo chúng ta đến đây?” Một người dân khác hoảng hốt.
Người ăn thịt người đã không còn là con người nữa, vì một miếng ăn mà có thể làm bất cứ điều gì.
Mọi người đều nhìn Vương Thị, sau khi trải qua trận đánh nhau với các thôn dân ở bên ngoài kia, bọn họ biết cô có chủ ý khác.
Phía chân trời trở nên trắng xóa, trời đã gần sáng rồi, náo loạn như vậy nên không ai ngủ được, bọn họ cứ ngồi vây quanh trước đống lửa của Từ gia, bảo Vương Thị chú ý.
Từ Nguyệt bị đánh thức mấy lần, dù sao cô bé cũng không phải trẻ con thật sự, có liên quan đến nguồn nước quý giá nên càng khó ngủ hơn.
Từ Đại ra hiệu cho bọn họ yên tâm, trời sập xuống còn có người cao đỡ, híp mắt lại một lúc.
Ba huynh muội lắc đầu, Từ Đại cũng mặc kệ bọn họ, đứng dậy đi đến đống lửa, nghe xem Vương Thị có cao kiến gì không.
Theo ý nói, nhóm người kia sẽ lại đến, trực tiếp giết người!
Những người lớn đang bàn bạc, Từ Nguyệt và Từ Nhị Nương đi qua đó, lại bị nói là trả con không hiểu chuyện rồi đuổi về.
Hai tỷ muội bất đắc dĩ nhìn nhau, đành phải tìm việc gì đó để làm.
Từ Nhị Nương thần bí hỏi: “Muội muội, muội có cầm theo túi da nước mà chúng ta lấy của ông lão nhà hòng xóm không?”
Từ Nguyệt gật đầu: “Có mang theo, tỷ tỷ, tỷ cần sao?”
Từ Nhị Nương khẽ ừm một tiếng, ý bảo cô bé lấy túi da nước ra, hai người cùng nhau đi tới ao nước.
Người lớn đang vây quanh đống lửa để bàn bạc xem phải đối phó với những kẻ cặn bã ăn thịt người kia như thế nào, phụ nữ chăm sóc trẻ nhỏ, ngoại từ theo dõi Từ Nguyệt và Từ Đại Lang, không ai chú ý đến hai tỷ muội đang ở cạnh ao.
Từ Nguyệt lấy túi nước cũ chứa đầy tinh bột từ thắt lưng của cô bé ra rồi đưa cho Từ Nhị Nương, bởi vì cô bé vừa đổ đầy nước vào và túi nước khá nặng.
Từ Nhị Nương mở nút túi lọ ra, đổ nước bên trong ra ngoài, sau đó lén lút nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý mới nhướng mày cho Từ Nguyệt, ý bảo cô bé cẩn thận.
Từ Nguyệt tò mò nhìn Từ Nhị Nương, không ai biết cô bé đang làm trò hề gì, nhưng cũng đoán được cô bé đang tránh người nên cô bé khẽ nhích đến bên cạnh Từ Nhị Nương để che cho cô bé.
Chỉ thấy Từ Nhị Nương ngồi xổm trên mặt đất, để túi nước ngang trên đầu gối, hai bàn tay nhỏ bé chắp trước ngực, bộ dáng tiều tụy bắt đọc niệm một câu thần chú dài.
Một cảnh tượng thần kỳ đã xảu ra, một tia sáng xuất hiện trong tay Từ Nhị Nương, xuyên thấu qua giữa các ngón tay.