Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 20: Chương 20




Trên mặt đường cái cách đó không xa là một chiếc xa thể thao màu đỏ, người đàn ông tuấn mĩ cô ngày nhớ đêm mong giống như một kị sĩ áo đen bước ra từ trong một bức tranh, lúc này đang dựa vào cửa xe dịu dàng cười với cô. An Hòa gọi to một tiếng “Hạ Viêm”, giằng ra khỏi tay Trình Liệt, nhấc váy mỉm cười chạy đến bên cạnh người đàn ông đang chờ đợi mình, để lại phía sau chàng vương tử đẹp trai với bàn tay trống rỗng cùng nỗi buồn mất mác vô cớ. (sến chịu ko nổi)

Nhẹ nhàng như một con chim yến, cô chạy xuống dọc theo sườn núi, Hạ Viêm mở rộng cánh tay ôm lấy thiên thần nhỏ bay vào trong lồng ngực của mình.

“Có nhớ anh không?”

Tiếng nói hoa lệ, hương vị quen thuộc khoan khoái nhẹ nhàng, tất cả những gì thuộc về người đàn ông này đều làm cho cô nhớ nhung vô cùng. An Hòa dùng sức gật đầu thật mạnh.

Chưa bao giờ an tâm như thời khắc này, nguy hiểm cũng không khiến cô sợ hãi, chỉ bởi vì biết rõ anh sẽ tìm được mình.

Đến khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng An Hòa mới lấy lại tinh thần từ trong niềm vui, vội vàng xoay người lại, dang rộng hai tay giống như gà mẹ che chở cho gà con, chắn trước người Hạ Viêm, “A Liệt, không cho phép anh bắt nạt anh ấy!” Tuy đơn ả độc tấu (1 đấu 1) Trình Liệt đánh không lại Hạ Viêm nhưng hiện giờ anh có hơn 30 vệ sĩ, xét về số lượng thì nhất định sẽ bất lợi cho Hạ Viêm.

Trình Liệt cười khổ một tiếng, không trả lời An Hòa mà nhìn về phía Hạ Viêm. Hàng lông mày Hạ Viêm tuy nhíu lại nhưng sắc mặt không khó coi như trước mà chỉ hơi có chút lo lắng.

“Có thể không?” Anh trầm giọng hỏi.

Trình Liệt gật đầu, lời nói thì nói với Hạ Viêm nhưng ánh mắt lại nhìn An Hòa, “Có, một chuyện nhỏ như vậy mà không làm được thì cũng không có tư cách ngồi lên vị trí này. Chỉ là anh tới quá chậm!”

An Hòa chân thành vểnh tai lên nghe bọn họ nói chuyện nhưng vẫn không phân tích được chút gì, nhưng mà không khí giữa hai người đàn ông này cũng không giương cung bạt kiếm như cô nghĩ, cô cũng thấy yên lòng một chút.

Trình Liệt bước lên, đưa tay vuốt vuốt lọn tóc đen nhánh của An Hòa, “Đi cùng anh ta đi, từ nay về sau phải chăm sóc cho mình thật tốt, hãy cứ cười như vậy có biết không?”

Mặc dù An Hòa như đang lọt vào trong sương mù nhưng vẫn hiểu ra một điều, A Liệt không phải ngoan độc như những lời trước kia anh đã nói, thật ra anh đã định thả cô đi.

Hạ Viêm ôm lấy bờ vai An Hòa, đi đến trước cửa xe, đưa cô vào chỗ ngồi sau đó đi vòng qua bên kia. Tay vừa vịn vào tay cầm cửa xe thì Trình Liệt lại gọi Hạ Viêm, “Anh cũng biết đi theo anh cũng không tốt hơn đi theo tôi là mấy, không có cô ấy tôi sẽ rảnh chân rảnh tay không phải kiêng kị gì, vậy còn anh thì sao?”

Hạ Viêm nắm tay cầm cánh cửa thật chặt, trầm mặc một lúc rồi thấp giọng nói: “Tôi biết…nhưng tôi không muốn nhường cho cậu.” Ngẩng đầu lên nhìn Trình Liệt với ánh mắt kiên định, “Tôi sẽ không để cho mình có cơ hội hối hận!”

Trình Liệt gật đầu, “Nhớ kĩ lời anh nói hôm nay!”

An Hòa đầu đầy hắc tuyến, bọn họ đang nói tiếng ngựa à? Đây mà là ngôn ngữ của con người sao?

***

Xe nhanh chóng phóng trên đường lớn, thái độ nghiêm túc của Hạ Viêm làm cho An Hòa kinh hãi.

Nhìn vào đồng hồ tốc độ chỉ hơn 200 km/h, An Hòa yên lặng nắm dây an toàn trước ngực, “Ơ…không…không cần phải chạy nhanh như vậy chứ?”

Hạ Viêm hơi nghiêng đầu qua, vươn tay sờ đầu cô, lên tiếng trấn an, “Ngoan một chút nào, đừng sợ.”

Gần đây Hạ Viêm rất dịu dàng với cô, lúc này lại không để ý đến sự sợ hãi của cô tất nhiên là có cái lí của anh, trong lòng An Hào tuy lo sợ nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng vào người đàn ông này.

Nhưng khi mắt lơ đãng nhìn lướt qua kính chiếu hậu, An Hòa sợ hãi kêu lên, “A, Hạ Viêm! Có người đang đuổi theo chúng ta!”

Hạ Viêm cũng không quay đầu lại, tiếp tục giẫm chân ga, chỉ giải thích một câu: “Đó là người của Trình Liệt, bảo vệ chúng ta rời khỏi Sicilia.”

Rốt cuộc An Hòa cũng nhận thấy không ổn, lòng càng lúc càng lo lắng, Hạ Viêm là người lạnh lùng bình tĩnh mà lúc này lại gấp gáp như vậy. Hơn nữa rõ ràng ở đây là địa bàn của Trình Liệt, tại sao phải phái nhiều người như vậy theo bảo vệ, nếu như địa bàn của mình cũng cần bảo vệ, Trình Liệt anh ấy…

“A Liệt đã xảy ra chuyện gì, phải không?”

Hạ Viêm liếc nhìn cô, nghĩ một lúc rồi mở miệng, “Vốn không muốn nói cho em biết…Anh vừa đến xong thì thuộc hạ của cậu ta nói anh phải mang em đi ngay lập tức. Tuy anh không biết rõ tình huống cụ thể nhưng đại khái là ba người anh trai của cậu ta không phục, làm phản rồi.” Ánh mắt Hạ Viêm lạnh lùng nhìn qua kính chiếu hậu, trầm giọng nói: “Cậu ta để một nửa số vệ sĩ ngầm của mình theo chúng ta.”

An Hòa im lặng không nói. Hạ Viêm hơi lo lắng nhìn cô nhưng cô lại quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhưng mà anh vẫn trông thấy rõ khóe mắt cô đang rưng rưng.

Dùng một tay nắm lấy tay cô, Hạ Viêm an ủi cô, “Hòa Hòa, anh không chỉ để an ủi em mới nói lời này, thật sự không cần phải lo lắng quá mức, tuy hiện giờ cậu ta đang ở vào hoàn cảnh xấu nhưng cậu ta là Trình Liệt, một Trình Liệt ở bên cạnh em hơn 10 năm nhưng lại chưa bao giờ để lộ thực lực chân chính của mình, võ nghệ của cậu ta không phải tốt nhất nhưng tuyệt đối là người thông minh, anh tin tưởng cậu ta có thể dẹp yên được!”

An Hòa quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, giọng run rẩy hỏi: “Thật…thật sao?”

Hạ Viêm mỉm cười, “Anh sao phải cất nhắc tình địch trước mặt người phụ nữ của mình chứ? Đừng lo lắng, chỉ cần chúng ta thuận lợi rời khỏi, Trình Liệt sẽ không vướng bận chuyện nhà.”

Lúc này An Hòa mới yên tâm một chút, cúi đầu nói khẽ: “Nhưng Trình Liệt không nên có cuộc sống như vậy, hẳn là anh ấy phải giống như trước kia…mà không phải đi vào bóng tối như vậy, từ nay về sau sẽ vạn kiếp bất phục…”

Hạ Viêm không nói gì, ngón tay cầm tay lái nắm thật chặt, lần này có tính là anh thiếu cậu ta không?

Xe chạy đến một mảnh đất trống, An Hòa nhìn rõ phía trước có một chiếc trực thăng thì xe đã ngừng lại, bởi vì quán tính lên thân thể An Hòa đổ về phía trước nhưng chưa kịp ngồi vững lại thì đầu đã bị Hạ Viêm đè xuống thấp, tấm kính thủy tinh bên cạnh truyền đến một tiếng vỡ giòn vang, đầu An Hòa “ong” lên một tiếng, cơ thể cứng ngắc dường như không thể nhúc nhích được.

“Mặc vào rồi nằm sấp xuống, không phải sợ!” Giọng nói của Hạ Viêm trấn định tỉnh táo làm cho cô cảm thấn an tâm, thân thể cũng linh hoạt hơn, tay lần mò nhấn một cái nút, ngả chỗ ngồi phía sau ra một ít, ngồi xổm xuống mặt ghế mặc áo chống đạn Hạ Viêm đưa cho.

Hạ Viêm nhanh chóng móc khẩu súng trên người ra, mở cửa xoay người ra ngòai. An Hòa không trông thấy tình huống bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng súng vang lên, theo đó là tiếng kêu rên của người bị thương.

Chưa bao giờ chính thức trải qua cảnh mưa bom bão đạn như vậy, trong lòng An Hòa không phải không lo sợ nhưng bên ngoài đang có người đàn ông dùng tính mạng để bạo vệ cô, thậm chí cô còn có cảm giác muốn đồng cam cộng khổ.

An Hòa tập trung cao độ, nghe âm thanh bên ngoài, mỗi lần có người phát ra tiếng kêu đau đớn là trống ngực của cô lại đập liên hồi, sợ là Hạ Viêm. Nhưng mà may mắn trong khi tiếng súng vang lên rần rần cô lại không nghe thấy giọng của Hạ Viêm.

Qua một lúc lâu, bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, An Hòa lấy tay vuốt ngực nhưng không dám cử động, Hạ Viêm chưa quay lại, cô không dám tùy tiện ngẩng đầu lên. Lúc này cửa xe thể thao bỗng chốc bị mở ra, An Hòa mừng rỡ ngẩng đầu lên nhưng lại phát hiện người mở cửa không phải là Hạ Viêm.

Tâm trạng trong tích tắc chìm xuống đáy cốc.

Người mở cửa cũng không phải là kẻ thù mà là thuộc hạ của Trình Liệt, An Hòa đã từng gặp người này bên cạnh Trình Liệt. Lúc này trên mặt người đàn ông lạnh lùng không có bất kì biểu lộ nào lại có vẻ khó xử, anh ta dùng tiếng anh đậm chất Italy nói với An Hòa: “An tiểu thư…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.