Đây thực sự là một chuyện vui, Vương Thị suy nghĩ cầm túi nước, ngẩng đầu nhìn Từ Nhị Nương ở bên kia, cô bé tinh nghịch nháy mắt với nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Vương Thị lắc đầu mỉm cười bất đắc dĩ, đưa túi nước trả lại cho Từ Nguyệt, vỗ vỗ đầu của cô bé: “Ta biết phải làm gì, chờ ta trở lại.”
Đã biết? Từ Nguyệt có chút bối rối.
Vương Thị cũng không nhiều lời, dù sao đến lúc đó nhìn thấy sẽ biết, ngồi xổm xuống hỏi Từ Nguyệt:
“Có thể dệt chuối chứ?”
Từ Nguyệt ừm gật đầu, Vương Thị bảo họ tìm thêm mấy mảnh trẻ để làm dây mảnh hơn, hoặc tìm được cũng có thể trực tiếp làm dây thừng.
Sau khi nói rõ, cũng không ăn sáng, Vương Thị dẫn Vương Đại Hải và tám người khác đi vào rừng.
Từ Đại, Vương Đại Hải, một người đàn ông trong thôn và những người phụ nữ đều ở lại, hơn nữa còn có Từ Đại Lang, người có sức mạnh chiến đấu tiềm ẩn, mấy người ăn uống no nên, cho dù đột nhiên gặp phải một nhóm đàn ông mắt lồi thì bọn họ cũng có thể cầm cự đến khi những người khác quay lại.
Huống hồ Vương Thị cũng không dẫn đám người Vương Đại Hải đi quá xa.
Bởi vì ao nước là vùng nội địa của rừng rậm, có rất nhiều động vật hoang dã gần đó để săn bắn.
Từ Nguyệt nghe lời mẹ nói, sau khi nhặt được một củ khoai sọ từ người cha tiện nghi kia, cô bé dẫn ca ca và tỷ tỷ đi xung quanh gần đó để tìm thứ có thể làm dây thừng.
Tài nguyên trên núi rất phong phú, không cần tốn nhiều công sức, cô bé đã tìm thấy vài cây dâu tằm.
Loại cây này rất phổ biến ở các vùng nông thôn, dễ bóc vỏ lại mềm dẻ, khi bóc sẽ bóc cả một thân cây.
Khi Từ Nguyệt còn nhỏ, cô bé đã đi theo bà nội lên núi đốn củi, bà nội sẽ chặt hai cành cây và dùng vỏ cây đã xé để bó củi lại.
Những người già trông thôn còn nói, trước kia nghèo khó không có quần áo mặc, họ dùng vỏ cây này để may thành quần áo.
Từ Nguyệt thầm nghĩ, mang nó về rồi cùng người cha tiện nghĩ kia nghiên cứu, biết đâu ông ta lại có thể làm ra một đôi giày vằng vỏ cây.
Từ Nguyệt chỉ huy ca ca chặt một cây dâu tằm nhỏ hơn, để ca ca khỏe mạnh khiêng trở lại hồ nước, mình và tỷ tỷ đi theo sau lưng.
Ba người huynh muội đi xuống từ trên sườn núi, tán cây to lớn của cây dâu tằm vượt qua rừng núi tạo ra động tĩnh rất lớn, khiến vô số chim chóc giật mình bay tứ tung.
Từ Nguyệt vừa nhắc nhở ca ca chú ý nhìn đường dưới chân, vừa quan sát rừng cây xung quanh, xem có phát hiện ra chút khoai sọ nào nữa không.
Nhưng mà hôm qua đã bị các thôn dân của thôn Đại Vương càn quét một lần, không còn chút khoai sọ nào, ngược lại nhìn thấy rất nhiều lá rơi lả tả và hố đất còn sót lại sau khi bị đào bới.
Thật ra phần thân khoai sọ cũng có thể ăn, chỉ là mùi vị có chút không hợp con người, nếu không có điều kiện nấu nướng, Từ Nguyệt cũng không khuyên ăn.
Ba người huynh muội khiêng cây trở lại bên cạnh hồ nước, thu hút sự chú ý của đám người Đồng Thị.
Đại nương Vương gia ôm đệ đệ gầy yếu, đứng cách đó không xa, mở to mắt tò mò nhìn ba người huynh muội chặt cây dâu tằm, lột vỏ cây ra, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, giống như không ngờ vỏ cây còn có thể lột ra dùng như thế này.
Tử Nguyệt lột bỏ vỏ cây sau đó xé thành những mảnh nhỏ dài, rồi cầm một nắm đưa cho Từ Đại đang làm giày cỏ.
“Phụ thân, phụ thân thử dùng cái này xem có được không.”