Chạy Theo Thuyền Giặc

Chương 17: Chương 17: Mùa xuân hoa đào nở




Có quân sư quạt mo Trác Viễn Hàng mặt trắng tâm đen, ngồi bên cạnh mà”châm dầu vào lửa”, trái tim nhỏ bé của tôi đang yếu ớt tới cực điểm thoáng chốc “tro tàn lại cháy”. Bởi vì ai kia lập luận cao xa, mang đầy lý lẽ thuyết phục, có khi mười người nghe cũng không thể nào thoát được, tôi đây lại càng chờ mong ngày bắt được Nghiêu Diệp về nhà. Hơn nữa chỗ tốt của Trác Viễn Hàng không chỉ là cái này, không biết anh ta về nhà nói gì với người mai mối, tóm lại tôi rốt cuộc cũng thoát khỏi cảnh xem mặt, suốt ngày đi xem mặt bi kịch khốn cùng.

Nhưng mà sau này mẹ lại nhìn tôi với ánh mắt chờ mong hơn bao giờ hết, thèm thuồng, nghi ngờ, thỉnh thoảng còn có thể bất ngờ hỏi khi tôi chưa phòng bị kịp “tại sao lại không ra ngoài chơi”, xem xem, biết bao hàm ý trong đó a, lòng tôi không ngừng kinh hãi run rẩy, chỉ sợ Trác Viễn Hàng bị thuốc súng của mấy bà ấy mà lộ ra, đến lúc đó tôi thật đúng là không sống nổi rồi.

Tết đến, khắp nơi giăng đèn kết hoa, hân hoan vui sướng.

Riêng cá nhân tôi cảm thấy, tết chính là một quá trình tích lũy—— tích bao tiền lì xì và ăn uống, thử lấy nhà tôi mà nói đi, bữa cơm tất niên diễn ra từ 29 âm lịch đến bảy ngày sau đó, hơn nữa hàng năm đều như vậy.

Tôi vốn đã bụng thịt rồi, lần này lại càng có cơ hội phát triển tốt hơn, bụng yêu phát phì thành hình thể bồng bột của Dương quý phu rồi, tự nhiên lại thấy hoài niệm mấy chính sách ma quỷ của Nghiêu Diệp ghê gớm. Mấy tháng huấn luyện qua đi, tôi thế mà lại có một số cân tiêu chuẩn, đáng tiếc chẳng qua là hoa thoáng rồi bay, tôi không có cái loại số mệnh đo, tới phiên ai chứ không đến phiên tôi ( khuê nữ nha, là con ăn ngon lại không chịu vận động nha, trách ai được? ).

Mùng 4 đầu năm là sinh nhật dì hai, cả nhà chúng tôi đi chúc tết nhân tiện chúc mừng sinh nhật.

Trên bàn ăn, mọi người xếp một vòng xung quanh không thua gì các đấng mày râu trong Phong Quyển Tàn Vân, sau đó nâng ly rượu nóng hổi lên thăm hỏi hai nhà, tiếp theo sẽ là nói chuyện phiếm, đề tài từ quốc gia đại sự đến chung thân đại sự, tôi và Trương Du kiềm chế không được đều co rụt cổ lại, tránh tự chuốc lấy tai họa, nhưng mà trốn được mùng một cũng không tránh được 15.

Dì hai tôi uống đến mặt đỏ hồng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nữu Nữu à, chừng nào thì con mang rể Hạo Nhiên về nhà để cho mọi người nhìn một cái nhỉ?” Nữu Nữu là biệt danh của Trương Du, khi còn bé chúng tôi thường cười nhạo tên của nhau, dần dần cũng hợp ở chung một chỗ, Nữu Nữu ngẩn ra. . . . . .

Kết quả là, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người chúng tôi, giống như đèn pha chói mắt khiến cho lòng người nhảy nhót.

Trương Du lập tức tùy cơ ứng biến, cặp mắt hết sức ‘chân thành tha thiết’ đáp lời: “Mẹ, Hạo Nhiên anh ấy không phải là về ăn tết với ông bà rồi sao? Anh ấy sớm nói rồi mà, trở lại sẽ lập tức đến diện kiến cha mẹ!”

Dì hai rất hài lòng gật đầu một cái: “Ừ, mẹ thấy đứa nhỏ này tính tình rất tốt, buổi sáng còn nhớ gọi điện thoại cho mẹ, miệng lưỡi ngon ngọt giống như mật đường vậy, hơn nữa còn có quà tặng đã gửi tới nhà rồi. Con nói với cậu ấy, không cần phải gấp gáp trở về vội, sau này vẫn còn có nhiều thời gian!”

Đây không phải là cố ý biết rõ còn hỏi sao? Lần này Trương Du và dì hai không thống nhất quan điểm nhưng thánh chỉ ban ra cũng chỉ có cách luôn miệng mà đống ý, thuận lợi vượt qua sóng gió xét hỏi.

Tục ngữ nói, cha mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hợp ý, ngoài miệng nói không vội, nhưng thật ra thì trong lòng vội muốn chết là vậy đó.

Ngay tại lúc tôi đang oán thầm, chiến tuyến chợt kéo đến, lửa chiến không ngừng chiếu tới đốt cháy trên người tôi không chút thương tình, tôi mới ý thức được rằng, thì ra vừa rồi chẳng qua chỉ là thả con tép, bắt con tôm.

Dượng Hai cười tựa như phật Di Lặc: “Đại Đại a, vấn đề Nữu Nữu nhà chúng tôi coi như là giải quyết, lúc nào thì đến lượt cháu vậy?”

Tôi mới vừa uống một ngụm nước trái cây, bị những lời hỏi này làm cho phun ra không được mà nuốt vào cũng xong, 囧 aiz, đột nhiên cảm thấy dì hai và dượng thật là một cặp vợ chồng tốt, giống nhau như vậy, Bát Quái như vậy. . . . . . Hơn nữa tôi đau buồn phát hiện ra cha mẹ cũng đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn tôi, trong mắt hi vọng chất chứa hi vọng không nhỏ.

“Chuyện này sao, chắc chắn sẽ có cơ hội, sẽ có cơ hội. . . . . . ” Tôi lập lờ trả lời nước đôi, nếu như anh ta đến cửa chắc chắn sẽ bị phát hiện chân tướng ngay.

Thấy bọn họ dường như định hỏi tiếp, tôi vội vàng che cổ họng ho khan hai tiếng, đúng lúc này điện thoại di động vang lên, tôi như được đại xá, lập tức đứng dậy nhận điện thoại lao ngay ra sân, bất kể là điện thoại của ai, tôi đều cảm kích!

Tôi hít thở chưa thông, chăm chú xem người gọi đến, số lạ, không biết của ai nhỉ, đành do dự nhận máy: “Xin chào, chúc mừng năm mới. ” Đây là lời dạo để đầu mưu cầu danh lợi gần đây của tôi, cho dù ai cũng sẽ không đắc tội.

Một giọng trong trẻo lạnh lùng từ từ truyền đến: “Chúc mừng năm mới, ngốc. ”

Ngốc? ORZ, chỉ có một người gọi tôi như vậy. . . . . .

Tôi cúi đầu lặng lẽ nhìn mũi chân, nhất thời chưa phục hồi lại tinh thần, có cảm giác như cổ họng bị cái gì đó chặn lại.

Người bên kia cũng không có nói nữa, nhẫn nại đợi chờ.

Một lát sau, tôi nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Là thầy, thầy Nghiêu sao?”

“Thế nào? Mới một tháng không gặp nhau thì đã quên tôi rồi hả ?” Giọng của Nghiêu Diệp chợt trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi đoán chắc sẽ kèm theo nụ cười chế nhạo quen thuộc đó.

Thật sự là anh, tôi vẫn luôn nhớ anh như thế.

Tôi lắc đầu, lắp bắp trả lời: “Em đâu dám? Em đối với thầy ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, quả thực là một ngày không gặp tựa như xa cách ba năm vậy đó !” Thói quen tạo nên tất cả, lúc đại não tôi còn chưa khôi phục bình thường nó đã tiếp tục sử dụng hình thức vẫy đuôi chó trước kia , nhưng mà nửa câu sau là thật, tôi nhớ anh đến muốn điên rồi, nếu không cũng sẽ không thỉnh thoảng mà mặt dày đo hỏi thăm tin tức từ Trác Viễn Hàng về anh.

Anh rốt cuộc cũng cười thành tiếng: “Lâu như vậy không nghe thấy giọng nói đầy sức sống của cô bé này, đúng là có chút nhớ quá!”

Tôi có thể tưởng tượng ra bộ dáng anh bây giờ, mắt khẽ híp, lúc cười lên khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, đẹp nhất là lúc đôi môi giương nhẹ, tôi ghen tỵ lúc này có thể nhìn thấy dáng vẻ đó, so với điện thoại di động lạnh như băng thì hạnh phúc hơn nhiều.

Tôi cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Em nghe các bạn nói thầy đi Ý, bên kia lạnh không? Tết âm lịch náo nhiệt chứ?”

“Gió to tuyết lớn, giống miền bắc nước mình, chẳng qua là không khí tết không được náo nhiệt như trong nước thôi. ” Anh thản nhiên trả lời, hỏi ngược lại, “Em thì sao? Gần đây có khỏe không?”

“Không khỏe!” Tôi buột miệng nói, sau đó hận không thể cắn lưỡi tự sát, hối hận đến độ ruột gan đều xanh lè lên hết, đây không phải là lộ đáy lòng rõ ràng quá sao, khác gì nói cho người trong lòng mình nghe hết?

Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Hả? Làm sao vậy?”

Đột nhiên thay đổi thành thử thách trí óc, tôi mở to mắt nhìn xung quanh, thấy trên khung cửa chính dán chữ Cát tường, nhanh trí vừa đến, cười khổ ha ha nói: “Ra năm phải thi anh văn cấp 6, em nghĩ chắc chắn là thất bại thảm hại rồi, đến lúc đó lại khó tìm việc thầy ạ…! Thầy nói xem làm sao có thể tốt được chứ?” Lời này vừa nói ra ngay cả tôi cũng bội phục mình vạn lần, lý do biết bao đường hoàng oa!

“Cái này sao? Tôi còn tưởng rằng cái gì nữa chứ, em sợ cái gì, không phải nói một ngày làm thầy cả đời là cha à, người cha này chẳng lẽ không giúp được em sao?”

Tôi nhất thời nhẹn lời, mặt ” bùng” nóng như lửa.

Nhớ có lần anh gọi tôi giúp anh phiên dịch một bức thư nước ngoài mà còn phải sắp xếp chỉnh lại, tôi phiên dịch lung tung bậy bạ, bị anh phê bình là không đâu vào đâu, còn nói nếu như tôi mà là nhân viên của anh thì đã sớm bị đuổi việc rồi, tôi sao có thể đồng ý được, liền nịnh hót bám lấy anh nói nói quan hệ của chúng tôi được gọi là “một ngày làm thầy cả đời là cha” , anh không thể bỏ mặc, hơn nữa nhất định phải che chở tôi. Chỉ có điều hiện tại tôi đây cũng không muốn có một người cha, tôi có cha rồi, giờ chỉ thiếu một người yêu mà thôi.

Tôi sau khi hít không ít không khi thất tình, trong lòng vẫn còn khắc sâu một điều – cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không quay trở lại nữa.

Trước mặt anh có lẽ cái rắm tôi cũng không dám thả, nhưng là điện thoại di động người cách người thiên sơn vạn thủy, mất mặt đến vứt xuống nước cũng không sợ, dù sao cũng khoogn thể để sau này già rồi mới oán giận nói ‘nhớ năm đó tôi làm như thế này cũng sẽ không thế nào trở thành như vậy’.

Bây giờ là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đó.

Tôi hít thở sâu một hơi , hướng về phía mái hiên ở trên còn có ánh trăng non, vung tay hét lên: “Nghiêu Diệp, em thích anh!”

Đúng lúc này, “Bùm, bùm, bùm” liên tiếp những tiếng pháo hoa thi nhau nở rộ từ một nơi nào truyền tới, tôi im lặng, không cần chúc mừng xử nữ tôi tỏ tình như vậy chứ?

Chờ đợi chính là đau khổ, tim của tôi thậm chí muốn nhảy ra, bên cạnh vẫ là tiếng vang ầm ầm, Nghiêu Diệp giống như không có ở đó, không hồi âm lại. Tôi lo lắng bất an, không phải là bị tôi thổ lộ tình cảm mãnh liệt mà sợ đến chết chứ? Nhìn trời cao thầm cầu nguyện một vạn lần không phải.

Rốt cuộc chờ đến lúc âm thanh pháo hoa nở rộ tan biến đi, tôi lại lần nữa nghe được giọng Nghiêu Diệp. Chẳng qua là, câu nói đầu tiên của anh đã làm tôi hộc máu: “Mới vừa ở đó nghe thấy tiếng pháo hoa, ầm ĩ thật, em có nói với tôi cái gì sao?”

OMG! So với lời cự tuyệt thì càng khiến tôi nản lòng hơn đó! Bởi vì tôi cũng không biết dũng khí lần sau sẽ lại tới là ngày nào tháng nào năm nào nữa!

Tôi nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng uể oải của mình, cắn cắn môi nói: “Không có gì đâu thầy, chỉ là chúc thầy năm mới vui vẻ, Vạn Sự Như Ý. ”

Nghiêu Diệp vừa cười: “Ừ, em cũng vậy nhé. ”

Yên lặng, lại tiếp tục yên lặng, tôi cảm giác có chút gì đó trở nên không giống trước thì phải, nhưng cũng không rõ nguyên nhân.

Lúc này Trương Du đứng trước cửa chính nhìn thẳng tôi ngoắc tay thúc giục tôi vào nhà, tôi không để ý tới con bé, nghĩ tiếp nên cùng Nghiêu Diệp nói gì đây, bỗng nhiên nghe thấy anh nói: “Ngốc, thầy ngày mai trở về. ”

Trong phút chốc, trong lòng tôi nở rộ muôn đóa hoa đào, rực rỡ như báo mùa xuân đến.

Trở lại. . . . . . Thật là một từ tốt đẹp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.