“Ngồi im nào. Tôi nói rồi rồi cô sẽ không làm như thế đâu vì cô đang muốn thoát khỏi Châu Mặc Lâm mà, có đúng thế không? Nếu chẳng may tôi mà bị bắt, thì cô có thể nhờ vả ai ngoài tôi đây?”
Cơ thể tôi thôi không giãy giụa dữ dội nữa mà thay vào đó trên gương mặt là biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.
“Sao anh biết tôi muốn rời khỏi Châu Mặc Lâm? Tại sao anh lại biết? Anh cài nội gián bên người Châu Mặc Lâm à? Hay là anh làm việc cho Châu lão gia?” Tôi rất tò mò, không ngừng hỏi dồn dập.
Nhưng Hàn Thiên Lãnh không trả lời vào trọng tâm vấn đề, anh ta thản nhiên dùng tay thay dầu cao xoa bóp chỗ bầm tím xuất hiện trên cẳng trân trái tôi.
“Ấy ấy, từ từ thôi, cô không thấy đau à? Tôi đau giùm cho cô rồi đấy!”
“Bớt giả bộ đi!” Tôi nóng nảy túm lấy cổ áo khoác da của Hàn Thiên Lãnh, không ngừng giật đi giật lại với tâm thế quyết phải biết câu trả lời. “Tôi rất muốn biết, hãy mau trả lời câu hỏi của tôi.”
“Rồi đừng giật nữa, giật nữa là tôi bị cô siết cổ cho tới chết đấy. Mà tôi chết thật không ai giải đáp thắc mắc giúp cô đâu nha.”
Tôi nghe lời, hai bàn tay buông thõng không làm phiền tới cổ áo của anh ta, hai mắt giương lên nhìn anh ta chăm chú.
“Trước hết thì... cô hôn tôi một cái thì tôi sẽ kể cho cô nghe. Ok?”
Tôi bực tức xoay mặt nhìn sang chỗ khác, không buồn đoái hoài tới anh ta.
“Ok cái đầu nhà anh ý! Cái đồ vô sỉ này! Không muốn nói thì thôi, tôi không hỏi nữa.“. Tìm đọc