Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Oanh buộc Đại Bảo ở trước người giống ngày hôm qua, lại vẫy tay về phía Nhị Bảo: “Linh Nhi lại đây, ta cõng ngươi.”
Nhị Bảo nhìn Tiêu Tẫn, sau khi thấy Tiêu Tẫn gật đầu, cô bé mới nhảy nhót đi đến trước mặt Tô Oanh.
Giang Dương thấy Tô Oanh cõng hai đứa nhỏ lên, cũng đỡ Tiêu Tẫn lên: “Thuộc hạ cõng Vương gia đi.”
Tiêu Tẫn thấy trên người hắn không có vết thương nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đội ngũ bắt đầu khởi hành, hôm nay phải đi qua ngọn núi này, đường đã không thể dễ đi như vậy.
Quan sai bắt đầu cả đội, đội ngũ vài trăm người chuẩn bị lên núi.
Tô Oanh nhìn núi lớn xanh um, một đôi mắt phượng lóe tia sáng, tối hôm qua đã lấy được một con gấu, hôm nay không biết còn có thu hoạch gì.
Tô Oanh cõng hai đứa bé, cơ thể vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng nàng không đi quá nhanh, mà là trước sau duy trì khoảng cách nhất định với Tiêu Tẫn bọn họ, không cho hắn cách chính mình quá xa, để ngừa xảy ra cái gì ngoài ý muốn nàng không thể tiến lên trước.
Trên đường, Tô Oanh tùy tay hái nấm gặp được, đến lúc đó bỏ vào trong không gian dùng dụng cụ kiểm tra qua là biết có thể ăn được hay không, cũng không lo lắng sẽ ăn phải có độc.
Bởi vì đội ngũ quá nhiều người, tốc độ đi cũng không nhanh, khi sắp đến giữa trưa, bọn họ mới đi đến giữa sườn núi, dựa theo tốc độ hiện tại, trước trời tối là không xuống núi được.
“Tất cả mọi người dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.” Đằng trước truyền đến tiếng quát của quan sai.
Tô Oánh cõng hai đứa bé tìm cây đại thụ thả bọn họ xuống.
Buổi sáng Nhị Bảo ăn uống no đủ lại không đi đường, tinh thần nhìn cũng không tồi.
Tô Oánh lấy lương khô trên người ra đặt vào tay nhỏ của cô bé: “Đã đói bụng chưa, nhanh ăn đi.”
Mắt Nhị Bảo trông mong nhìn lương khô trong tay, lại luyến tiếc ăn, mà thật cẩn thận bỏ vào túi nhỏ của mình: “Ta không đói bụng, ca ca bị thương để lại cho ca ca ăn.”
Tô Oanh nhìn mặt nàng bởi vì gầy ốm có vẻ vô cùng sáng rực rỡ, dù lòng lạnh lẽo cũng đều phải hòa tan: “Hiện tại ca ca còn chưa tỉnh lại, phần của hắn ta đã giữ cho hắn, ngươi cứ việc ăn.”
Nhị Bảo nghe nàng nói như vậy, lúc này mới vui vẻ lấy ra lương khô cắn một miếng.
Tô Oanh thừa dịp khoảng không này lấy ra nước thuốc đặt ở trên người tiêm vào Đại Bảo, lại sờ cái trán của hắn, tuy đã không nóng như vậy, nhưng vẫn hơi sốt nhẹ.
“Tễ Nhi thế nào?”
Tô Oanh quay đầu lại, thiếu chút nữa đụng vào trên mặt Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhìn mình cách Tô Oanh chỉ có một bàn tay, cơ thể cứng đờ, rất nhanh đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, thân thể nhanh chóng lui về phía sau để chính mình cách nàng xa hơn.
Động tác ghét bỏ theo bản năng của hắn làm Tô Oanh vô cùng khó chịu, nếu không phải nàng, cơ thể của hắn còn mùi thịt thối đấy, còn có mặt mũi ghét bỏ nàng!
Tô Oanh lãnh liếc hắn một cái, nể tình hắn là quan tâm Đại Bảo, nàng lạnh lùng nói: “Còn hơi sốt nhẹ, miệng vết thương sưng đỏ không giảm xuống hoàn toàn, nhưng là vấn đề không lớn.”
Mặt Tiêu Tẫn hiện vẻ lo lắng duỗi tay sờ ở trên trán Đại Bảo, tuy còn hơi sốt nhẹ, nhưng nhìn qua trạng thái của Đại Bảo lại tốt hơn hôm qua, hẳn là thuốc của Tô Oanh có tác dụng.
Vốn dĩ Tô Oanh tưởng thừa dịp khoảng không này vào trong núi tìm chút vật tư, nhưng quan sai vẫn luôn đều đang tuần tra qua lại, nếu hiện tại nàng thoát khỏi đội ngũ là quá rõ ràng, nàng sợ quan sai sẽ thừa dịp nàng không ở đây tìm Tiêu Tẫn bọn họ gây rối, cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.