Tôi không chần chừ vươn tay ngăn cản hành động tiếp theo của phu nhân. “Bác để cháu tự làm.”
Châu phu nhân không vì hành vi ngăn cản của tôi mà dừng lại, bà ấy cười hiền, tiếp tục cầm toong gắp một miếng nem rán nhân tôm sú vào cái bát nhỏ đặt bên cạnh đĩa ăn của tôi.
“Không sao, con cứ để ta.”
Nếu cứ tiếp tục thế này, đĩa ăn của tôi sớm trở thành một ngọn núi nhỏ mất thôi.
Không còn cách nào khác, tôi bèn quay sang nhìn Châu Mặc Lâm, len lén cấu nhẹ lên đùi hắn. Còn tha thiết nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu xen lẫn van lơn.
“Làm ơn đấy! Anh ngăn cản mẹ anh đi mà! Tôi không ăn hết được ngần ấy thức ăn đâu!”
Nhưng Châu Mặc Lâm làm như mắt điếc tai ngơ, hắn tao nhã cầm bình chiết rượu vang Decanter rót một lượng nhỏ rượu vào ly thủy tinh. Rồi cầm dao và dĩa cắt miếng beefsteak thành từng miếng nhỏ, bắt đầu thưởng thức và nhâm nhi cùng rượu vang một cách ung dung.
Hắn không nhìn tôi, hững hờ nói. “Em ăn đi, nhìn gì tôi? Không phải ai mẹ cũng thiết đãi một bữa thịnh soạn như này đâu.”
Châu phu nhân gắp tiếp miếng cá lăng phi lê nướng lá chuối vào cái đĩa giờ đã chất đống toàn đồ ăn.
“Con ăn đi, Lâm nó nói đúng đấy. Ăn nhiều vào cho có sức, nhìn con gầy yếu quá sao mà chịu được.”
Hở? Chịu được cái gì? Tôi mù mờ nhìn Châu phu nhân đang nhiệt tình gắp đồ ăn cho mình.
Xem kìa, hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người họa có tức chết tôi không?
Phu nhân thì tôi không có gan đi ngăn bà ấy, nhưng còn hắn, sao hắn còn hùa theo làm cái gì?
Mặc kệ tôi không ngừng gào khóc ở trong đầu, Châu Quá Quắt còn bồi thêm một câu vô cùng đáng giận.
“Em không ăn ngay bây giờ đồ ăn nguội hết sẽ không còn ngon miệng như trước đâu nhá!”
Nhìn một 'ngọn núi nhỏ' ở trước mặt tôi đã hết ngon miệng rồi, cần gì phải chờ đến lúc nguội...
Tôi miễn cưỡng nhấc đũa lên, từ tốn ăn từng miếng một.
Châu phu nhân cũng thôi không gắp thức ăn, bà thấy tôi động đũa mới bắt đầu dùng bữa.
Đồ ăn đầu bếp ở đây nấu rất ngon, có thể sánh ngang với các đầu bếp ở các nhà hàng 5 tới 6 sao. Sở dĩ tôi khẳng định như vậy là vì tôi và hắn có vài lần cùng nhau dùng những bữa ăn xa xỉ giống hệt thế.
Nhìn tôi ăn hết một bát soup hải sâm cỡ nhỏ, Châu phu nhân thân tình hỏi:
“Thế nào? Có hợp khẩu vị với con không?”
Tôi thành thật trả lời. “Ngon lắm ạ.”
“Ừm, con thấy ngon thì tốt. Mau ăn những món khác nữa đi.”
Đối với sự nhiệt tình của phu nhân, tôi đành mắt nhắm mắt mở cố gắng ăn. Tuy ngon thì ngon thật, nhưng dạ dày tôi nhỏ miễn cưỡng lắm mới ăn hết được hơn phân nửa lượng đồ ăn ở trong đĩa.
Châu phu nhân kêu lên khi để ý thấy tôi có động tác muốn dừng bữa ăn. “Ăn ít vậy sao?”
Toàn là thực phẩm giàu đạm và canxi, ăn hết đống đồ kia e rằng tối nay khỏi cần ngủ nữa. Đầy bụng, chậm tiêu thì ngủ thế nào?
“Vâng, cháu ăn thêm ít salad là được rồi ạ.”
Rất là cáu vì bị nhồi nhét quá nhiều thức ăn, và tôi cũng chẳng có gan làm mất lòng một quý phu nhân như mẹ Châu Mặc Lâm. Nghe nói bà ấy là chủ nhân một bang hội xã hội đen đấy, nhỡ đâu phu nhân không vừa ý giết tôi luôn đi thì sao?
“Ừ được, con không ăn hết ta cũng không miễn cưỡng.”
Bà ấy không ép tôi ăn nữa hả? Tôi thầm vui mừng trong lòng.
“Nhưng để bù lại, con cố gắng ăn thêm đồ tráng miệng nữa nhé.”
Tôi cố làm ra mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng... Giờ cái mặt của tôi nhìn không hề ổn tí nào. Hai hàng lông mày rậm của Châu Mặc Lâm nheo lại, hắn nói với Châu phu nhân.
“Mẹ để cô ấy tự nhiên, ép như thế cô ấy sẽ nghĩ mẹ cố tình... “
Tôi nhanh lẹ chen miệng vào. “Không sao đâu bác gái, cháu ăn tiếp được ạ.”
Lúc tôi cần thì anh ngó lơ, bây giờ để giữ lại cái mạng nhỏ của mình anh cũng không để yên là sao? Là sao?
Trái với những điều tôi nghĩ trong đầu, Châu phu nhân thân mật cầm tay tôi. “Huyền Trân! Đừng sợ, nếu con không ăn được nữa thì cứ bảo ta. Ta không ép uổng con làm gì.”
Ồ, phu nhân nói thế tức là bà ấy không có ghét tôi, phải vậy không?
“Một đứa trẻ hiểu chuyện tới mức đau lòng như con, sao ta nỡ ghét con được?” Phu nhân còn nói một câu như là nhìn thấu tâm can tôi vậy.
Bữa cơm đầy bất ổn cuối cùng kết thúc trong êm đẹp...
Sau bữa ăn, Châu phu nhân kéo tôi ngồi cùng chuyện trò.
“Vậy là, hiện tại người thân của con không còn một ai nữa?”
Tôi buồn rầu đáp. “Vâng. Kể cả em gái sinh đôi của cháu cũng thế.”
“Cô bé làm sao mà mất?”
Tôi tóm lược bằng một câu nói ngắn gọn. “Dạ, nó bị người yêu cũ hại chết.”
Mỗi lần nhắc lại chuyện cũ, tim tôi co thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt. Nó là nỗi đau chẳng thể nào xóa nhòa...
Hình như phu nhân cũng biết chuyện nhà tôi, bà ấy không hỏi gì thêm và quay sang có ý trách móc Châu Mặc Lâm.
“Lâm này, con giấu con bé kĩ quá. Đáng lẽ ra con nên dẫn cô ấy về đây sớm hơn mới đúng.”