[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 36: Chương 36: Không biết nấu cơm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiêu Tẫn gật đầu: “Ngon.”

Nhị Bảo há miệng nhỏ: “Vừa rồi nàng cắn một miếng, cũng nói ăn ngon.”

Trên mặt Tiêu Tẫn cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến, vừa rồi hình như Tô Oanh cắn một miếng ở trên miếng điểm tâm kia…

Tiêu Tẫn rất muốn nhỏ điểm tâm trong miệng ra, chỉ là sau khi bánh hạch đào xốp giòn vào miệng nháy mắt đã hoàn tan dung hòa vào trong răng môi, lúc này trong miệng cũng chỉ còn lại mùi hương nồng đậm không biến mất kia.

Mà Nhị Bảo ngây thơ đáng yêu không biết chính mình làm cái gì, khiến phụ thân nhà mình cứng đờ tại chỗ thật lâu.

Tô Oanh sờ cái trán của Đại Bảo và Triệu ma ma, có thể là bởi vì nguyên nhân thời tiết, tốc độ hai người khôi phục hơi chậm, đến bây giờ đều vẫn hơi sốt nhẹ, nhưng Triệu ma ma bị viêm phổi chuyển biến tốt đẹp, nghe tiếng lá phổi ướt đã không rõ ràng nữa.

“Vương phi, nô tỳ phát hiện hậu viện có một cái giếng, giếng vẫn hoạt động, còn có nô tỳ đã lấy chút nước giếng tới lau mình cho tiểu Thế tử và Triệu ma ma.”

Tô Oanh cảm thấy nếu đã bị lưu đày, vậy không cần gọi tôn xưng, miễn cho quá mức bại lộ thân phận của mình trêu chọc phiền phức không cần thiết.

“Bạch Sương, về sau ngươi gọi ta một tiếng tỷ là được, ta đã không phải là Vương phi gì nữa.”

Bạch Sương nào dám xưng tỷ muội với Tô Oanh, liên tục lắc đầu từ chối.

Nàng cảm thấy Tô Oanh biến hóa thật sự là quá lớn, lúc trước Tô Oanh là coi trọng thân phận nhất, mặc dù cũng coi như tốt với nàng ấy, nhưng cũng tuyệt đối chủ tớ rõ ràng, nàng ấy không dám có nửa điểm ý tưởng vượt rào.

“Nô tỳ, nô tỳ vẫn là gọi người một tiếng phu nhân đi.”

Tô Oanh không quá hiểu quan niệm cấp bậc nhập sâu vào lòng người bên này, nhưng nàng ấy kiên trì nàng cũng không nói gì nữa.

Tô Oanh lấy chảo sắt đã mua ra, ở Sở quốc bình dân dùng sắt là có hạn chế, cho nên nồi nấu này nàng là tốn số tiền lớn mới mua được vào tay, nhưng nàng ở mạt thế ăn đều là thực phẩm gia công, thật đúng là không hiểu thứ này phải sử dụng như thế nào.

“Bạch Sương, ngươi biết nấu cơm không?”

Bạch Sương bị hỏi đến vẻ mặt khó xử, trước khi Tô Oanh xuất giá thì tốt xấu gì cũng là tiểu thư phủ Thừa tướng, cho dù không được sủng ái, bữa cơm cơ bản kia đều vẫn là có phòng bếp lớn cung ứng, nàng là người hầu của phủ Thừa tướng, đi ra ngoài đều so được với tiểu thư môn hộ nhỏ, thật đúng là chưa từng vào nhà bếp.

“Nô tỳ, nô tỳ cũng không hiểu lắm, nhưng nô tỳ có thể thử xem.”

“Nếu tiểu nương tử là tin lão hán, lão hán có thể làm.” Hạ Thủ Nghĩa từ trong một góc đứng lên nói.

Tô Oanh nhìn ông ấy: “Đại thúc biết nấu cơm?”

Hạ Thủ Nghĩa mỉm cười, “Hiểu được chút, chỉ cần tiểu nương tử có nguyên liệu nấu ăn, cái gì cũng đều có thể làm.”

“Có, ta thật đúng là mua không ít.” Tô Oánh mở tay nải ra, cầm mấy quả trứng gà ra, còn có một ít thịt hổ khô và một ít rau quả quý, mấy thứ này kỳ thật nàng cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng nàng cảm thấy có thể ăn thì đều mua.

“Nếu không đại thúc ngươi đến xem, những thứ này có thể làm cái gì, ngươi xem làm vài món là được.”

Hạ Thủ Nghĩa thấy nàng nguyện ý tin tưởng chính mình, đi tới trước tay nải của nàng chọn lựa mấy nguyên liệu nấu ăn: “Những thứ này là đủ rồi.”

“Được, đồ vật cần dùng ngươi cầm đi là được, để Bạch Sương trợ thủ cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.