Bọn Hồ
Điệp Phi nói rằng tôi bị Nghiêu Diệp bỏ bùa mê thuốc lú, mê muội đến mức thần
kinh không bình thường, tôi suy nghĩ cảm thấy cũng đúng thế thật, nếu không,
tôi làm sao lại càng ngày càng thích anh chứ? Có lẽ tôi sẽ không thể tự thoát
ra được , ngoại trừ tất cả những điều kiện bên ngoài, còn có tình yêu.
Thông
tin tôi đang yêu đương như lửa cháy lan ra đồng cỏ khiến tất cả khoa bộ môn,
thậm chí những người không chút liên quan, toàn bộ đều biết hết.
Tên
trên diễn đàn được sửa lại, trần trụi đổi thành 【 hãy cùng nhau nói yêu đi! 】
Bảng
thông báo cũng sửa lại, thành 【 ngay cả Lâm Đại Đại cũng có thể tìm được bạn trai, mọi
người còn lo lắng gì nữa? ! 】
Tôi
giận! Có thể nói như vậy sao?
Mà hết
thảy những chuyện này cũng nhờ mồm miệng của người anh em tốt của tôi Lưu Thập
Bát ban tặng, nghe nói một ngày nào đó cậu ta tự dưng chợt thấy tình cảnh độc
thân của mình thật tĩnh mịch, nổi hứng phấn chấn mà một đêm trăng thanh gió mát
đi ra ngoài tìm kiếm tình yêu đầu tiên, tình yêu tạm thời chưa tìm ra được lại
ngoài ý muốn thấy một chiếc xe thể thao nào đó cực đỉnh dừng ở dưới ký túc xá
chúng tôi, còn kinh hãi hơn khi phát hiện người từ bên trong đi ra khỏi xe lại
là tôi!
Nghe
nói khi biết tin tức này mọi người đều hét to hai tiếng: chuyện đó tuyệt đối
không thể nào! Chuyện đó tuyệt đối là lừa gạt!
Tôi xui
xẻo mang theo tiếng xấu bất mãn tìm cậu ta, không nghĩ tới người này còn tự
thấy mình có công, đắc ý nói: “Tôi đây là giúp cô thông báo với đông đảo mọi
người một tiếng, cô, Lâm Đại Đại rốt cuộc đã thoát khỏi hàng ngũ gái ế, hòa
nhập thành công vào thế giới bên ngoài, cô nên cảm kích tôi mới phải! Hơn nữa,
bây giờ khắp nơi nơi đều mừng vui chuyện này, tại sao cô lại muốn che giấu với
mọi người chứ?”
Tôi tức
tối, phản bác: “Anh nói bậy hết cả! Nói lại một lần nữa, tôi không phải là gái
ế, tôi là cô gái rất có sức hấp dẫn, rất có giá trên thị trường, người theo
đuổi tôi xếp hàng dài, có thể xếp đến Seberia đó!”
Lưu
Thập Bát liếc tôi một cái, lạnh nhạt nói: “Thì ra là cô còn ghê hơn cả tôi đấy.
”
Tôi hộc
máu, đỉnh đầu bốc lên từng trận khói trắng, thật là muốn tôi tức chết mà.
Vấn đề
này các bạn cùng phòng cũng đã hỏi tôi, họ đều rất hoài nghi tại sao một người
đàn ông có tố chất cao như Nghiêu Diệp lại chỉ để ý một mình tôi? Tạ Phương Phi
thậm chí còn cố tình đả kích tôi nói: “Tao nói này, Nghiêu Diệp không phải là
mắt bị tật chứ? Chỉ bằng thân thế xuất thân của nhà thầy thôi cũng có thể chọn
ra vô vàn đối tượng xếp một vòng quanh xích đạo còn dư dả, tại sao có thể chọn
mày?”
Tôi
đứng người, nhìn vào gương, thật ra thì dáng dấp của tôi cũng không đâu phải là
quá kém? Chỉ là vẻ đẹp của tôi không được thể hiện rõ mà thôi.
Cũng
rất nhiều người mong tôi là first love của họ đó.
Sau này
tôi lý giải rằng vì bọn nó đang ghen tỵ tôi có vận khí tốt tìm được một cái cây
to thật to là Nghiêu Diệp, nhưng tại sao họ không suy nghĩ một chút, thật ra
thì tôi cũng rất chịu thiệt a, tôi vì Nghiêu Diệp nên bỏ qua cả một rừng
rậm nam nhân a! ( khuê nữ, xin hỏi cánh rừng này có tồn tại sao? Rõ ràng là chỉ
có hoang mạc mênh mông bát ngát . . . . . . )
Thật ra
thì tôi đã từng vì việc này mà lúc ở cạnh Nghiêu Diệp nói bóng nói gió hỏi thăm
chút ít, ngày đó tôi quấn lấy anh nhất quyết không tha, hỏi đến cùng: “Anh mau
nói cho em xem, em hấp dẫn thầy bởi ưu điểm gì?”
Ban đầu
anh cười cực kì mê hoặc, cực kì đen tối, rồi sau đó mới nghiêm túc hỏi tôi:
“Cái này sao. . . . . . Ưu
điểm của em, tạm thời anh chưa phát hiện ra, nói khuyết điểm có được không?”
Tôi
giận, mở to mắt gần như phun được lửa căm tức nhìn anh: “Thì ra là Nghiêu tiên
sinh yêu quý vừa lòng với khuyết điểm của em? !”
Anh ôm
tôi dịu dàng trấn an: “Ngoan, thật lòng khi thích một người thì ngay cả khuyết
điểm của cô ấy đều sẽ thích, khuyết điểm của em càng nhiều thì chứng minh chỉ
số hấp dẫn của em càng cao, như vậy không phải là anh sẽ càng thích em sao? Em
ngẫm lại xem có đúng không?”
Tôi
trầm ngâm suy nghĩ một chút, hết sức tán thành gật đầu một cái, nhưng là khi
quay đầu nghĩ lại, tại sao tôi cảm thấy ý của cái Logic này có chút vấn đề nhỉ?
Nhưng mà mặc kệ nó đi, dù thế nào đi chăng nữa anh vừa nói thích tôi, tôi đã
vui mừng rồi, thậm chí ngay cả họ của mẹ tôi là gì cũng không nhớ, còn nghĩ
nhiều như vậy làm gì? Lo sợ không đâu, buồn lo vô cớ không phải là chuyện người
thông minh như tôi nên làm a.
Sau lễ
tình nhân, bó hoa hồng kia vẫn đặt ở trên bàn học của tôi suốt nửa tháng, cánh
hoa cũng đã chuyển màu rụng dần nhưng tôi vẫn không vứt được, Hồ Điệp Phi cười
nhạo tôi, nói: “Mày xem, mày bị tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu thấy mấy bông hoa này
quý giá như vậy, chẳng thà ép thành hoa khô kẹp trong quyển sách, ít ra hàng
năm còn có thể lấy hoa ra ngắm nhìn!”
Tôi
chợt bừng tỉnh, oán giận nhỏ giọng nói thầm: “Thì ra là còn có thể như vậy à?
Thiệt là, làm sao mày không nhắc tao sớm hơn một chút chứ?”
Nó nhất
thời choáng váng, im lặng triệt để, bắt đầu làm trâu ăn cỏ không thèm để ý tới
tôi thành tiên hay thành ma nữa.
Nói ra
cũng thực kỳ lạ, kể từ sau lễ tình nhân, tôi ngày ngày nhìn bó hoa hồng ngẩn
người cười khúc khích, lại không nhìn đến cái sợi dây chuyền được xưng
NO. 1 kia , có lẽ là cảm thấy nó quá quý giá, tôi thấy hoa
tươi vẫn tốt hơn nhiều. Ai kêu
tôi là hợp thể của chủ nghĩa hiện thực và chủ nghĩa lãng mạn chứ, chỉ cần đem
Nghiêu Diệp đặt ở trong lòng bàn tay tôi thôi, tôi còn cần thứ khác được sao?
Tháng
ba công bố điểm thi và danh sách nghiên cứu sinh, Điệp Phi và Thanh Nham cả hai
đều thi đậu Nghiên Cứu Sinh, sắp tới lại hát bài ca vợ chồng.
Tập thể
kí túc xá chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc tại khách sạn lớn để chúc
mừng việc tốt nghiệp tốt đẹp, lúc này tập trung trước phòng kí túc xá 520 chính
là tổ hợp 4+4 khổng lồ, bốn đóa hoa xinh đẹp của phòng chúng tôi
cộng thêm bốn chàng trai. Nhìn xem, chỗ tốt của Nghiêu Diệp lúc này mới lộ
ra a, không có lời của anh thì loại hoạt động này đánh chết tôi cũng sẽ không
tham gia, người cô đơn le loi chiếc bóng một mình thì đi làm gì.
Hôm nay
chủ đề chính đặt ra là ăn mừng Điệp Phi và Thanh Nham tình yêu sát cánh, nhưng
không biết như thế nào đang trò chuyện thì mọi người lại chuyển đề tài trệch ra
khỏi trung tâm từ từ dời đến trên người tôi cùng Nghiêu Diệp , thì ra trải qua
thời gian dài mọi người vẫn chú ý đề tài này—— hai chúng tôi làm thế nào có thể
đến được với nhau?
Tôi 囧, xấu hổ quá, cự tuyệt trả lời.
Nghiêu
Diệp ngược lại rất hào phóng nhìn về phía người hỏi giải thích: “Tôi là dựa trên
tinh thần không biết sợ, cứu vớt thế giới nên mới tiếp thu bé ngốc này, tránh
cho cô bé ra ngoài không mang theo trí khôn lại làm hại mọi người xung quanh,
tôi cũng rất bất hạnh, cho nên mọi người không cần quá cảm kích tôi. ”
Thoáng
chốc mọi người một trận cười to, liên tiếp vỗ tay hưởng ứng.
Bọn họ
về hết một phe, chỉ có mình tôi buồn bực ngồi trong góc , rõ ràng bên cạnh tôi
là yêu nghiệt đang gieo họa người đời, tại sao chớp mắt một cái lại lẫn lộn hết
đầu đuôi rồi, bọn họ bị che mắt còn giơ hai tay hai chân tán thành, cái thế
giới này thật không công bằng a!
Kết
thúc bữa tiệc, Thanh Nham đi thanh toán hóa đơn lại phát hiện bàn chúng tôi đã
sớm được thanh toán rồi, mọi người đang ngẩn ngơ thì lúc này Nghiêu Diệp mới mở
miệng giải thích: “Đúng lúc tôi có thẻ khuyến mãi của khách sạn này, cũng không
muốn lãng phí, mọi người đừng khách sáo làm gì, coi như là tôi cám ơn mọi người
đã giúp tôi chăm sóc Đại Đại, cũng xin chúc mừng sự nghiệp của tất cả đạt được
thành công. ” Lời này mới khiến tôi hưởng thụ làm sao, bởi vì sau đó tôi phát
hiện mọi người đều nhìn Nghiêu Diệp bằng ánh mắt tràn đầy sùng bái, OMG, người
này rất biết cách thu mua lòng người!
Sau đó
tôi có hỏi Nghiêu Diệp: “Anh giấu giếm thân phận thật với em có đúng không?”
Nghiêu
Diệp khó hiểu nhìn tôi: “Anh có thân phận gì?”
Tôi
trịnh trọng nói: “Thật ra thì anh là lão yêu nghiệt phái Khai Sơn Tổ Sư đúng không? Này thì đen tối, này thì
lời nói ác độc, này thì thu mua lòng người, công lực quả thật cao thâm không
người nào địch nổi. ”
Anh đầu
tiên là giật mình, sau đó nhẹ nâng cằm của tôi lên cười lạnh: “Nếu bị em biết
hết thì anh cũng không cần phải vất vả che giấu nữa, em nhớ về sau phải phục vụ
anh cho tốt, nếu không cẩn thận tôi sẽ dùng quy tắc ngầm phạt em. . . . . . ”
Tôi hung
hăng cắn ngón tay anh, cao giọng cãi lại: “Em không sợ! Em cũng không phải là
học trò của anh, em là bà nội của tổ sư có mọi đặc quyền!”
“Từ đã,
anh đã từng giao đặc quyền cho em sao?” Anh trừng tôi một cái, cái giọng điệu
kia đương nhiên làm cho tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể làm
gì.
Tôi rốt
cuộc cũng ý thức rõ thân phận của mình, Nghiêu Diệp và tôi, chính là nhà tư bản
và nhân dân lao động, chủ nô và nô lệ, chính là quan hệ áp bức và bị áp bức.
Tôi quả
nhiên trúng bùa trú tên là “Nghiêu Diệp” thật rồi, độc tận xương tủy a.
Lẳng
lặng nhắm mắt lại, chúc mày may mắn Đại Đại ơi.
Hôm
nay, tôi nhìn điện thoại di động thở dài lần thứ một trăm lẻ tám, thiết lập
hình ảnh bảo vệ màn hình là khuôn mặt nghiêng một bên của Nghiêu Diệp—— dáng vẻ
tao nhã, ánh mắt mê ly, sống mũi cao thẳng, đôi môi nhỏ nhỏ, sau buổi trưa ánh
nắng mặt trời chiếu xuống trên người anh, ánh lên một tầng ánh sáng màu vàng
nhạt, tựa như ảo ảnh, bất kể nhìn anh từ góc độ nào cũng hoàn mỹ như thế. Nhưng
mà tôi có chút chán nản, anh hình như không thích chụp ảnh, đây là lần duy nhất
khó lắm tôi có được tấm ảnh quý
báu này của anh, hơn nữa còn là tôi đích thân chụp.
Thật ra
thì tôi còn muốn nhiều bức ảnh nữa kia, chẳng hạn như COS¬PLAY Baby Tiểu Nghiêu
Diệp, hay là một cậu thiếu niên Nghiêu Diệp trong bộ đồ nhạc Rock đó, và cả lúc
tràn đầy dáng vẻ thư sinh của thanh niên Nghiêu Diệp nữa. . . . . .
Chỉ
trách sắc đẹp hại nước hại dân, đang dụ dỗ trước mặt tôi đây khiến tôi làm
không được.
Ngay
ngày hôm qua, tôi thật vất vả mới tránh được tai mắt giấu mặt của Nghiêu Diệp
tìm đến quân sư quạt mo Trác Viễn Hàng đang ở trong phòng làm việc, đưa cho tôi
những hình ảnh cực kì trân quý mang về kí túc xá, sau khi tôi đã hi sinh mấy
bữa tiệc lớn cộng thêm thiếu một cái nhân tình giá cao cho người này. Kết quả đây? Chết sớm không chết muộn không chết, ngay
trên đường liền đụng phải Nghiêu Diệp đang nói chuyện với lãnh đạo công
ty. . . . . .
Đây
không phải nên gọi là làm ra chuyện đáng chết đó chứ?
Anh bỏ
những người liên can sang một bên đi về phía tôi, thói quen nâng tay vòng quanh
bả vai tôi, ôm tôi vào trong lòng, hai mắt mỉm cười dịu dàng nhìn tôi nói: “Làm
sao em lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Nhìn
gần Nghiêu Diệp có vẻ trong sáng tuấn nhã hơn , thậm chí còn có thể cảm nhận
được hơi thở nóng rực mê người, nhưng lúc này tôi đâu còn thời gian mà thưởng
thức, trong bụng chỉ nghĩ làm sao giữ được bảo bối mới vừa có được không dễ
dàng này, khi nãy Trác Viễn Hàng còn dặn tôi lui lui tới tới, ngàn vạn lần
không thể để Nghiêu Diệp biết được, bởi vì môt khi bị anh phát hiện hậu quả sẽ
không gánh nổi đâu.
Những
tấm tình này chính là hậu thuẫn để tôi từ một nô lệ nổi dậy làm chủ nhân hùng
mạnh, xem Tương Cầm đi, cô ấy chỉ cần dùng một bức hình giả gái là đã có thể ăn
sạch trơn Giang Trực Thụ, rồi còn vô số lớp học bổ túc mập mờ trong đêm nữa,
bây giờ trong túi tôi đang là hơn mười tấm hình vô cùng bí mật về thời niên
thiếu ngông cuồng của Nghiêu Diệp, cho nên có khi còn có thể ôm lấy anh cả
đời!Bởi thế kiên quyết không thể mất!
Chỉ là
dù đã nhớ tới những lý tưởng cao đẹp này, nhưng tôi cứ khi nào đối mặt với mấy
tình huống nguy hiểm thì lại bất an chột dạ, hoảng hốt thất thần, lòng bàn tay
càng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Vất vả
lắm tôi mới bình tĩnh lại, cố gắng mặt không đỏ, tim không nhảy nhìn anh nói:
“A, không có gì, hôm nay em tìm thầy Trác nói chuyện một chút về 2 bản thảo gần
đây, anh có việc gấp thì đi mau lên, không cần phải để ý đến em đâu!” Bình
thường mà thấy anh, tôi nhất định sẽ chủ động nhào tới bám chặt không buông, y
như bươm bướm ngửi thấy mật hoa vậy, dính chặt vào mật. Nhưng mà bây giờ, tôi
lại hận không thể đuổi anh đi nhanh một chút, bởi vì tôi chịu không nổi a, chỉ
cần anh nhìn một cái liền chột dạ, cảm giác xung quanh đều là khí cao áp, Điệp
Phi nói không sai mà, tôi đây là loại người bề ngoài gan lớn nhưng thật ra là
người rất nhát gan, trèo tường xác suất sẽ vô cùng nhỏ, bởi vì làm gì có quyết
đoán kia chứ.
Nghiêu
Diệp cúi đầu nhìn tôi một cái, thân hình cao lớn như thần đem cả người tôi giam
trong lồng ngực, trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác mình thật nhỏ bé.
Khóe
miệng anh chậm rãi nâng lên ý cười, hơi cúi đầu nói: “Em là bạn gái của anh,
còn có chuyện gì quan trọng hơn em đây? Đi thôi!” Tay của hắn trượt đến hông
tôi, rất tự nhiên thoải mái mà ôm tôi đi ra phía ngoài cổng trường.
Một câu
nói vô cùng đơn giản nhưng mà ngọt ngào đầu tiên đã biến tôi biến thành cá
chết, thẩn thờ đi theo, cả người như robot không não, ngu ngốc hỏi: “Đi? Chúng
ta phải đi đâu à?”
Anh mỉm
cười nói: “Bây giờ đi ăn thì hơi sớm, hay là chúng ta đi trước xem phim đi!”
. . . . . .
Trong
rạp chiếu phim một mảnh tối đen, nhờ ánh sáng trên màn hình, tôi thấy được
Nghiêu Diệp thong thả ung dung đưa từng viên Popcorn vào trong miệng, không
biết có phải tôi đã tu luyện được thuật đọc tâm không, nhưng mà nhìn anh nhai
kỹ nuốt chậm lúc này rất rất âm hiểm, chẳng lẽ quỷ kế của tôi đã bị anh phát
hiện? Không thể nào a!
Tôi cố
gắng hít sâu để cho mình giữ vững bình tĩnh, tự nhiên lại nghe anh gọi, tôi
ngẩng đầu lên mới phát hiện lúc này giữa tôi và anh dường như không còn khoảng
cách, hai người mắt đối mắt, chóp mũi đối với chóp mũi. . . . . . Rất
rất rất làm cho máu trong người nóng rực sôi trào!
Anh
nhìn tôi nghiêm túc hỏi: “Phim này xem hay không?”
Tôi như
bị trúng độc gật đầu một cái: “Rất hay. ” Thật ra thì tôi ngay cả nam nữ diễn
viên chính tên tuổi là gì tôi cũng không biết . . . . . .
Anh
cười đến vô hại: “Ừ, Popcorn ăn cũng rất ngon. ”
Tôi còn
chưa kịp phản ứng, anh đột nhiên lại thay đổi đề tài, cả người tiền sát gần
tôi, sau đó là gì kia. . . . . . Bốn mắt nhìn nhau, hai môi sát cạnh, mặt khác, còn có
tiếng tim đập của tôi nhanh như sấm. Cơ thể tôi run rẩy căn bản không biết nên
làm phản ứng gì nữa, chỉ có thể kích động và bị động đón nhận hơi thở của anh.
Thật ra
thì trong lòng tôi đã sớm nổi lên làn sóng sợ hãi, bởi vì, keng keng keng! Nụ
hôn đầu của tôi rốt cuộc đã ra đời! Hơn nữa tư vị hoàn hảo làm cho người khác
vô cùng thích thú, ngọt ngào giống như một Popcorn !
Qua
thật lâu hệ thống hô hấp của tôi mới khôi phục trở về hoạt động bình thường.
Nghiêu
Diệp cúi đầu cười ra tiếng: “Bé ngốc, em không biết khi hôn đầu tiên phải nhắm
mắt lại sao?”
Tôi vô
tội chớp mắt mấy cái, trong lòng đầy bất mãn chửi thầm, tôi đâu có giống với
người nào đó kinh nghiệm phong phú, làm sao biết được nhiều bí quyết như thế
chứ? Lại nghĩ tới anh đã từng hôn người con gái khác tôi liền cảm thấy khó
chịu, ấm ức kêu la: “Ai nói là em không biết? Em rất lợi hại đó!”
Anh
vuốt hai má như hoa như ngọc của tôi, vẻ mặt cười như không: “Ngốc, rõ ràng đây
là nụ hôn đầu của em, em còn mạnh miệng cái gì chứ? Em không biết khi em nói
dối mặt tai đều nóng đỏ sao, còn ánh mắt nhìn đảo quanh, cái gì cũng đem viết
hết trên mặt rồi, làm sao gạt người được?” Vẻ mặt kia của anh rõ ràng đắc ý
muốn muốn nói…. . Tôn Ngộ Không làm sao có thể chạy thoát ra khỏi 5 ngón tay
của Như Lai phật tổ chứ?
Tôi
đang muốn phản bác, chợt phát hiện trong tay anh lắc lắc mấy tờ giấy nhìn rất
quen mắt, tôi nhất thời kích động đưa tay lấy lại: “Đó là của em!”
“Của
em?” Anh thích thú cao giọng.
Thấy
không thể gạt được nữa, tôi cứng cổ đánh đòn phủ đầu:”Làm sao anh có thể dùng
Mỹ Nam Kế với em? ! Quá mức gian xảo!” Anh nhất định là thừa dịp tôi bị trúng
bùa mê thuốc lú mà ra tay chứ gì.
Trong
mắt anh thoáng qua ánh gian xảo, giống như có thể hút cả người đối diện vào
mắt, thâm trầm nói: “Đối phó em thì không thể nhân từ, một khi nhân từ là có
thể đạp lên đầu lên cổ ngay, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, bây giờ là nhân
chứng vật chứng ở đây cả, em còn có lời gì để nói hay sao? Nói anh xem, em lấy
ảnh này là muốn làm gì đây? Nếu thấy lý do chính đáng anh có thể suy xét mà xử
phạt nhẹ nhàng. ”
Người
này mà càng biểu hiện sự khoan hồng độ lượng tôi lại càng sợ hãi, từ trước tới nay
đây là lần đầu tiên làm chuyện xấu vậy mà chưa gì đã bị phát hiện, xem ra tôi
trời sinh không thích hợp hành nghề có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy .
Tôi
không cam lòng tình nguyện, hít hít mũi thấp giọng hờn dỗi: “Em biết em sai
rồi, em không nên bị người khác xui khiến mà lầm đường lỡ bước. . . . . . ” Chính xác không sai, đây chính là đem toàn bộ
trách nhiệm đổ lên trên người khác, dù sao trước tiên phải kéo anh ta làm lá
chắn cái đã, tránh được một kiếp rồi nói sau.
Môi anh
mím chặt nhìn kỹ tôi một hồi lâu, sau chợt cười nhạt: “Ra là như vậy, thế thì
phạt em một tuần không gặp được anh, nhân tiện trong khoảng thời gian này em tự
kiểm điểm lại mình cho tốt. ”
Tôi
hoảng hốt, vội vàng kéo cánh tay của anh lắc lắc: “Không cần a, như vậy quá tàn
nhẫn, em nhận sai rồi còn không được à? Chẳng lẽ anh muốn em lấy cái chết ra
đảm bảo nữa à? Em chỉ là muốn nhìn bộ dạng đáng yêu của anh hồi trước thôi… . ”
Anh
định rút tay về lại bị tôi liều chết giữ chăt, hoảng sợ đến mức anh cũng không
chịu nổi: “Em yên lặng một chút, anh chỉ muốn sang Nhật Bản công tác một chuyến
thôi. ”
A a,
hoá ra là như vậy .
Tôi
buồn bực: “Tại sao lại đột suất thế chứ?”
“Ừ, mới
có quyết định. ”Nghiêu Diệp nói .
Sau đó
tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Cái hình đó. . . . . . ” Hai tôi mắt đỏ lên ao ước siết chặt cánh tay đang cầm “Chứng cớ” .
Khóe
miệng anh nhếch lên, thần sắc bình tĩnh che giấu sát ý, tóc gáy sau lưng tôi
từng cây một dựng đứng thẳng hàng, hồi lâu mới nghe anh chậm rãi nói ra hai
chữ: “Tiêu, hủy!”
Tôi
nhất thời trầm mặc: “. . . . . . ”
Sự thật
chứng minh, Nghiêu Diệp so với Giang Trực Thụ IQ 200 còn lợi hại hơn gấp trăm
lần, chỉ có thể là tôi bị anh bắt nạt mà thôi, muốn nắm chặt anh à, so với lên
trời còn khó hơn, đạo cao một thước.
Sau này
tôi trở về càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Nghiêu Diệp thế nào lại nhanh
chóng đoán được tôi cất dấu hình của anh thế chứ? Cũng may tôi từ nhỏ đã biết
qua nào là Holmes, Vệ Tư Lý, Conan Kindaichi, năng lực trinh thám cũng có chút
tài năng, cẩn thận thăm dò tìm hiểu nguồn gốc, rất nhanh tìm ra chỗ mấu chốt
của vấn đề, như nhiều phim truyền hình hay có, tôi nhất định là bị người ta bán
đứng!