Vừa lúc
cuối tuần này trong trường có tổ chức hội chợ tuyển dụng, dưới trời mưa lâm
thâm, tôi cắn răng kiên trì đi mua một bộ váy công sở màu đen làm y phục chiến
đấu, sau đó hùng dũng hiên ngang đầy khí phách chạy tới sân vận động, lần đầu
tiên trong đời nhảy vào công cuộc tìm việc đầy vinh quang.
Vào
trong sân, tôi chỉ nghĩ tới một từ duy nhất – người người tấp nập, so ra thì
nơi này có khi còn nhiều người hơn dân tị nạn châu Phi ý chứ. Trước mỗi quầy tuyển dụng đều có một hàng người dài
khủng bố, một đám người trong tay cầm sơ yếu lý lịch, hoặc hưng phấn hoặc thấp
thỏm không yên hoặc trông mong hoặc cúi đầu chờ đợi, cũng khó trách, sau khi
cơn sóng thần tài chính quét qua tàn phá hết thảy, thất nghiệp giống như nạn
đói, làm cho lòng người chấn động hoảng sợ.
Tôi
thuộc loại người vừa thấy nhiều người là đau đầu, tưởng tượng đến cảnh phải xếp
hàng chen lấn là đau dạ dày, thấy chiến cuộc trước mắt này lập tức muốn rút lui
có trật tự. Nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên một bài post tối
hôm qua đọc được trên diễn đàn tổng hợp, nói một người phụ nữ nếu không có tình
yêu mà có sự nghiệp có thể gọi là người phụ nữ mạnh mẽ, có tình yêu không có sự
nghiệp có thể gọi là tiểu ngôn, tình yêu sự nghiệp gì cũng có chính là hài
kịch, tình yêu chẳng có sự nghiệp cũng không thì đó là bi kịch đẫm nước mắt
nhất đời người. Tôi có chết
cũng không thể làm thanh niên diễn bi kịch cái gì cũng không có! Vì thế tôi
nhắm mắt nắm chặt tay bước vào chiến trường đẫm máu, nhưng mà giang sơn dễ đổi
bản tính khó dời, sau khi hết lần này đến lần khác bị người khác xô đẩy kịch
liệt, tinh thần dũng sĩ không biết không sợ của tôi bị đả kích nghiêm trọng rốt
cuộc bại trận, trái tim còn lạnh hơn cả đồ uống hoa cúc.
Ngay
tại lúc tôi mặt xám như tro tàn tính làm đà điểu rút lui, kinh ngạc vui mừng
phát hiện hướng mười giờ có một quầy tuyển dụng chỉ có ba con mèo nhỏ hỏi han
tới, hơn nữa mấy người đó đều đang kích động chạy mất, trời thấy, đám tro tàn
của tôi lại bùng cháy.
Mọi
người thường nói, đầu óc nông nổi nhất thời xúc động làm chuyện ngu xuẩn là
không thể tha thứ, đúng là dành để chỉ người như tôi vậy.
Tôi khi
đó thật mù quáng, bất chấp tất cả quy củ liều mạng đặt sơ yếu lý lịch lên bàn,
căn bản ngay cả người ta tuyển dụng chức vị gì cũng không thấy rõ ràng, lúc
đang muốn rời đi, người đàn ông vẫn cúi đầu đọc báo kia bỗng nhiên gọi tôi lại:
“Bạn sinh viên này, xin cô chờ một chút. ” Mẹ ơi, giọng nói của anh ta đúng là
dễ nghe như tiếng trời.
Tôi lập
tức bình tĩnh đứng lại, cười đến giống hệt một cô ngốc, ghi nhớ bí quyết xin
việc đầu tiên mà bạn cùng phòng truyền thụ — mỉm cười, đây chính là cầu nối đến
thành công.
Anh ta
chậm rãi ngẩng đầu lên, trong một khắc khi ánh mắt hai người đối diện với nhau,
tôi kinh diễm cả thân thể chấn động, diện mạo của người đàn ông này tuyệt đối
là yêu nghiệt! Đẹp đến muốn giết người!
Anh ta
vung vẩy cái sơ yếu lý lịch tôi tối hôm qua mất cả đêm không ngủ copy của các
đại gia trí tuệ trên internet, trong ánh mắt đen láy dường như có hai đám lửa
bập bùng, chậm rãi hỏi tôi: “Bạn học, sơ yếu lý lịch của bạn có phải để nhầm
chỗ rồi không?”
Thần
trí tôi đắm chìm trong sắc đẹp họa thủy kia vẫn chưa tỉnh lại, tim đập thình
thịch thình thịch, giọng nói cũng bất giác cao lên: “Tuyệt đối đúng! Tôi chính
là muốn nộp ở đây!” Tôi hướng về phía khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta kiên quyết
gật đầu, sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Ánh mắt
anh ta nhìn tôi tràn đầy thương xót, vẻ mặt sâu thẳm khó dò, có hương vị “Gió
đìu hiu dòng sông Dịch lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở về”, sau đó nhã nhặn
chỉ vào thông báo tuyển dụng trên cái bảng quảng cáo được đặt bên cạnh. Tôi nhìn theo phương hướng đó, vừa thấy tên công ty,
run rẩy, lại nhìn cái chức vị thông báo tuyển dụng, bi thương, phiên dịch,
thiết kế dữ liệu, quản lý khu vực . . . Cứ nhìn đến một chữ dáng vẻ bệ vệ của tôi lại giảm đi
một nửa, đến cuối cùng về đến số âm, vô cùng thất bại phát hiện không có gì tôi
có thể đảm nhiệm.
Nhưng
mà tôi còn không biết tự lượng sức mà chống đỡ đến chết: “Này, tôi cho rằng bất
luận là nghề nghiệp gì, năng lực cũng không chỉ thể hiện ở tờ giấy chứng nhận
. . . ”
“Ồ, cô
nói vậy cũng rất đúng. ” Anh ta đột nhiên cười rộ lên, cười đến vai cũng rung
lên bần bật, sau đó chậm rãi lướt mắt qua sơ yếu lý lịch của tôi, chậm rãi hỏi:
“Cấp sáu 425 điểm? Điểm này hẳn là chưa qua cấp có phải không? Hay là tôi nhớ
nhầm?”
Tôi ôm
tâm lý may mắn viết cấp sáu 425 điểm lên sơ yếu lý lịch, hy vọng có thể lừa bịp
người đời, nhưng thật hiển nhiên là, xuất sư chưa thắng người đã chết trước,
ngay cả một sợi lông cũng không lừa được.
Tôi gục
đầu nhìn xuống mặt đất, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Thật ra còn thiếu một chút
. . . ”
Bộ dạng
anh ta thật trêu chọc người, lời nói nói ra lại vô cùng ác độc: “Một triệu và
chục triệu cũng chỉ hơn kém nhau một số không, cô nói chúng có giống nhau
không?”
Tôi
không hề có kinh nghiệm xin việc, bị người khác làm khó dễ liền khó nén được sự
bực tức, liền dữ tợn nghiến răng ken két tốn hơi thừa lời với anh ta: “Là,
không, giống, nhau!”
Anh ta
dường như không để ý, mặt không đổi sắc liếc nhìn tôi: “Sao không viết năng lực
máy vi tính?”
“Tôi
quên mất. ” Tôi cứng nhắc nghiêm mặt, hữu khí vô lực phun ra cái lý do yếu ớt
này, chân tướng là tôi vẫn chưa thi qua máy tính bậc một, mà kết quả thi lại
vẫn chưa có, sống chết chưa định.
Anh ta
tiếp tục lật xem sơ yếu lý lịch của tôi, giống như phát hiện lục địa mới ngữ
khí khiêu khích: “A? Cô có thể nói tiếng Pháp?”
Nhắc
tới điểm ấy tinh thần tôi nhất thời tỉnh táo, cũng không tin yêu nghiệt này có
thể nói tiếng Pháp, lập tức mặt mày hớn hở, vênh mặt kiêu ngạo nói: “Đúng,
tiếng Pháp của tôi đã qua cấp hai. ” Ngẫm lại thấy khí thế chưa đủ lớn, tôi lại
tiếp tục không biết sống chết bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa vô cùng lưu loát.
” Chỉ có trời biết tôi biết, thật ra trình độ của tôi cũng chỉ thuộc vào loại
“Heo ngốc”, biết mấy cái câu chào hỏi linh tinh mà thôi.
Ngay
tại lúc tôi đang vô cùng đắc ý, anh ta thình lình bô bô một đống abcxyz gì đó,
thấy bộ dạng ngơ ngác như lọt vào giữa sương mù của tôi, anh ta mới thản nhiên
mở miệng: “Bây giờ mời phiên dịch những gì tôi vừa nói.”
Tôi lập
tức mộng, anh ta, anh ta, anh ta cư nhiên thật sự biết tiếng Pháp? Hơn nữa còn
lưu loát y hệt giáo viên nước ngoài? Hôm nay ra khỏi cửa không xem hoàng lịch,
đụng đúng súng cối! Càng bi thương là, mỗi một câu anh ta nói đều thể hiện hiểu
biết tôi, mà tôi lại chẳng biết gì về những thứ này, thoáng chốc trên đỉnh đầu
bao phủ một tầng mây đen dày đặc. Tiếp theo, thật đả kích, tôi còn nghe được
tiếng cười nhẹ nhàng lanh lảnh của anh ta, nó tựa như ngàn cây kim đâm vào cõi
lòng tôi, châm chọc tôi ngu ngốc không biết gì.
Tôi tức
khắc nổi giận, cảm thấy dù thế nào đi nữa cũng không thể để cho tôn nghiêm của
mình mất sạch như vậy được. Vì
thế, tôi đặc biệt có hình tượng đập bàn, vừa lòng nhìn anh ta bị tôi hù dọa đến
mức ngẩn người, tiếp đó kiêu ngạo giật lại sơ yếu lý lịch của mình, cuối cùng
khua khua nắm tay thị uy với anh ta: “Nơi này không lưu tôi, tất có chỗ khác!
Tôi đây mới không hiếm lạ!” Sau đó ngẩng đầu mà bước rời khỏi sân vận động. GOD! Cái cảm giác xoay người ra dáng chủ nhân này thật
con mẹ nó thích ý!
Cứ như
vậy, tôi nối gót Đào Uyên Minh, [2] kiên quyết đi theo nguyên tắc làm người
“Không vì năm đấu gạo mà khom lưng”, lại đem vứt bỏ nguyên tắc xử thế “Làm việc
phải giữ lại một đường lùi, ngày sau sẽ dùng đến”. . .
Khi trở
lại ký túc xá kể lại chuyện này cho mấy cô nàng, tôi còn rất đắc ý, lười biếng
dựa vào đầu giường chỉ bảo giang sơn: “Tao nói với bọn mày, làm người là không
thể thua khẩu khí! Không phải chỉ là một công việc thôi sao, lão ta túm cái
lông a!”
Tiếu Vũ
đảo cặp mắt trắng dã, không để ý tình nghĩa chị em mà đả kích tôi sâu sắc: “Đó
là bởi vì người ta thấy mày chướng mắt, lấy cái thân mày mà cũng dám chạy đến
công ty đó xin việc? Chỗ người ta ngay cả người quét rác cũng là nhân vật đó!”
Tạ
Phương Phỉ ở bên cạnh vừa trang điểm vừa gật đầu tán thành: “Đúng vậy, đãi ngộ
của công ty đó có tiếng là vô cùng tốt, vừa nhận chức liền có nhà có xe, lần
trước tao còn nghe nói có năm vị tiến sĩ tranh nhau vị trí trợ lý tổng giám đốc
của công ty bọn họ!”
“Cạnh
tranh kịch liệt như vậy?” Hồ Điệp Phi lập tức hứng trí, truy vấn tiếp, “Sau đó
thế nào? Cái này rất khó để chọn lựa đi?”
Tạ
Phương Phỉ hoàn thành nghiệp lớn làm đẹp, cầm túi xách tao nhã đứng lên, vừa ra
đến cửa cực kỳ quyến rũ quay đầu lại cười: “Cuối cùng người ta tuyển một người
trên tiến sĩ. ”
Phòng
ngủ thoáng chốc chìm trong yên lặng.
Hồ Điệp
Phi bò lên trên khung giường, dịu dàng sờ sờ đầu tôi an ủi: “Tiểu Đại, có nhiều
tiến sĩ bỏ mình cùng mày như vậy, cũng không tính là oan uổng, mày có thể yên
tâm nhắm mắt . . . ”
Nha đầu
này muốn tìm chết sao? Tôi tặng nó một ánh mắt khinh bỉ, coi thường không thèm
chấp loại người này!
Tôi ủ
rũ nằm trên giường, xuất thần nhìn mấy mảng vôi trắng dã trên trần nhà, bên
cạnh chất đầy sách đoán đề của các nhà xuất bản tôi vừa tha ở hiệu sách về, tôi
không tin lần này tôi không qua được cấp sáu!
Thật
giận là đến lúc ngủ tôi cư nhiên cũng nhớ tới tên yêu nghiệt ban đầu làm cho
tôi xuân tâm nhộn nhạo sau lại làm tôi nghiến rắng nghiến lợi kia. Đêm đó tôi nằm mơ thấy mình cư nhiên phá vỡ lịch sử,
thi cấp sáu được 524 điểm, sau đó rất oai phong đem phiếu điểm tới hung hăng
ném thẳng vào mặt tên yêu nghiệt, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh ta thật làm
người ta khoái chí! Ngày hôm sau tỉnh dậy tôi phát hiện trên gối có dấu vết
nước miếng mờ ảo, tôi coi khinh không thèm đếm xỉa đến.
Nhưng
mà không chăm chỉ được quá vài ngày, tôi lại bắt đầu chứng nào tật ấy, không
làm mấy bộ đề, một đống sách tham khảo cũng bị bỏ xó. Nếu phân chia cách học thi thành mấy loại hình, tuần
tự mà tiến, kiên trì bền bỉ, đột kích trước thi, tôi đây liền thuộc loại người
sau. Tôi đây qua bao nhiêu năm
học tập đều dựa vào bế quan trước thi mà bay qua tầng trời thấp. Về phần làm sao mà tôi có thể thi đỗ đại học, nói theo
kiểu văn nghệ, tôi có tiềm chất làm một hắc mã [3], nói theo kiểu phổ thông,
thì phải nói tôi có vận cứt chó săn.
Tôi lại
tiếp tục những ngày tháng AQ, trộm rau quả, chơi trò chơi sống qua ngày, vẫn
như trước không đàn ông, hoàn toàn xứng với danh hiệu song thất nhân sĩ. [4] Mấy cô nàng ở trên QQ đánh giá tôi là: Tốt lắm vết
sẹo đã quên đau, gỗ mục không thể đẽo, làm tôi không còn gì để nói =_=
Anyway,
vui vẻ là tốt rồi, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì chứ?
Rất
nhanh đã tới ngày một tháng mười [5], vốn tôi hạ quyết tâm không về nhà, để
tránh rơi vào tai họa đi xem mặt, nhưng mà mẹ đại nhân hạ ý chỉ, ngàn căn vạn
dặn bảo tôi nhất định phải về, bởi vì Dì Lưu chị em của bà gả con gái, tôi phải
đi làm ba bồi, bồi uống, bồi tán gẫu, bồi ganh đua.
Lại nói
tiếp giao tình của mẹ tôi và dì Lưu thật sự là thật sự là quỷ dị. Hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong một
viện, lại mỗi ngày đấu ngươi sống ta chết, một người mà có cái gì, người kia
khẳng định lập tức phải có cái đó bằng được, không ai nhường ai. Dùng lời nói của ba tôi chính là một ngày không so đo
không thấy vui vẻ. Tên của tôi
chính là vật hi sinh của sự ganh đua này, dì Lưu gọi con gái là Sử Tương Tương,
cho nên tôi tức tốc bất đắc dĩ thành Lâm Đại Đại.
Nhưng
mà tình “Hữu nghị” của hai người cũng không kéo dài đến thế hệ của chúng tôi,
tôi và Sử Tương Tương không quen thuộc lắm, ấn tượng sâu sắc nhất của tôi với
cô ấy là một lần tụ hội chơi ngâm thơ đô-mi-nô, tôi nói “Đa tình tự cổ không dư
hận”, cô ấy tiếp một câu “Bất như giá cá hữu tiền nhân” [6] tôi lập tức lặng
lẽ, coi lối suy nghĩ giác ngộ của người ta ngày, biết nhìn xa trông rộng a!
Ngày Sử
Tương Tương kết hôn có thể nói là hết sức xa hoa, cư nhiên mở tiệc một trăm
bàn, nghe nói ông xã cô ấy mở một công ty nào đó, người Macao, chờ thấy chân
thân tôi mới hiểu được cái gì gọi là nghe danh không bằng gặp mặt, mở là mở,
nhưng mà là một ông chủ mặt đầy nếp nhăn mở, tôi có khi có thể múa ballet ở
mảnh đất trên đầu ông ta ý chứ. Khoa
trương nhất chính là Sử Tương Tương không sợ tay bị chuột rút, hai tay đeo đầy
vòng vàng, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, mẹ tôi nhìn thấy mà mắt sáng rỡ.
Tôi
khôn khéo ôm bà, trấn an nói: “Mẹ, mẹ xem cô ấy ăn mặc thật là tục a, chúng ta
là người văn nhã, không chấp nhặt với kiểu nhà giàu mới nổi này. ”
Mẹ tôi
trầm mặt, giọng nói vút lên phát ra lời nói hùng hồn: “Nếu ông trời cho mẹ đây
cơ hội làm nhà giàu mới mổi, mẹ đây tình nguyện vứt bỏ văn nhã vứt bỏ tất cả. ”
Tôi lập
tức cười ngất, không dám lên tiếng nữa.
Lúc
kính rượu, nét mặt dì Lưu tỏa sáng ‘hàn huyên’ với mẹ tôi: “Ai ô ô, dì coi nào
đây là Đại Đại đi, lâu lắm không thấy, cũng đã lớn thành đại cô nương rồi! Khi
nào thì đến lượt cháu mời dì uống rượu mừng a?” Cái cằm đôi đặc sắc của bà rung
lên bần bật, so với thịt ba chỉ ngoài chợ còn kiều diễm ướt át hơn, xem ra ngày
tháng trôi qua rất dễ chịu.
Mẹ tôi
ở dưới bàn dùng sức véo tôi một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
“Đại Đại vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang học đại học, không cần vội. ” Cái người Sử
Tương Tương kia hình như sau khi tốt nghiệp trung học xong không học tiếp nữa,
cho nên tôi vào đại học giúp mẹ tôi hãnh diện một trận.
Tôi mỉm
cười gật đầu, ngoan ngoãn lựa chọn im lặng, bởi vì không muốn lỡ dở nói sai mà
giẫm phải bom mìn của mẹ tôi.
Sắc mặt
dì Lưu lập tức thay đổi, nhưng mà rất nhanh điều chỉnh tốt cảm xúc, lộ ra chiếc
răng vàng tiểu lí tàng đao, không có ý tốt chế nhạo: “Cũng chỉ nhỏ hơn Tương
Tương nhà tôi hai tháng thôi phải không? Không tính nhỏ, bà làm mẹ cũng phải
biết tính toán dần đi chứ, chậm chút con gái đã có thể không gả được ra ngoài
rồi. ”
. . . . .
Cái
tiệc cưới này thật là làm tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đứng ngồi không yên,
bởi vì nó thời thời khắc khắc nhắc nhở mẹ tôi, tôi vẫn còn chưa có đàn ông.
Lão
nhân gia bà vốn vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, bây giờ lại bị người ta
kích thích như vậy, ánh mắt nhìn tôi đều chan chứa ánh sáng u uất, hơn nữa bà
lại càng hăng say càng cố gắng thay tôi thu xếp chuyện xem mặt, làm tôi sợ tới
mức cả đêm thu thập hành lý chạy trốn về trường, trốn được lúc nào hay lúc ấy,
tôi cũng không muốn hy sinh thân mình trong chiến trường xem mặt.
Tôi
thật u oán, những ngày thống khổ này khi nào mới trôi qua a? Hay là thật sự
phải chờ Cổ ca ca từ trên trời rơi xuống?
======
[2] Đào Uyên Minh: tên
thật là Đào Tiềm, hiệu Uyên Minh, biệt hiệu là Ngũ liễu tiên sinh, là một trong
những nhà thơ lớn của Trung Quốc. Năm 40 tuổi, ông ra làm huyện lệnh
Bành Trạch, cuối năm có quận phái viên đốc bưu đến huyện, nha lại khuyên ông
chỉnh đốn y phục ra đón, ông than rằng: “Ngã khởi năng vị ngũ đấu mễ chiết yêu
quyển quyển sự hương lý tiểu nhân đa” (Ta sao lại có thể vì năm đấu gạo mà phải
chịu còng lưng, vòng tay thờ bọn tiểu nhân nơi thôn xóm ấy
ru!). Ngay hôm sau ông trả ấn bỏ quan về quê.
[3] Hắc mã: người khiến
những kẻ cạnh tranh không lường trước được thực lực.
[4] Song thất nhân sĩ:
người không có cả hai thứ tình yêu và sự nghiệp.
[5] Ngày 1/10: Quốc
khánh Trung Quốc.
[6] Bất như giá cá hữu
tiền nhân: Không bằng kiếm được kẻ có tiền.