Dồn
toàn lực để hoàn truyện này nên Quân doanh chờ chút đã nhé ^^
Thật ra
không phải tôi không biết mình gần đây ăn uống ngủ nghỉ lúc nào tâm tư cũng
thất thần, có lúc đi trên đường, nhìn thấy người ta chạy bộ tôi sẽ nghĩ ngay
đến người nào đó nghiêm khắc huấn luyện tôi, ăn cơm nhìn thấy hành lá cắt nhỏ
sẽ nghĩ đến người nào đó nhặt hành ra, đi ngang qua khu trò chơi “công chúa
Bạch Tuyết ” bất giác còn dừng lại ngơ mất hồn. . . . . . Tóm
lại tôi dù là làm gì, nghe gì cũng đều nhìn thấy bóng dáng thầy Nghiêu trong
đó. Tôi nhờ Hồ Điệp Phi giải
mã loại hiện tượng sinh lý kỳ quái này, nó rất bình tĩnh, rất học giả chỉ điểm
bảo, rất rõ ràng, mày ở với người ta lâu ngày vô thức đã nảy sinh tình cảm, kỳ
quái cái gì chứ? Loại hiện tượng này có một tên khoa học —— động lòng.
Một lời
chính xác. !
Được
rồi, tôi miễn cưỡng thừa nhận mình là có chút chút nghĩ đến Nghiêu Diệp, nhưng
mà chuyện xảy ra thế nào đây? Rõ ràng anh ta là một gã đàn ông xấu xa, tính
tình ác liệt lại thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, nếu tôi như cô
gái từ thời đại nào bắt đầu ảo tưởng đến bạch mã hoàng tử dịu dàng thì hình
tượng này một chút cũng ăn khớp, chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa ước
mơ và thực tế trong truyền thuyết? Hay là bởi vì anh ta gần đây đối tốt với tôi
rất nhiều cho nên lòng dạ phản bội tôi rồi hả? Nhưng mà bây giờ có nói gì cũng
không còn ý nghĩa, tôi không có sở trường diễn một vai gì đó trong vở kịch, thế
mà bây giờ công chúa muốn tỏ tình mà hoàng tử biến mất mất tăm.
Mà tôi
cũng không phải là loại nữ chính thích mà tự đau khổ hối hận trong các tiểu
thuyết ngôn tình, nếu thực sự lâu ngày sinh tình, chẳng lẽ tôi cũng không thể
kêu “nhảm” mà đổi kịch bản diễn thành vừa thấy đã yêu sao? Trước kia từng xem
qua một câu nói, người nào đó sẽ vĩnh viễn đứng ở một góc nào đó trong thế giới
chờ tôi để gặp, bên nhau vẽ ra cuôc sống mới, lần này tôi hoàn toàn không nghi
ngờ, ngược lại rất tin tưởng, có lẽ Nghiêu Diệp cũng chỉ là một người đặc biệt
đi ngang qua cuộc sống tôi, có lẽ cũng không phải là MR. RIGHT của tôi?
Rất
nhanh tôi cuối cùng cũng hoàn thành bốn môn cuối kỳ, không ngờ bài tập mỗi môn
cũng bay lên trời mây, ngoài ra Nghiêu Diệp còn công bố điểm môn tự chọn với
điểm số cao thần kỳ. Ban đầu tôi còn
dương dương tự đắc, mình làm người hầu nhỏ hơn hai tháng quả không phí công phí
sức, ít nhất cũng kiếm được điểm cao. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện bọn Hồ Điệp Phi điểm cũng không hề thấp,
rồi sau mấy phen hỏi thăm mới biết được thì ra điểm cuối kỳ toàn bộ là do lão
Vương chấm, cho điểm cao như nhau cả, nói thật tôi có chút thất vọng, cũng mất
mát gì đó không rõ nguyên nhân.
Tôi vẫn
sống yên ổn bình thường không có gì lạ lẫm, Nghiêu Diệp dường như chỉ là một
diễn viên nổi tiếng được mời, giống như một ngôi sao băng lấp lánh giữa bầu
trời trong đêm, rực rỡ đi qua, để lại ánh sáng nhạt mờ.
Hồ Điệp
Phi và Phó Thanh Nham thi xong nghiên cứu sinh liền quyết định đi thực tập ở
trường quốc gia cấp 4A để thả lỏng tâm tình, vốn bọn họ định rủ tôi cùng đi,
nhưng bị tôi nhẹ nhàng cự tuyệt, tự dưng làm kỳ đà cản mũi, ai lại muốn chứ?
Tôi không phải là nữ nhân đanh đá loại không ăn được quả thì nói quả còn xanh
đó.
Ngày
hôm nay sau khi nhận được vé tàu về nhà, tôi đến phòng giáo vụ trong
trường làm vài thủ tục thực tập tốt nghiệp, lúc về lại đi
ngang qua phòng làm việc tạm thời của Nghiêu Diệp, trước kia anh thường ở đây
cùng lãnh đạo trường thảo luận về vấn đề xây dựng thư viện. Cửa mở, nội tâm tôi đang bình tĩnh chợt nổi lên muôn
ngàn cơn sóng, “Bình bịch, bình bịch” không chịu nổi, mọi suy nghĩ trong đầu
đều là, có phải anh đã về rồi không?
Tôi
thấp thỏm đứng ở trước cửa một hồi lâu, đúng lúc này có người đẩy cửa đi
ra, nhất thời không kịp phản ứng nên đụng phải tôi, mấy tờ
giấy bay đầy đất, chúng tôi vội nói xin lỗi, nghe giọng nói tôi mới nhận ra
không phải người đó, ngước mắt nhìn, là một nam sinh đeo mắt kính gọng đen.
Cậu ta
cúi người xuống nhặt từng tờ giấy rơi trên mặt đất, tôi bất động nhìn theo,
ngẩn ra, rồi lập tức đỏ mặt, trong mấy tờ giấy đều là chữ xấu như gà bới của
tôi. Nhớ khi đó còn là cuối thu trời nắng gay gắt, nóng đến
độ trên người mồ hôi đầm đìa, anh thoải mái làm việc ở trong phòng điều hòa,
tôi lại xui xẻo phải giúp ai kia chạy đi mua một chai nước suối, nín một bụng
oán khí không dám phát, vừa uống nước vừa căm tức dùng giấy trên bàn vo tròn
thành cục. Hơn nữa nhờ người
kia ban tặng, tôi bây giờ ăn uống cũng cực kì thất thường, thật sự là mất nhiều
hơn được.
Tôi xấu
hổ quá, ngồi xổm xuống giúp bạn kia thu dọn, cậu ta ngẩng đầu cười cười: “Cám
ơn bạn nha!” Tiếp đó lại hỏi, “Bạn tới đây để . . . . . ”
Tôi
sửng sốt một chút, cẩn thận tìm từ nói: “Mình là học sinh của thầy Nghiêu, sắp
tới không phải chuẩn bị nghỉ ư, mình là muốn đến đây để từ biệt thầy. ” Tôi nói
rất đường hoàng mắt cũng chẳng mảnh may chớp nháy, khâm phục mình thật đấy.
Nam
sinh đẩy mắt kính trên mũi một cái, cười nói với tôi: “A, hoá ra là như
vậy à. . . . . . Vậy bạn tới một chuyến công toi rồi, Nghiêu tiên sinh
đi Ý rồi, hôm nay thầy hiệu trưởng cử mình tới giúp thầy dọn dẹp lại phòng làm
việc . ” Rất nhiều người thấy Nghiêu Diệp đều gọi anh là Nghiêu tiên sinh , về
lý mà nói dù sao anh cũng không tính là thầy giáo chính thức, hơn nữa thật sự
thân phận của anh cũng là một thương nhân.
“Ý?”
Tôi không kìm được mà kéo giọng cất cao thêm 8 decibel, kinh ngạc nói, “Đến nơi
xa như vậy? Bạn có biết thầy đi sang đó làm cái gì không?”
Nam
sinh dường như bị kích động của tôi dọa sợ, thân thể hơi lui về phía sau một
chút, rồi lát sau mới nói: “Điểm này mình cũng vậy không rõ lắm, nghe nói hình
như thầy sang đó để đính hôn, nhưng mà lại đi Ý xa như vậy, thật là một con
người lãng mạn. ”
Nghe
xong lời đó, tôi rối bời, giống như bị người ta dùng vợt đập mạnh một cái.
Đính
hôn? Làm sao có thể? Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi lại là nguyên
nhân này, nếu như anh đính hôn, nghĩa là người này sắp trở thành của người khác
rồi. . . . . .
Trong
đầu tôi nổi đầy một đống chữ “Không” , căn bản không muốn tiếp nhận sự thật
này, trong lòng thắt đến khó chịu, tôi tưởng anh ta đối với tôi ít nhất cũng là
có một chút cảm tình, cho dù không liên quan đến tình yêu, thế nhưng ít ra tôi
còn có cơ hội thực hiện, nhưng nếu người đó muốn kết hôn, tại sao lại đối tốt
với tôi như thế? Loại hi vọng mới có chợt bị chôn vùi này, so với thiếu không khí
còn khó chịu đựng hơn!
Trong
lúc tôi ngây ra, tự nhiên thấy trên vai có áp lực, thì ra là do nam sinh lịch
sự đó vỗ vô: “Bạn này, bạn có thể hay không. . . . . . ”
Hắn chỉ chỉ đống giấy trên tay tôi , sau đó tôi đờ đẫn đưa ra, trong đầu vẫn
không thể tiêu hóa cái tin tức đột nhiên xuất hiện này.
Trên
hành lang chỉ còn lại một mình tôi, vắng vẻ, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe
được rất rõ ràng, thật ra thì trên thế giới chuyện phức tạp nhất nhất chính là
tình cảm, không phải là công chúa muốn tỏ tình thì hoàng tử biến mất, mà là
biết hoàng tử muốn kết hôn, và công chúa cũng không phải mình.
Tôi lớn
tiếng bật cười, cửa kính phản chiếu lại hình ảnh của bản thân, cười đến mức so
với khóc còn khó coi hơn, Lâm Đại đại, chỉ bằng bộ dạng này của mày còn muốn
trèo cao với người ta, đừng dại dột thế nữa.
Quả
nhiên không thể nằm mơ giữa ban ngày, mọi người đều có lúc ngu muội, khi còn bé
người lớn thường dạy chúng tôi, ngàn vạn lần không được mơ tưởng hảo huyền
những thứ không thuộc về mình gì đó, tôi đến bây giờ mới tỉnh táo lại.
Ngồi
tàu về đến nhà, còn chưa kịp thở dài tìm cơ hội chữa lành vết thương gì đó, mẹ
đã nắm tôi hỏi có bạn trai chưa, tôi nhất thời sơ xuất trung thực trả lời không
có, đến khi cha tôi quăng tới ánh mắt “Tự bảo trọng”, lúc này tôi mới biết,
mình xong rồi.
Tôi vội
vàng kéo tay mẹ già làm nũng: “Mẹ, mẹ đừng quá kích động, ảnh hưởng sức khỏe
con sẽ đau lòng nha!”
Trong
mắt mẹ già có thể phun ra 3 ngọn lửa, phồng má nói: “Theo lời của con nếu thấy
đau lòng thì mau chóng mang con rể đem đến đây, đừng tưởng rằng có thể trốn
được như trước!”
Cha vội
nói: “Này, con bé nhà mình mới còn nhỏ thôi mà. . . . . . ”
“Nhỏ,
cái gì mà nhỏ? Tuổi mụ cũng 23 rồi, như người khác con cái có thể đi lại được
còn con bé lại ở trong nhà bỏ lỡ thời con gái! Đừng nói nhảm với tôi, ngày mai
liền đi xem mặt đi!” Mẹ vừa quát, ba tôi đã uất ức không dám không lên tiếng
nữa, tôi lại càng không dám nói thêm.
Nói
trắng ra là, mẹ tôi ở trong nhà địa vị là cao nhất, ý chỉ vừa ra, ai dám phản
bác?
Sau khi
chờ mẹ tôi ăn xong ra ngoài tản bộ, tôi bắt đầu hướng tới cha thăm dò tình
hình, tôi hỏi: “Ba, gần đây có chuyện gì xảy ra à? Mẹ ăn phải hỏa dược rồi sao
hả ba?”
“Cũng
gần như là bị hỏa dược làm cho nổi giận. ” Ba tôi len lén rút một điếu thuốc,
chậm rãi nói ra chân tướng, “Em họ con lần này đem bạn trai mang về nhà rồi,
còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ tiến hành kết hôn, mẹ con nghe vậy, lập tức liền
sốt ruột!”
Tôi
cũng sốt ruột: “Vậy cũng không thể như bị bệnh cấp tính chạy chữa loạn xạ được,
chọn con rể cũng không phải là mua thức ăn, không thích hợp thì không được
nha!”
Cha ta
tiếp tục hút một hơi rồi thở ra: “Bé à, con phải tùy cơ ứng biến thôi. ”
Kết quả
là mẹ tôi lại hừng hực bắt đầu công cuộc xem mắt, hơn nữa rất có bộ dáng “Thà
rằng giết nhầm một vạn, không thể buông tha một người”, lần này nhất định là
một năm mới không bình thường. Công
việc bận rộn. Đối phó với
nhiều loại dưa vẹo táo nứt làm cho tôi không rảnh nghĩ tới cái khác, có hay
không đều được, tôi thấy vậy cũng là có chỗ tốt.
Buổi
tối trước tết một ngày, tôi lên mạng cùng em họ Trương Du chat webcam, mục đích
là trách mắng con bé.
“Chị
nói này, em không thể chờ năm sau mang bạn trai về nhà được à? Muốn để cho chị
năm mới này trải qua nước sôi lửa bỏng cùng với trăm mối cảm xúc ngổn ngang như
thế sao, em, con bé này cũng quá vong ân phụ nghĩa đấy? !” Hồi cấp 2 trung
học tôi không ít lần giúp nó bao che chuyện yêu sớm cùng
La Hạo Nhiên, tôi cũng đỡ bị ép buộc cầm gậy phá vỡ đôi uyên ương, thế mà bây
giờ chuyện tốt lành của nó lại hủy đi cuộc sống an nhàn của tôi vậy đó, đời này
còn có Thiên Lý a?
Trương
Du kêu oan: “Cái này không thể trách em nha! Chị cũng biết chị em các cô ấy bị
nghiện muốn làm người mai mối rồi, em sợ hễ chút mẹ em lại ca bài ca lấy chồng,
cho nên mới vội khai báo với mẹ sự thật đang yêu, ai biết dì lại để ý như vậy
đâu?”
“Em có
biết khổng hả, chị hiện tại chỉ cần vừa nghe đến hai chữ xem mặt là muốn nôn
rồi. ” Tôi ngồi trước máy vi tính chống cằm oán hận.
Trương
Du ôm ôm đầu gối cười đến vui mừng: “Em nói này, chị cũng không cần yêu cầu quá
cao như thế, dù sao nam nhân mà tắt đèn đều một dạng cả, chỉ cần chị chấp nhận
là OK rồi. ”
Tôi
liếc con bé một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Em nói nhẹ nhàng nhỉ, sao lại
không thấy em cũng chấp nhận một người đi?”
“Không
giống nhau, bởi vì em may mắn mới tìm được. ” Nó lắc lắc ngón trỏ, lại hỏi,
“Trường học của chị không phải là rất nổi tiếng ư, nhiều thanh niên đầy hứa hẹn
như vậy lại không có một người thích hợp sao?”
Thật ra
thì đây cũng là trăm mối tôi vẫn không có cách để giải quyết vấn đề, trăm
phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm, chồng tôi đang ở nơi nào a?
Tôi hết
than lại thở: “Em mau nghĩ cho chị biện pháp giúp đỡ một chút đi, chỉ cần có
thể nhịn đến lúc khai giảng thực tập là tốt rồi. ” Dù sao lúc tôi tốt nghiệp
cũng không có ý định tìm công việc ở cạnh nhà, đến lúc đó ngoài tầm với, mẹ tôi
muốn nhúng tay vào cũng không được.
Trương
Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không trước tiên chị tìm bạn trai tạm thời
từ chối khéo cái đã?”
Tôi
thấy đề nghị này không khả thi, liền hỏi con bé: “Tự dưng mọc ra một người, mẹ
chị có thể tin sao? Hơn nữa cũng không phải là như phim truyền hình trên TV,
làm sao có thể nói tìm là tìm ra được?” Tôi biết bạn nam giới có thể đảm đương
loại trách nhiệm nặng nề này đã ít lại càng ít hơn, có độ tin cậy cao dường như
một cũng không hề có.
“Nói
cũng đúng, aiz, nếu mà Lộ Tử Mặc ở đây thì. . . . . . ”
Trương Du nói xong ngậm miệng im bặt, có chút lo lắng nhìn tôi.
Tôi
cũng không để ý lắm phất tay một cái: “Chuyện này lại càng không thực tế, không
chừng người ta ở Mĩ gọi mưa gọi gió rồi, đâu còn cần nhớ chúng ta ở đây chứ?
Thôi, không đề cập tới những chuyện này nữa, ngủ đi. ”
Tôi ý
chí rã rời tắt máy tính leo lên giường nằm ngủ, lăn qua lăn lại cũng không cách
nào ngủ được, đếm cừu cũng đếm tới 5000 rồi, đếm đếm, tự nhiên đếm ra một Lộ
Tử Mặc.