[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 12: Chương 12: Rất tốt, chúc ngươi may mắn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Oanh ăn hai bữa lương khô trong không gian, còn uống lên dịch tiếp viện thân thể tuy còn hơi suy yếu, nhưng lại khá hơn nhiều lúc mới vừa tỉnh, nhưng tối hôm qua các phạm nhân không thể ăn lương khô thì không được.

Vốn dĩ một đường bọn họ đã đói bụng, tối hôm qua lại chưa được ăn, đội ngũ đi lại đã chậm lại.

“Làm gì vậy, đều đang làm gì vậy, nếu dong dài lương khô đêm nay cũng không được ăn, chạy nhanh cho ta!”

“A!”

Ở dưới quan sai quất đánh, phạm nhân đã kiệt lực ngã xuống, nhưng quan sai căn bản sẽ không để ý chết sống của bọn họ, ở Sở quốc, chỉ cần là bị lưu đày đến Bắc Hoang, ra biên cảnh ngay cả người Sở quốc cũng đều không phải, căn bản là không có khả năng lại có đường sống xoay người, cho nên quan sai mới có thể không kiêng nể gì như vậy.

“Phụ thân, phụ thân… Ngài làm sao vậy?”

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở của Nhị Bảo, Tô Oanh quay đầu lại nhìn, đã thấy Tiêu Tẫn ngã xuống mặt đất không biết khi nào.

Một quan sai thấy thế đã cầm theo roi đi về phía Tiêu Tẫn.

Ở lúc quan sai đến trước mặt Tiêu Tẫn, Tô Oanh đã đi qua trước.

Quan sai giơ lên roi đột nhiên đối diện với đôi mắt lạnh lẽo kia của Tô Oanh, theo bản năng rụt cổ, hung tợn liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái sau đó đi về phía đội ngũ.

“Phụ thân, phụ thân… hu hu hu…” Nhị Bảo ngồi xổm trước mặt Tiêu Tẫn, hai tay nho nhỏ cố gắng muốn nâng Tiêu Tẫn ngã trên mặt đất dậy, cũng mặc kệ cô bé dùng lực như thế nào, đều không thể lay động Tiêu Tẫn nửa phần.

Tô Oanh hừ một tiếng, đã kiểm tra chân Tiêu Tẫn một lần, trên băng gạc đã thấm mấu rất nhỏ, nhưng cũng may không tính nghiêm trọng, hắn đây là bởi vì kiệt lực mà ngất đi.

Chỉ dựa vào cánh tay và lực lượng trung tâm đan điền đi được xa như vậy, cũng khiến nàng ngoài ý muốn.

Thừa dịp không ai chú ý tới bên này, Tô Oanh nhanh chóng nhét một viên nhân sâm bổ dưỡng vào trong miệng hắn, chợt đỡ hắn lên trên lưng của mình cõng.

Đừng nhìn Tiêu Tẫn đã sắp gầy không ra hình người, nhưng cũng không nhẹ, mất công trong không gian nàng có khí phụ trợ, bằng không nàng thật đúng là không thể cõng người lên.

“Linh Nhi không khóc, phụ thân là quá mệt mỏi nên ngủ rồi, ta cõng hắn chúng ta tiếp tục lên đường.”

Nghe Tô Oanh nói Tiêu Tẫn chỉ là ngủ, Nhị Bảo mới khụt khịt ngừng khóc thút thít.

Tô Oanh dùng dây mây nhặt được cột Tiêu Tẫn vào trên người, không cho hắn ngã xuống, nhưng nàng thật sự không mọc ra được cánh tay thứ ba để dắt Nhị Bảo.

Nàng cõng đám người, lấy ấm nước to bằng bàn tay ra tới đưa đến bên môi Nhị Bảo thấp giọng nói: “Uống miếng nước trước, trong chốc lát nắm lấy chân ca ca, đừng buông tay biết không?”

Tiêu Tẫn ngất xỉu, ca ca bị thương nặng, Nhị Bảo đã không có người có thể dựa vào, lúc này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Tô Oanh.

“Ta, ta không chạy loạn, ngoan ngoãn nắm chặt ca ca.”

Tô Oanh càng thêm đau lòng đứa nhỏ này, sau khi nhẹ nhàng vỗ đầu nhỏ của nàng, đã dẫn theo một lớn hai nhỏ đuổi kịp đội ngũ.

Tô Oanh là một nữ tử nhỏ gầy, nhưng mặt không đỏ tim không đập cõng một nam nhân và một hài tử đi rất nhanh, những người khác thấy đều kinh ngạc không thôi, cũng càng nhận định nàng là dị loại, dễ dàng không thể trêu chọc.

Mặt trời đã lên cao giữa trời, trên đầu ngày càng ngày càng nóng, phơi đến đầu người hoa mắt, đôi mắt đều không mở ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.