Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 46: Chương 46




Hôn lễ của An Hòa với Hạ Viêm được quyết định vào ngày 18 tháng 10, tuy thời gian hơi gấp nhưng rất cả đều có mẹ An lo liệu, Alice cũng giúp sức, An Hòa không cần quan tâm tới các loại chuyện vụn vặt của hôn lễ, việc duy nhất cô làm chính là chọn cho mình bộ váy cùng giày đẹp nhất, sau đó đi chụp ảnh cưới thật đẹp với Hạ Viêm.

Bởi vì từ khi về nước Quý Hồng Huyên chuyển từ đứng sau hậu đài lên trận tuyến, hơn nữa cường độ làm việc ngày càng cao nên lượng công việc của Hạ Viêm giảm đi rất nhiều, ban ngày có thể dành thời gian đi đi thử quần áo với An Hòa.

Cầu Cầu vẫn ở lại nhà họ An, thỉnh thoảng Quý Hồng Huyên cũng sẽ đến ăn cơm với con nhưng rất trầm mặc, Cầu Cầu có lúc cũng muốn làm nũng với ba nhưng nhìn đến sắc mặt của ba thì chùn bước, sự háo hức của cậu nhóc cũng bị gảm sút.

An Hòa nhìn thấy mà đau lòng, cho nên mỗi lần ra ngoài đều mang theo nó đi theo, nhưng ra khỏi cửa thì Cầu Cầu lại không tranh giành, ầm ĩ như trước kia, chỉ im lặng ngồi chơi trò chơi ở một bên.

Hạ Viêm có nói với Quý Hồng Huyên mấy lần, nhưng mỗi lần Quý Hồng Huyên đều chỉ nhíu mày nói chờ ..chờ...chờ...

Hạ Viêm không biết ý chờ của anh ấy là chờ gì, tình hình gần đây của công ty anh cũng hiểu rõ, Hạ An ở thành phố A như hắc mã xuất thế ngang trời, nổi bật và cường thịnh, không ai có thể theo kịp.

Chính bản thân của Quý Hồng Huyên cũng khác thường, chỉ cần những lần gặp gỡ ở thành phố A có mời là anh liền tham gia, trong khoảng thời gian ngắn anh nhanh chóng trở thành vương giả mới của giới thượng lưu thành phố A.

Quý Hồng Huyên là người như thế nào, tuy anh không phải hiểu được hoàn toàn nhưng cũng là tám chín phần, anh lờ mờ cảm thấy anh ta có gì đó vướng mắc, dùng 6 năm để tính kế từng bước, giày công tính toán thế cục.

Thực ra Hạ Viêm rất háo hức, thế cục này giăng ra vì ai, cuối cùng ai là người bị vây lại?

Chờ đến lúc An Hòa đi vào phòng thay đồ, Hạ Viêm ngồi xuống sofa, một bàn tay đặt lên vai của cậu nhóc đang chơi PSP, dùng giọng nói như nói với một người đàn ông: “Cầu Cầu, có phải con cảm thấy ba không yêu con không?”

Cầu Cầu dừng động tác trên tay, môi bặm lại lắc đầu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì lại bán đứng cậu bé.

Hạ Viêm nói lời sâu xa: “Có đôi khi, xa cách cũng không có nghĩa là không quan tâm, có lẽ là vì quá quan tâm nên mới trở thành không biết làm thế nào, mất đi phương hướng, trở nên mê man, cho nên không biết làm sao, mới làm cho người đó hiểu được, trên thế giới này vẫn còn một người có thể khiến bản thân có loại cảm giác đó, mới cho người đó hiểu rằng thì ra có một người tồn tại như thế còn quan trọng hơn so với sinh mệnh của người đó...”

Sờ đầu của cậu bé, Hạ Viêm nói tiếp: “Ba nuôi biết bây giờ con chưa hiểu, nhưng đến một ngày nào đó con sẽ rõ, ba của con không phải không quan tâm, không thương yêu con mà chính cậu ta gặp phải vấn đề khó, khiến cho cậu ấy không biết nên làm gì lúc đó....con phải hiểu cho ba con, hơn nữa con cần phải làm một người con trai ủng hộ ba con, cho ba con sức mạnh, biết không?”

Cầu Cầu mông lung nhưng vẫn gật đầu, ba nuôi nói mặt khác của ba nhưng không rõ, nhưng có một câu bé nghe hiểu được “Bây giờ ba đang khó khăn, cần nó!”

Dùng sức gật đầu, cậu bé vỗ ngực nói với Hạ Viêm: “Ba nuôi yên tâm, Cầu Cầu sẽ bảo vệ ba!”

Hạ Viêm sờ sờ đầu nhỏ của bé, mỉm cười, càng ở cùng Cầu Cầu càng nhiều càng phát hiện đứa bé rất đáng yêu, anh từng mơ đến một ngày có thể dạy con mình như thế, dạy nó kiến thức để cùng nó lớn lên, sau đó làm một người đàn ông đội trời đạp đất, đi tìm hạnh phúc của bản thân và bảo vệ nó.

Lúc An Hòa đi tới, thấy vẻ mặt trầm tư của Hạ Viêm, khuôn mặt nghiêng với đường cong dịu dàng như tượng điêu khắc, môi mỏng hơi cong lên, đang ôm cậu nhóc kia ở trong ngực nhẹ nhàng nói gì đó.

Việc này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, anh đứng dựa vào cửa, đó là khuôn mặt đẹp nhất mà cô từng thấy, nhưng không cười, không ấm áp.

Mà hiện tại, mỗi nhày anh đều cười rất vui vẻ.

Cảm giác giống như có người đang nhìn mình, Hạ Viêm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt yên tĩnh và mỉm cười với cô.

Trình Liệt đứng ở cửa nhìn thấy tình cảnh ở bên trong như thế, ngực như bị dao cắt, rất đau. Sophia nhéo cánh tay anh rất chặt, Trình Liệt ngoảnh lại nhìn cô không hề thay đổi sắc mặt, sau đó đẩy cửa đi vào.

“Woa.... áo cưới rất đẹp,,,,”

Tràng tiếng Anh lưu loát vàng lên trong cửa hàng áo cưới, An Hòa hơi ngẩng người, quay đầu lại liền thấy Trình Liệt đang im lặng đứng cười với cô.

“A Liệt...” Cô kêu to, nhấc chân lên chạy tới chỗ anh.

Nhưng chưa được mấy bước thì chân của cô đã đông cứng ở nơi đó.

Khuỷu tay của Trình Liệt đang khoác tay của mỹ nhân kia, giống như cô gái xinh đẹp đã tự giới thiệu hai lần trước, Sophia.

“Hai người....”

Sophia tiếng lên một bước, đưa tay ra cười duyên nói: “Vẫn chưa chính thức tự giới thiệu, tôi là Sophia, là vợ sắp cưới của Liệt”.

Cô ấy là..... vợ sắp cưới..của A Liệt...!

Hạ Viêm đứng lên từ sô pha, đi đến bên người cô, ôm cơ thể cứng đờ của cô vào trong ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sophia, “Có gì sao?”

Sophia lẳng lơ vén lọn tóc quăn của mình, vừa định nói thì bị ánh mắt lạnh như băng của Trình Liệt ngăn lại.

Trình Liệt thu lại ánh mắt, đi đến bên An Hòa, nói nhẹ: “Hòa Hòa, rất đẹp, gần đây có tốt không?”

“...tốt” Cô đáp trong ngơ ngác, sau đó đột nhiên đi tới nắm lấy tay áo của Trình Liệt, nói vội: “A Liệt, vì sao anh ở cùng cô ấy? Anh thực sự thích cô ấy sao? Cô ấy.... cô ấy không phải là...” “người tốt”, hai chữ đó không cách nào mà nói ra được.

Đương nhiên Trình Liệt hiểu được ý của cô, sờ đầu cô trấn an, giọng nói rất dịu dàng: “Yên tâm, anh rất tốt!” sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Viêm, đập anh một cái “Chúc mừng!”

Hạ Viêm giương giọng gọi J đứng ở một bên, giao Cầu Cầu cho anh ta, nói: “Mấy người về trước đi!” Sau đó vỗ cánh tay Trình Liệt, “Nào, cùng đi ăn cơm đi!”

Khi thay quần áo đi ra, An Hòa và Hạ Viêm đi một xe, Trình Liệt và Sophia đi một xe khác.

Lên xe, cô vội hỏi Hạ Viêm: “Sao bọn họ lại ở cùng nhau? Hơn nữa còn đính hôn rồi....không phải anh nói cô gái đó rất nguy hiểm sao....?”

Hạ Viêm chau mày, cũng không nói chuyện, đến lúc An Hòa bực lên anh mới mở miệng: “Lần trước anh bình an trở về, là Sophia ra mặt chặn người Nga!”

An Hòa sợ ngây người: “Anh nói là....A Liệt trao đổi với cô ấy...”

Hạ Viêm không nói gì, còn thản nhiên nhìn cô một cái, im lặng một lúc, anh nói: “Em yên tâm, Trình Liệt cũng không phải là ngồi không!”

Nhưng An Hòa ngoảnh mặt ra hướng cửa sổ xe, một câu cũng không nói. Trong lòng Hạ Viêm hơi bực bội, tay đưa tay đến nhưng giữa chừng thì lại bỏ xuống. Cả đường tới khách sạn hai người đều không nói chuyện.

Lúc ăn cơm, Hạ Viêm bóc tôm bỏ vào trong bát An Hòa, Sophia ngồi đối diện cười tao nhã nói: “Anh Hạ đối với vợ chưa cưới rất tốt, khiến người ta phải ghen tị đó...”

Hạ Viêm thuận miệng nói: “Quá khen!”

Sophia nhích lại gần Trình Liệt, nũng nịu nói: “Liệt, chúng ta cũng chọn ngày kết hôn được không? Hâm mộ Hòa Hòa thật đó...”

Trình Liệt cũng không thèm nhìn cô một cái, giọng nói nhàn nhạt như đó không phải là chuyện của mình “Tùy ý”

Ăn cơm vừa áp lực lại vừa buồn bực, ngoại trừ Sophia thì những người còn lại đều không thể cười được. Đi ra từ khách sạn, bốn người tạm biệt nhau, trước khi đi Trình Liệt nói với cô lần này đến thành phố A làm chút việc, thuận tiện sẽ tham gia hôn lễ của hai người, An Hòa chỉ cúi đầu mà không nói câu nào.

Trình Liệt bất đắc dĩ chuyển sang nhìn Hạ Viêm, sau đó xoay người lên xe.

Lúc này người trông xe đưa chìa khóa đén cho Hạ Việm, Hạ Viêm kéo tay cô nói nhỏ: “Lên xe đi!”

Trên đường về, hai người ngồi trong xe đều lãnh đạm im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai, tâm tình Hạ Viêm càng phiền não, lấy tay tung cà vạt ra, thuận tiện liếc nhìn người đang ngồi bên cạnh, sau đó dưới chân dùng sức giẫm một cái.

Xe đột nhiên tăng tốc cũng không làm cho An Hòa ngẩng đầu, vẫn không hề nhúc nhích, mắt vẫn chỉ nhìn đầu gối của mình.

Sắp đến khu nhà họ An, Hạ Viêm phanh lại, đậu xe ở bên đường, ngón tay thon dài cầm chặt tay lái, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh hỏi từng chữ: “Em muốn như thế nào?”

Cô không nói, anh vẫn chờ, ánh đèn rực rỡ màu cam chiếu xuống nơi ngã tư đường không thể làm ấm lòng anh và đáy lòng lạnh lẽo của cô.

Một lúc lâu, cô nói: “Hạ Viêm, vì sao anh không nói cho em biết?”

Hạ Viêm cượt nhạt: “Nói cho em cái gì? Em có thể thay đổi được gì sao?”

Nháy mắt mắt cô liền đỏ lên, ngẩng đầu nhìn về anh hét lên: “Ít nhất cũng sẽ ngăn cản không để anh ấy lấy chuyện cả đời ra để giao dịch!”

Hạ Viêm tiếp tục cười khẩy: “Ý của em là, thà rằng để anh chết cũng không muốn cậu ta lấy một người phụ nữ mà mình không yêu!”

“Em.....”

Giọng của Hạ Viêm lạnh như băng, “Dù anh ta cưới ai, đều không phải là người anh ta yêu, người anh ta yêu là em, làm sao em có thể hy vọng anh ta yêu người mà anh ta lấy, đó không phải là....”

“Bộp...”

Câu nói còn dở dang của Hạ Viêm đã biến mất trong tiếng vang thanh thúy đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.