Chính vào lúc này, cửa phòng vốn dĩ đã mở một khe nhỏ bị ai đó đẩy mạnh ra.
Theo phản xạ, tôi đang nhìn Châu Kiến Thành liền quay mặt nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Đứng ngoài của là Châu Mặc Lâm cùng đám thuộc hạ của hắn, điều quan trọng hơn cả là trong tay hắn cầm một vật gì đó đen ngòm.
Màu đen thần bí và chết chóc, đấy không phải là một khẩu súng thì là gì?
Hắn đã giết người ư? Tôi vô thức đưa tay lên che miệng...
“Anh Lâm, đã lâu không gặp!”
Trái ngược với vẻ sợ sệt như gặp quái thú của tôi, Châu Kiến Thành ung dung mỉm cười, vẫy tay chào hắn.
Châu Mặc Lâm im lìm không đáp, thần thái toát ra từ trên người hắn âm u như vực sâu vạn trượng, đôi mắt màu đen pha lẫn màu xanh lam đang ánh lên cái nhìn chết chóc đủ sức giết chết tôi và Châu Kiến Thành.
Hắn đang tức giận, tôi nhìn một phát là biết liền. Sự đè nén đó sắp bạo phát ra bên ngoài rồi. Nhưng Châu Mặc Lâm là ai chứ? Trừ khi là việc hắn không thích kìm chế bản thân thì cũng lắm lúc hắn là người rất giỏi kiểm soát cảm xúc.
Còn bây giờ thì tôi không chắc hắn có muốn kìm chế bản thân hay không. Nhưng nhìn biểu cảm muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì có lẽ là không rồi.
Hắn đang suy nghĩ gì trong đầu thế? Tôi muốn biết quá.
“Trân, lại đây!” Châu Mặc Lâm chìa tay ra, cất giọng nói trầm khàn hướng về phía tôi.
Tôi nghe lời nhảy ra khỏi cặp đùi rắn chắc của Châu Kiến Thành. Vừa hạ đôi chân xuống sàn tàu, Châu Kiến Thành vươn tay ôm lấy tôi vào lòng.
“Thật ngại quá, tôi không muốn để cô đi... “
“Buông ra!”
Câu quát khẽ này không phải từ tôi, mà là từ Châu Mặc Lâm. Hắn vẫn giữ tư thế chìa tay ra, dồn nén không nổi giận.
“Anh! Em thích cô ấy, nếu không phiền anh sẽ nhường cô ấy cho em chứ?”
“Tôi phiền. Trước khi tôi bóp cò, chú mau buông cô ấy ra.”
Châu Kiến Thành không vì lời đe dọa sặc mùi thuốc súng của Châu Mặc Lâm mà buông tôi ra, anh ta còn cố tình siết tay tôi như thể chọc tức anh trai mình.
“Em thật sự thích cô ấy. Môi cô ấy ngọt hơn...”
'Pằng!'
Châu Mặc Lâm không nể nang đó là em trai mình, hắn thật sự nổ súng. Viên đạn bắn xẹt qua má trái của Châu Kiến Thành, ghim thẳng vào vách tàu.
Khẩu súng trên tay hắn tỏa ra một làn khói nhỏ rồi tan biến vào không khí.
Hắn nhìn lạnh lùng nhìn Châu Kiến Thành, bá đạo nói:
“Tôi không thích nhắc tới câu thứ hai. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không ai được phép động vào.”
.........
Châu Mặc Lâm nắm tay tôi rời khỏi căn phòng của Châu Kiến Thành, những ngón tay đan vào nhau khiến tôi không biết mình phải làm sao.
Hắn không biết thế nào là giữ kẽ!
“Thằng nhóc thối tha đó có nói vì sao biết tới sự tồn tại của em không?”
“Không ạ, anh ta không có nhắc đến. Tôi chưa kịp hỏi thì anh hùng hổ xông vào.”
Tôi vừa dứt câu này, hắn mặc kệ bản thân đang đứng ngoài hành lang và ánh nhìn nhòm ngó của du khách trên tàu... Hắn nâng đầu tôi lên, hạ lên môi tôi một nụ hôn sâu thắm thiết.
Tôi đập tay lia lịa lên vai hắn, ý bảo chúng tôi đang ở ngoài, muốn hôn muốn hít thế nào thì về phòng đóng cửa mà làm... đừng có ở đây làm nóng mắt người ta.
Và lại thuộc hạ của hắn đang đứng cạnh đó khá nhiều, mặc dù họ đã cúi đầu nhưng tôi vẫn thấy rất ngại.
Không biết Châu Mặc Lâm không hiểu hay cố tình hiểu sai vấn đề, hắn gạt tay tôi ra, tận tình trao đổi nước bọt giữa hai người.
Đến khi không thể tiếp tục nhịn thở, hắn luyến tiếc rời khỏi bờ môi ướt át của tôi.
“Em thấy ngại? Được, chúng ta về phòng lăn giường, làm chuyện thân mật hơn.”
Ây ây không phải cái đó! Tôi đỏ mặt đấm lên bờ vai cường tráng ấy một cái thật mạnh. Còn hắn thì vui vẻ bật cười ôm eo tôi.
Biết tôi dễ đỏ mặt bởi mấy câu nói mập mờ, vậy mà hắn mặt dày cố tình nói ra ở chỗ công cộng này nữa.
Đến lúc đi qua cầu thang, thay vì đi lên trên hắn ôm tôi đi xuống tầng dưới.
Tôi lấy làm lạ hỏi vì sao không về phòng cũ, Châu Mặc Lâm cúi xuống hôn chụt lên môi tôi một cái rồi mới trả lời: “Phòng cũ bị người ta phá tan hoang không thể ở được, tôi bèn thuê một căn phòng khác.”
Tôi gật gù hiểu ra vấn đề. Trước khi đu người vào cửa sổ phòng bên dưới, tiếng đập phá vọng ra nhiều như thế tất nhiên không thể tiếp tục ở rồi.
Châu Mặc Lâm móc thẻ từ trong túi quần Âu, cà lên cánh cửa.
Vừa nhấc chân vào phòng, hắn gấp gáp bể bổng tôi lên.
“Khoan đã, đóng cửa xong hãy để tôi đi tắm qua một lúc.”
“Đóng cửa thì được nhưng tắm rửa để sau đi. Đợi đến khi chúng ta làm xong, lúc đấy tắm rửa vẫn chưa muộn.”
Cái gì? Hắn nôn nóng tới vậy ư? Nhìn hắn kia, trông chẳng giống hắn lúc bình thường một tí nào!
Châu Mặc Lâm đi ra đóng khóa cửa, sau đó hắn quay lại bế bổng tôi lên và tiến vào vách tường bên trong. Nơi đó có kê một chiếc giường kim loại kiểu châu Âu.