Thật ra
thì ông trời hiền lành vẫn còn chăm sóc tôi lắm, nếu không, mới vừa rồi trời
còn nắng ấm áp trong xanh, vạn dặm không một bóng mây, đùng một phát mưa sa gió
giật, cùng với lòng ấm ức của tôi cũng vô cùng tương xứng a!
Một
đoàn học sinh vừa tan lớp chen chúc như cá đứng trước cửa tòa nhà né mưa, tôi
và Hồ Điệp Phi tìm góc ít người chờ Phó Thanh Nham mang ô tới, nhìn xem, nam
nhân tốt giờ mới thể hiện ra, trời mưa vẫn sẵn sàng mang ô tới không hề oán
trách.
Tôi chờ
mãi mới có cơ hội vội nói cho nó nghe sự việc vừa rồi, bởi vì BBS reda luôn tồn
tại rất dễ làm hé lộ chân tướng, nếu lộ ra chắc tôi cũng nội thương mà chết
mất.
Điệp
Phi khó tin nhìn tôi: “Thật không? Mày nói thầy Nghiêu chính là người tuyển
dụng ngày đó gây khó khăn cho mày?”
Tôi
dùng sức gậy đầu rồi gật đầu, giọng nói khẳng định: “Tuyệt đối không sai!Chính
là tên đó, hóa ra tro tao cũng nhận ra!Lão nương nhãn pháp vừa mở đã nhìn ra
cái tên yêu nghiệt ngàn năm nhà hắn, mày xem, từ cái tên thôi cũng nhìn ra rồi,
Nghiêu Diệp, Nghiêu Diệp, yêu nghiệt, yêu nghiệt!”Cái gì mà thầy Nghiêu?Con bé
này nhất định là bị anh ta làm che mắt, nào có được tâm hồn trong như gương
sáng tôi đây?
Diệp
Phi khuôn mặt viết đầy mấy chữ to “tao không tin”, chậm rãi nói: “Tao nhìn
không ra, rõ ràng thầy Nghiêu phong độ như vậy, cần gì phải làm khó một người
nhỏ bé như mày?Không thể đâu…”
Thì ra
tình hữu nghị của chúng tôi giá trị tín nhiệm lại thấp như thế đấy, chỉ đơn
giản dùng mỹ nam kế đã có thể công phá phòng tuyến dẫn tới nội chiến rồi, tôi
bi ai sâu sắc cho con bé ngu ngốc này: “No!Bởi vì biết mặt mà không biết tâm là
vậy đấy, người ta chẳng qua là không có thể hiện bản chất yêu nghiệt ra thôi,
mày phải tin tưởng tao không sau này thua thiệt…. ”Chỗ lợi hại của Nghiêu Diệp
chính là diễn quá thành công một nhân vận vui tươi thân thiện, cơ mà nhìn anh
ta luôn cười như không thế cũng đã biết đó không phải người bình thường rồi.
Tôi còn
định nói tiếp một hồi nữa, Điệp Phi chợt kéo kéo tay áo tôi, nháy mắt nháy mắt,
vẻ mặt thay đổi liên tục, tôi không hiểu còn giơ tay đùa giỡn: “Làm sao thế
hả?Mặt rút gân à?”
Nó trợn
mắt một cái, bất đắc dĩ than thầm một tiếng, ánh mắt lướt qua vai tôi, cung
kính: “Chào thầy Nghiêu. ”
Tôi
nghe thấy nó gọi lập tức đề phòng, hồi lâu mới dám xoay người lại, lúc này hóa
đá, bởi vì Nghiêu Diệp đang đứng cách tôi không tới hai mét, cặp mắt đào hoa tà
ác liếc nhìn tôi, mặt không chút thay đổi, cười như không.
……
Nhìn
trời mưa cũng đã nói cho tôi biết, năm 2012 tới sớm rồi.
Tôi là
một người thiện lương như thế, thường ngày rất ít khi nói xấu người ta trong
bóng tối (bởi vì bình thường cũng đã nói không kiêng kị gì rồi) ai ngờ mới nói
đã bị bắt gặp ngay như vậy?
Lúc này
không khí có chút kì lạ, không biết tại sao lại thế, tôi cảm giác ánh mắt
Nghiêu Diệp như ngàn con dao phay bén nhọn “thở phì phò” hướng tôi phóng tới,
tôi chột dạ nhìn thẳng, thấp thỏm nuốt nước miếng một cái rồi mới lắp bắp nói:
“Thầy, thầy Nghiêu. ”
Nghiêu
Diệp không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Trầm
mặc hồi lâu, một người đàn ông lùn thua anh ta cả cái đầu vội vã chạy tới
nghênh đón: “Ngài chờ lâu rồi phải không?Tôi vừa mới nhận một cuộc điện thoại
đường dài, ngại quá, bên này, xin đi bên này, xe tới rồi. ”
Nghiêu
Diệp lúc này mới dời ánh mắt đi, đuôi lông mày cong lên: “Được rồi, phiền ông
quá. ”
Người
nọ tùy ý khoát tay: “Không phiền, không phiền, là việc tôi phải làm thôi. ”
Thấy
bọn họ định rời đi, tôi đang muốn thở phào một cái, ai ngờ Nghiêu Diệp đi được
hai bước lại dừng, như vô tình mở miệng: “Tôi nghĩ tôi cần một người trợ lý để
sớm quen với hoàn cảnh của trường, vậy cũng dễ dàng cho viện triển khai công
việc, ông thấy sao?”
“Đúng
vậy, đúng vậy, ngài mới về nước, chưa quen nên chắc sẽ bất tiện, nếu ngài không
phiền tôi sẽ cử cho ngài một trợ lý, được chứ?”
“Không
cần như vậy. ”Anh ta cực kì thâm ý nhìn tôi, môi mím lại, “Bạn học Lâm Đại Đại
học giờ của tôi, lại rất nhiệt tình, vừa hay có thể giúp tôi, không biết có thể
hay không đây nhỉ?”Vẻ mặt anh ta sắc bén giống y như thợ săn nhìn thấy con mồi
của mình vậy, tĩnh mịch như sói, lạnh lùng nhìn tôi vẫy vùng tuyệt vọng.
Tôi cả
kinh ngổn ngang trong gió, nếu không phải Hồ Điệp Phi đang kéo áo tôi thì tôi
đã sắp bay lên luôn rồi!Giúp anh ta?Đây là ngôn ngữ nước nào thế?Sao tôi nghe
không hiểu, sét ơi nhanh tới đánh chết tôi đi!
“Ơ, cái
này,…em…”Tôi ấp úng không biết làm sao, cố gắng tìm lý do thích hợp mà từ chối.
Tới khi
đó tôi đây mới sâu sắc hiểu được một đạo lý, con mồi một khi đã rơi vào ma
chưởng của yêu nghiệt, làm sao có thể may mắn sống sót được đây?
“Xem ra
tôi quá đường đột rồi…”Nghiêu Diệp nói vẫn rất nhẹ nhàng, trên mặt còn ngụy tạo
một nụ cười như gió mùa xuân, tuy nhiên nó rõ ràng nguy hiểm đến mức khiến tôi
run rẩy.
Người
bên cạnh híp mắt cười: “Trường học chúng tôi rất có quy củ, học sinh luôn vô
cùng tôn sư trọng đạo, làm sao lại không được chứ?Bạn học này nhất định sẽ giúp
đỡ thầy Nghiêu công tác. ”Không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Tôi
cứng cổ không nói được gì, giằng co hồi lâu, Hồ Điệp Phi mới kéo kéo tay tôi
nhỏ giọng: “Tiểu Đại, tao nhớ ra rồi, người bên cạnh thầy Nghiêu là thư kí hiệu
trưởng…”
Tôi
suýt nữa bị câu nói đó nghẹn chết, thư kí hiệu trưởng vóc dáng sao lại kém đến
thế?Nhìn ông ta cười cười thành khẩn với Nghiêu Diệp như là thần thánh vậy, xem
ra yêu nghiệt này có lai lịch rất lớn rồi đây.
Có câu
nói, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Tôi
cười rất không tự nhiên: “Dĩ nhiên ạ, em đương nhiên sẽ sử dụng quỹ thời gian
có hạn của mình để giúp đỡ, thầy, Nghiêu. ”Về điểm này tôi rất giống ba tôi,
lập tức cúi mình trước cường quyền, trong lòng cũng thuận tiện cảm thán một
câu, buồn bã quá, bất hạnh quá, vừa giận mình không đấu tranh a.
Trước
nỗi nhục nước mất nhà tan, thư kí hiệu trưởng còn rất hài lòng gật đầu, sau đó
thay Nghiêu Diệp che dù ngồi lên xe riêng hoa lệ, nghênh ngang rời đi.
Điệp
Phi si ngốc nhìn mưa bụi mông lung ngoài trời, thở dài xa xăm:
“Chậc
chậc, thầy Nghiêu ngay cả bộ dạng bước trong mưa cũng ưu nhã lịch lãm đến vậy,
thật sự quá đẹp trai!Người người oán trách a, Tiểu Đại à, mày lần này có phúc
rồi, phụ tá của mỹ nam nha. ”
Tôi xị
mặt ra cáu giận: “A Phi, mày có nên tới bệnh viện khám mắt không hả, tao rõ
ràng là đang gặp rủi ro cơ mà!Không chừng hắn là có chủ ý, có một mục đích gì
đó mà không ai biết nữa đấy?”
“Tao
dùng kinh nghiệm phân tích nhiều năm qua, thầy Nghiêu nhìn qua cũng đã thấy rất
có bối cảnh. ”Nó đồng tình nhìn tôi một cái, “Mày thấy không, bóng lưng thật là
chắc chắn…”
Ngụ ý,
tôi không có khả năng phản kháng.
…….
Trời
muốn giao cho người trách nhiệm lớn lao đến vậy, cốt để rèn giũa ý chí, tăng
cường gân cốt- đó chính là tôi đây.
Tôi
tháng gần đây rất chịu khó, không phụ với danh xưng “lấy thiên hạ làm nhà”, bởi
vì, tôi may mắn làm sao được xuyên không tới xã hội nô lệ thời cổ đại.
Chủ nô:
Nghiêu Diệp.
Đầy tớ:
Lâm Đại Đại
Ngày đó
trở về, sau khi trải qua một đợt hỏi thăm cộng với chứng minh cho Hồ Điệp Phi
thấy, tên Nghiêu Diệp này lai lịch thực không nhỏ. Nghe nói anh ta đã đạt được
hai bằng tiến sĩ của một trường đại học danh tiếng, nghe nói anh ta còn là
người thừa kế của một danh môn vọng tộc, nghe nói quan hệ của anh ta với hiệu
trưởng trường chúng tôi là rất rất không bình thường, nghe nói anh ta đang muốn
đầu tư cho trường chúng tôi một tòa thư viện…
Vô số
những lời nghe nói đã giải thích rõ ràng hòan mỹ tất cả, cũng đã thuyết minh
được một điều, tiền không phải là vạn năng, chỉ là không có tiền thì cũng không
thể có vạn vạn lời nghe nói nội hàm sâu sắc đó mà thôi. Người ta là đại thần
giàu có, tôi lại chỉ là kẻ chạy cờ tôm tép, vì vậy bị nô dịch cũng chẳng có gì
để bất bình oán thán. Tương lai biết đâu các đàn đàn lớp lớp em út sau này, còn
có thể nhớ đến tôi, là người chị bởi vì để cho các em có thể sử dụng một thư
viện mới đã bằng lòng khúm núm, viết sách ghi công thì không cần, tết thanh
minh đến trước phần mộ của tôi thắp nén hương âu cũng được rồi.
Hồ Điệp
Phi này mỗi lần đều hoan hoan hỉ hỉ đưa tiễn tôi ra cửa, hoàn toàn không nhìn
thấy chút nào tiều tụy buồn bã tái nhợt khô cằn trên khuôn mặt tôi sao, hơn nữa
còn nhấn mạnh giáo dục: “Mày cái này cũng là hiến thân vì thành tích vĩ đại
cuối kỳ, không thể coi là uất ức được, huống chi cũng giống như Tư Lam Nhan kết
bạn, cái người tri kỉ này chính là có thành quỷ cũng phong lưu nha…”
Rõ ràng
cô nàng không thể xuyên thấu qua lớp bọc để nhìn rõ bản chất của tên Nghiêu
Diệp, thật ra tên này nho nhã bên ngoài phúc hắc bên trong. Thử hỏi có LamNham
nào mỗi ngày đúng 7 giờ có morning call tri kỉ gọi dậy rời giường đi mua bữa ăn
sáng, đánh máy đến photocopy cộng thêm chân chạy vặt nữa sao?Không thể nào nghĩ
ra được chứ gì?Tôi nói cho mà biết, Nghiêu Diệp này là vậy đấy.
Tôi
không phải chỉ là hơi sừng sổ ở hôm tuyển dụng có một lần thôi sao?Anh ta cũng
làm mất thể diện của tôi trước lớp một lần rồi đó?Ừ thì tôi có nói xấu nho nhỏ
sau lưng anh ta, anh ta cũng đã hành hạ tôi rồi đấy thôi?Còn làm cho tôi ngày
ngày phải kêu trời, trời không thấu, khổ cũng không biết nói cùng ai.
Vốn là
hôm qua chưa tới tám giờ đã bị anh ta gọi điện đến văn phòng làm việc sửa soạn
luận văn, tôi muốn nhịn cũng không nhịn được nữa, vất vả lắm mới lấy được dũng
khí muốn khiếu nại cấp trên, Hiệu trưởng đại nhân lại đến. Hơn ba năm tôi chỉ
toàn đứng xa để chiêm ngưỡng gương mặt ông lão hiền lành này, không nghĩ tới
ông lại chạy tới nắm tay tôi, nói: “Cháu gái, cháu làm việc rất tốt, tiếp tục
cố gắng lên, tương lai nhất định có tiền đồ. ”
Đứng ở
bên cạnh hiệu trưởng, Nghiêu Diệp nửa cười nửa không nhìn tôi, hàm răng trắng
bóng như móng vuốt loài lang sói, có vẻ không đồng tình với mấy điều hiệu
trưởng vừa nói.
Nhưng
mà vì câu “có tiền đồ” ngàn vàn khó mua của hiệu trưởng, tôi cắn răng nhẫn
nhịn, Nghiêu Diệp, tôi rồi cũng sẽ có một ngày thay trời hành đạo OOXX ngươi!
Ôi
không, hôm nay khó ngủ, ngủ được một lúc tự nhiên lại tỉnh, ngẫm nghĩ tôi tính
lên net xem phim, tìm niềm vui trong đau khổ, tự nhiên ca khúc “Chết cũng muốn
yêu” không thức thời lại điên cuồng gào thét, một hồi rồi rơi vào khoảng không.
Chắc chắn là Nghiêu Diệp, bởi vì bài hát này là thuộc về một mình anh ta, tôi
đoán người này chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào hành hạ tôi,
không biết lần này sẽ dùng chiêu gì mới nữa đây.
Binh
đến tướng chặn, nước đến đất cản, nói cho anh biết, tôi đây không sợ!