Đội vô
địch đại hội thể thao lần này chính là nhóm của tên tiểu bạch kiểm Trác Viễn
Hàng, nhưng mà nghĩ cũng đúng, hóa ra tên này cùng nhóm với nữ siêu nhân điền
kinh “vạn mét không ngã” kia, làm sao mà không thắng cho được. Hơn nữa nghe nói
tên này còn quyên góp toàn bộ giải thưởng dành được cho hội học sinh, thể hiện
một tấm lòng giáo viên hào phóng a, chỉ là, tôi đang nghĩ ngợi thì lại bất hạnh
lướt qua trước mặt một dung nhan hoa lệ rực trời.
Hơi
ngẩng đầu nhìn người ngồi phía trước cách tôi không xa, nghe nói người này cũng
là một tấm gương sáng của đàn ông tốt, làm sao lại không thể học được người
khác nửa phần tốt thôi cũng được nhỉ? Đến cái gò má cũng hoàn mỹ không giống
người thường, thôi thì một phần thưởng an ủi tôi không có cũng không sao, nhưng
mà ngay cả cơ hội thực tập cũng ngậm miệng không đề cập đến, tôi vinh quang bị
thương coi như là lãng phí rồi. Tôi
cúi đầu thầm oán, miễn phí sức lao động cho anh ta lâu như vậy mà không mò được
cái gì tốt đẹp, ngược lại toàn phải giận đến hộc máu thôi. Đại hội thể dục thể
thao ngày đó anh ta dịu dàng như vậy chắc cũng chỉ là giả vờ nhất thời, làm tôi
thiếu chút nữa thì tưởng mình xuyên không rồi chứ. Bây giờ cuối cùng cũng chứng
minh được, bò dắt đến kinh thành thì vẫn là bò, Nghiêu Diệp mập mờ đến đâu thì
vẫn là yêu nghiệt.
Hình
như anh ta cũng cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, tôi lập tức gãi
đầu cúi mặt làm bộ như đang suy nghĩ gì đó, bây giờ chưa thể đắc tội với tên đó
được, không những thế còn phải liều mạng lấy lòng, cuối kỳ gần đến rồi, có bị
nợ môn nào hay không, quyền sát sinh vẫn còn nằm trong tay hắn.
Nhớ
ngày đó kết thúc buổi học, Nghiêu Diệp trịnh trọng thông báo với chúng tôi:
“Các em đã là sinh viên đại học năm thứ tư rồi, tôi cũng không muốn dùng mấy
bài kiểm tra để làm khó các em, cho nên thay vào bài kiểm tra cuối kỳ thì hãy
viết một bài luận khoảng 5000 từ. Các
em đều là nhân tài cả, bài luận này cũng không quá khó phải không?” Mọi người
còn chưa kịp reo hò vì sự khoan dung hiếm có, anh ta lại ung dung bổ sung tiếp,
“Đối với bài luận này tôi cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần đề tài có
liên quan tới môn học, xây dựng nội dung mới lạ và sáng tạo một chút là được
rồi. Tôi cũng đã xem mấy thứ trên Search Engine rồi, được hai mươi ba bài
luận nhưng lại vô cùng nhàm chán, cho nên hi vọng các em có thể nhận thức chính
xác mà không làm một bài tương tự như thế . . . . . . ”
Lừa ai
đấy! Cái này mà gọi là yêu cầu không cao? Chỉ là yêu cầu rất cao thôi chứ gì?
Còn không cho chúng tôi tham khảo thành quả lao động của người đi trước nữa,
chuyện tàn nhẫn như vậy đúng là chỉ có đẳng cấp yêu nghiệp vô cùng tàn bạo của
Nghiêu Diệp mới nghĩ ra thôi. Vì
thế toàn bộ nhân tài nói trên đều hộc máu mà tử trận, trong nháy mắt, in tờ nết
vạn năng giờ chỉ như một bình hoa trang trí, chỉ có thể xem nhưng lại không thể
dùng, lòng người mới nhộn nhạo khó chịu làm sao, nợ một môn đã gần trong gang
tấc.
Cho nên
bây giờ dù người nào đó không có việc gì phân phó, tôi cũng sẽ chủ động đi
loanh quanh lui tới trước mặt, mỗi ngày số lượng tin nhắn thăm hỏi chúc phúc
cũng không dám ít đi, y như cúng vái Bồ Tát vậy, tranh thủ kiếm thêm ít điểm ấn
tượng từ ai kia. Có người từng nói qua, làm quan dù lớn đến đâu cũng
không bằng người hoàng đế yêu thương tin cậy, bài văn cho dù làm tốt đi chăng
nữa cũng không bằng một tên tay sai đắc lực nho nhỏ như tôi nha! ( khuê nữ, đây
là con tự bịa ra sao? )
Gần tối
mới vừa ăn cơm xong, Nghiêu Diệp đã gọi điện thoại tới nói thư ký hiệu trưởng
có tập tài liệu muốn đưa cho anh ta, bảo tôi qua lấy rồi mang tới nhà trọ của
hắn, tôi vội vàng đáp ứng. Nghe nói thư viện đã lên kế hoạch xây dựng rồi,
anh ta gần đây không sai việc tôi chắc là do đang bận chuyện này đây.
Theo
như nhận định của Hồ Điệp Phi, khiến nhân vật đẳng cấp như Nghiêu Diệp tình
nguyện ở ẩn, a, không đúng, là đành phải làm một người thầy dạy thay nho nhỏ,
thật ra là muốn ẩn nấp ở đây mà quan sát, xem trường học của chúng tôi có đáng
để đầu tư hay không, không chỉ xem xét vẻ bên ngoài mà quyết định qua loa đại
khái được. Mặc dù tôi đối với Nghiêu Diệp có vô vàn bất mãn,
nhưng mà tôi cũng đồng ý với nhận định này của Điệp Phi, anh ta là loại “Thà
rằng mình phụ người trong thiên hạ chứ không thể để cho người trong thiên hạ
phụ mình”, chính là nam phúc hắc yêu nghiệt lợi hại, chuyên bày mưu tính kế,
tung hoành khắp nơi, nếu người này mà ngốc thì thế giới này chắc chắn sẽ không
người thông minh rồi = =.
Khi tôi
đến đích thân Nghiêu Diệp ra mở cửa, tầm mắt của tôi dừng lại trên người nào
đó, đồ ở nhà màu vàng nhạt nhã nhặn, ánh đèn trước cửa chiếu xuống nước da
trắng ngần, mái tóc có chút hỗn độn, ánh mắt khẽ nheo,trên sống mũi nổi bật một
đôi mắt kính viền vàng tinh tế toát lên một vẻ tri thức lịch sự làm sao, vẻ mặt
có hơi mệt mỏi lại càng hấp dẫn mới chết, tâm tư nai con của tôi vì thế mà vô
cùng bối rối -ing. . . . . .
Thấy
tôi đờ ra thất thần bất động, anh ta thản nhiên hỏi: “Ngốc, tư liệu đưa tôi
đâu?”
Tôi lúc
này mới phục hồi tinh thần, chóp mũi bị gió lạnh làm cóng đến khó chịu, hít mũi
một cái, từ trong cặp lấy tài liệu đưa sang: “Dạ, em mang tới cả rồi, tất cả
đều ở đây. ”
Nghiêu
Diệp cầm lấy, lúc ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh đụng phải bàn tay lạnh như
đá của tôi, Nghiêu Diệp nhíu mày: “Bên ngoài rất lạnh sao? Em vào đây trước đã.
”
Tôi
đang định nói “Không cần đâu ạ. ” Anh ta đã xoay người bước vào trong nhà,
không có cách nào khác, mệnh lệnh của thầy cô khó lòng vi phạm mà, tôi trước
nay vốn là một học trò ngoan ngoãn.
Thay
dép đi vào phòng khách, tôi nghe thấy người kia hỏi: “Em muốn uống chút gì
không?”
Tôi dụi
mắt ngoáy ngoáy lỗ tai, không nhìn lầm cũng không nghe lầm chứ, Nghiêu Diệp này
quả thực không tốt đẹp là mấy nhưng sao lại có cảm giác có chút gì đó không
giống, hòa nhã dễ gần quá a. Nhưng mà tôi không dám lơ là, ngồi ngay ngắn:
“Em muốn uống nước cam, cảm ơn thầy. ”
Nghiêu
Diệp mang dép đi tới tủ lạnh, ánh đèn trong nhà dịu dàng phủ lên bóng lưng cao
lớn, giảm đi không ít nét kiêu ngạo của người kinh doanh, nhưng lại tăng lên
một chút gì đó rất dịu dàng. Anh ta đi rất nhanh rồi quay lại, đưa một ly
nước nóng còn bốc hơi cho tôi: “Đây, không có nước cam nên em uống sữa nóng cho
ấm bụng trước đã. ” Rõ ràng vẫn là giọng điệu không lạnh không nóng đó, nhưng
cặp mắt kia lại mang theo ý cười, phát ra trăm vạn tia điện nóng bỏng, mẹ ơi,
trái tim nhỏ bé của con sắp không chịu nổi rồi.
Tôi vội
vàng quay mặt đi, nói tiếng “Cám ơn” rồi làm bộ như uống sữa, lúng túng che
giấu trái tim đang đập rộn lên.
Sau một
thoáng yên tĩnh quỷ dị, anh ta cười cười hỏi: “Em đang định đi đâu sao?”
Nghiêu
Diệp vừa hỏi xong, trái tim đè nén lại tự dưng đập nhộn nhịp trở lại, tại sao
lại cảm thấy thâm ý của người nào đó là —— nếu không có đi đâu thì ở lại đây đi
kia chứ!
Tôi ra
vẻ bình tĩnh nói bừa: “A, em, em phải đi đây. ” Nghiêu Diệp, tôi tuyệt
đối không phải là người tùy tiện, dù cho đứng bật dậy thế
này cũng tùy tiện thật đấy, cho nên anh đừng nghĩ rằng dùng sắc đẹp hại dân hại
nước đi câu dẫn con gái mới lớn như tôi đây, bản cô nương xinh đẹp muốn trao
mọi thể nghiệm cho hon¬ey tương lai đấy!
Nghiêu
Diệp nhìn tôi một cái, gật đầu nói: “Vừa đúng lúc tôi cũng muốn đi ra ngoài, em
chờ tôi đổi bộ quần áo, tôi chở em đi. ” Nói xong không đợi tôi trả lời đã vội
bước vào phòng.
Người
nào đó tốt quá bất thường làm tôi thật đứng ngồi không yên, trong đầu lại tưởng
tượng ra bộ dạng thay quần áo vô cùng hấp dẫn của ai kia, bất tri bất giác uống
sạch luôn ly sữa bò, nhưng sao miệng đắng lưỡi khô tim đập rộn ràng thế chứ,
thật là quá đủ rồi ! Lâm Đại Đại! Làm sao mày có thể sắc nữ như vậy chứ?
. . . . . .
Nghiêu
Diệp tập trung lái xe, tôi vô cùng buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm
buông xuống bao phủ toàn cảnh thành phố, đến giờ vẫn chưa thể nghĩ ra mình rốt
cuộc muốn đi đến nơi nào. Lúc này, chợt nhìn thấy ven đường lấp lánh một
bảng hiệu đèn nê ông, tôi hưng phấn chỉ vào nó hét lên: “Dừng xe! Em muốn đến
đó!”
Anh ta
ngẩng đầu liếc một cái, bật cười nói nhỏ: “Em đã lớn như vậy, sao còn giống như
trẻ con thế hả, thích tới mấy địa điểm ngây thơ như thế. . ”
Mặt tôi
tràn đầy ý phản đối giáo dục hắn: “Thầy không hiểu rồi? Cái này gọi là thú vui
con trẻ! Ngây thơ chất phác! Vĩnh viễn giữ vững một trái tim thuần khiết mới
không góp phần tạo nên bầu không khí không lành mạnh . . . . . . ”
“Vậy ý
em là tôi rất đen tối?” Nghiêu Diệp lạnh lùng cắt đứt lời tôi.
Cho tôi
mật gấu tôi cũng không dám nói đúng vậy a, chỉ nhắm mắt đổi chủ đề: “Thầy à
thầy đi mau lên, không nên làm chậm trễ việc của thầy, em xuống xe ở đây là
được rồi. ”
Anh ta
cũng không nói nữa, tìm một nơi dừng xe, rồi lại cùng tôi đi xuống, tôi nghi
ngờ nhìn, Nghiêu Diệp giơ giơ cổ tay nhìn đồng hồ nói: “Cuộc hẹn của tôi vẫn
chưa tới giờ. ”
Tôi lập
tức 囧, nói giỡn sao? Nghiêu Diệp quần áo
ngăn nắp lại muốn cùng tôi đi đến khu vui chơi nhi đồng ư?
Thế
thôi chứ vừa vào đại sảnh, tôi lập tức hưng phấn đem tất cả thắc mắc quẳng ra
sau đầu, chẳng thèm để ý tới hắn có đuổi theo hay không. Trước tiên tôi đổi một xấp tiền xu, loại tiền chuyên
dùng để chơi, nhìn quanh một vòng, hôm nay không phải là Chủ nhật, người tới
nơi này cũng không nhiều, tôi
bắt đầu suy nghĩ nên bắt đầu hành động từ nơi nào đây.
Máy dạy
khiêu vũ kia vừa lúc không có ai, tôi kích động muốn chạy lên trước, kết quả bị
người kia kéo lại, ánh mắt hoài nghi nhìn tôi: “Em, sẽ chơi cái này?”
Tôi
không phục, ngẩng cằm lên đưa hai lỗ mũi hướng về phía hắn hừ hừ: “Này, chắc
thầy có thể không biết, em chính là ‘nữ hoàng khiêu vũ’ một người phóng khoáng
lạc quan đó!”
Người
nào đó đối với sự khoe khoang của tôi đã không còn phản ứng, vòng tay quanh
ngực ở dưới sân khấu chờ đợi. Nhìn
bộ dáng kia của anh ta chắc không muốn chơi, chẳng qua là tới xem thường người
khác thôi chứ gì? Bực mình, tôi bỏ vào bốn tệ, nói với Nghiêu Diệp đây chơi
loại hai người, phải để cho anh ta biết thực lực của tôi mới được.
Thế mà
người kia làm cách nào cũng không đồng ý, liếc xéo tôi nói: “Tôi không chơi,
mất mặt. ”
Tôi vỗ
ngực một cái bảo đảm nói: “Không sao, có em ở bên thầy, thầy đừng sợ. ”
“Chính
là do có em ở bên, tôi mới sợ mất thể diện. . . . . . ”
Anh ta đả kích không chút lưu tình.
Tôi dậm
chân la lối om sòm ăn vạ: “Làm sao thầy lại như vậy chứ, tiền em đã bỏ ra rồi,
nó cũng sẽ không trả lại, đây không phải là rất lãng phí sao? Ở nhà, em được
dạy là tuyệt đối không được cho loại chuyện như như thế này xảy ra!”
Nghiêu
Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, xoa xoa tóc của tôi nói: “Ngoan, đừng làm khó
tôi, tôi trả lại em gấp hai lần tiền được không?”
Tôi lắc
lắc ngón trỏ, lời lẽ mạnh mẽ cự tuyệt: “NO! Thầy cho là em chỉ bằng hai lần
tiền kia thôi sao?” Có lẽ anh ta hôm nay quá mức nuông chiều tôi rồi, cho nên
tôi mới to gan cố chấp một hồi như vậy, cuối cùng người nào đó đành bất đắc dĩ,
gật đầu.
Chọn
bài, ấn nút, âm nhạc bắt đầu.
Ánh mắt
tôi cố định nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng không ngừng nói: “Trái trái
trái, phải trái phải, trái phải phải trái. . . . . . ”
Giống như đắm chìm vào trái phải không thể tự thoát ra được.
Một lúc
sau, trong lúc tôi đang HIGH lắc lắc đầu, vặn eo lắc mông, Nghiêu Diệp vỗ vỗ
vai của tôi, dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn tôi: “Em
đang là ‘ nhảy cùng máy khiêu vũ hay điên cuồng là hét ’ vậy hả? Hét lớn tiếng
như thế rất ảnh hưởng người khác có biết hay không?”
Tôi
nghẹn lời, khó khăn nhịn xuống rồi lại chứng nào tật nấy, anh ta than thở cũng
không có biện pháp ngăn tôi. Rất
nhanh một bài hát đã qua, một giọng nói lạ từ máy phát ra”GAME OVER” , tôi tiếc
hận gần như rơi lệ, tại sao tài năng anh hùng luôn nhanh tàn đến vậy?
Nghiêu
Diệp chỉ vào điểm số trên màn hình bên kia, nhướng mày cười: “Nếu như em là nữ
hoàng khiêu vũ? Vậy tôi chẳng phải chính là Thái Thượng Hoàng nhỉ. ” Chưa cho
tôi cơ hội phản bác, anh ta nói thêm: “Có thể làm được ‘nói bên phải, duỗi chân
trái, nói bên trái, duỗi chân phải ’ chuyện có độ khó cao như vậy cũng chỉ có
người cảm nhận ‘tài hoa’ , hình thể mất cân đối mới có thể làm được. . . . . . ”
Thật là
rất, rất, rất đả thương lòng tự trọng , tôi ấm ức cắn môi căm tức nhìn hắn.
Vừa mở
màn đã chọn trò chơi khiêu vũ, tôi tiêu hao hơn một nửa thể lực mà lại thua,
lúc sau chơi cái gì cũng không thuận lợi nữa, xem ra tôi muốn dựa vào bản lĩnh
kiếm điểm đổi mấy tờ phiếu quà tặng cũng rất khó khăn rồi. Cũng may còn có đường tắt —— gắp thú nhồi bông! Tôi
định cho mình mục tiêu”Một
đồng đổi một thú bông”, nhưng thực tế kết quả là “Mười đồng đổi không khí”
. Tôi liều mạng ấn nút đỏ, hận không thể phá cửa tự tay chụp lấy luôn cho
rồi, cuối cùng Nghiêu Diệp cũng không thể nhìn nổi nữa rồi, lấy trong tay tôi
một đồng hỏi: “Em muốn con
nào?”
“Mơ
sao. ” Suy nghĩ lại mới thấy mình đang bức xúc quá, tôi sửa lời nói: “Em muốn
con thỏ lưu manh kia . ”
Nghiêu
Diệp cười nhạo: “Quả nhiên vật tựa như chủ. ”
Hệ
thống thính giác nhạy bén của tôi tự động bỏ qua lời nói mang tính công kích
cực mạnh .
Tôi
dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ai kia, tại sao anh ta lại tự tin đến vậy? Nghiêu
Diệp đứng ở trước máy gắp thú, quan sát một lát, sau đó mới bỏ tiền vào rồi bắt
đầu thao tác, di chuyển đâu vào đấy. Liệu
có được FEEL như phim thần tượng không a, một người đẹp trai ngay thẳng người
người ghen ghét vì nữ chính xinh như hoa như ngọc, ở trong phòng chơi trò con
nít gắp thú bông . . . . . . Nhưng
mà người này thế mà lại lấy được thỏ lưu manh cho tôi, hơn nữa chỉ tốn một
đồng, thật như thần tiên vậy.
Tôi
kích động đề nghị: “Hay là chúng ta ở đây gắp hết thú bông đem bán đi?” Giá thú
bông trên thị trường đương nhiên không như giá tiền một đồng trong trò chơi
rồi.
“Trong
đầu em toàn là cái gì vậy? Muốn tiền đến điên rồi phải không?” Nghiêu Diệp gõ
gõ trán tôi, kiên quyết hủy bỏ con đường phát tài này .
Sau đó
tôi gần như chơi hết một vòng tất cả các trò chơi ở trong sảnh, lúc ra cửa
trong tay ôm một đống thú bông mà Nghiêu Diệp dễ dàng gắp được, mỗi lần đi
ngang qua tôi, các cô gái bên cạnh đều phát ra ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ,
được rồi, thật ra thì họ đại đa số đều là nhìn người to lớn bên cạnh tôi. Nhưng mà không phải người nào đó còn có hẹn sao, thậm
chí mười giờ rồi vậy mà lại nói còn có thời gian đưa tôi về trường, tôi nhún
nhún vai, lòng đàn ông, như kim dưới đáy biển a.
Lúc lái
xe về trường Nghiêu Diệp vẫn không nói một lời, tiếp tục chăm chú nhìn đường
xá. Có câu nói, đàn ông khi chăm chú là đẹp trai nhất,
huống chi là một dáng dấp mặt như quan ngọc, phong thần tuấn tú thì biết ra sao
nữa? Tôi không dám nhìn nữa, vội quay về phía cửa xe hít một hơi thật sâu, khí
trắng lờ mờ trên thủy tinh soi sáng khuôn mặt đỏ tới mang tai với những tư
tưởng vô cùng sắc nữ, may mắn giờ trời cũng tối, và không ai nhìn thấy được.
Dần dần
thấy được cổng trường, trên cổng đặc biệt treo mấy cái đèn lồng lớn màu đỏ sáng
rực rỡ vô cùng xinh đẹp, Chúc mừng Quốc Khánh.
Nghiêu
Diệp nói: “Ngốc, em sắp thi cuối kỳ chưa?”
Vừa
nghe nhắc tới việc tôi đang lo lắng, tôi lập tức cúi xuống giấu bộ mặt đau khổ
ha ha nói: “Vâng ạ, ngoài thi cuối kỳ ra, em còn phải thi tiếng anh cấp sáu đau
khổ a. ” Trong lòng phụ thêm một câu, cho nên môn tự chọn của thầy cũng đừng
làm khó em nha. . . . . .
Anh ta
giống như đang nghĩ tới điều gì, cười khẽ một tiếng: “Vậy em cố gắng ôn thi cho
tốt. ”
Mẹ ơi,
trừ lần trước bất ngờ bị trẹo chân, đây là lần đầu tiên anh ta quan tâm chuyện
riêng của tôi đó, lòng của tôi cũng bay nhảy tung tăng rồi, không biết nên phản
ứng thế nào, chỉ lung túng gật đầu. Lúc
xuống xe từ trong đống mới thu hoạch được, tôi tiện tay lấy ra một con khỉ nam
đặt trên ở chỗ ngồi, mượn hoa dâng Phật: “A, thầy Nghiêu, cái này tặng cho
thầy, cám ơn thầy đã đưa em về. ”
Nghiêu
Diệp ngẩn ra, có chút đăm chiêu nhìn tôi, tôi đỏ mặt vội vàng nói tiếng bái bai
sau đó nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.