“Anh Lãnh, không tìm thấy tung tích của chị đẹp đâu hết.” Eric hớt hải chạy qua chỗ Hàn Thiên Lãnh báo cáo.
“Chỗ cậu cũng không tìm được gì?”
Eric gật đầu. “Vâng. Cứ như thể chị ấy bốc hơi rồi ấy.”
Hai hàng lông mày vừa đen nhánh vừa rậm nhíu chặt vào nhau, Hàn Thiên Lãnh đưa ra một suy đoán. “Sao kỳ lạ vậy nhỉ? Chẳng lẽ cô ấy bị ai đó bắt cóc rồi?”
“Đó cũng là một khả năng. Trên đời này có mấy ai tự dưng vô cớ mất tích như chị Trân.” Sury vẫn luôn đứng bên cạnh Hàn Thiên Lãnh và tìm cùng anh ta từ đó đến giờ, cô đồng tình.
“Vô lý! Đến một kẻ tinh tường như Châu Mặc Lâm còn không tìm ra được chị ấy trước sự che chở của chúng ta thì làm gì còn ai tìm được. Em nghĩ chị đẹp bỏ đi một mình rồi cũng nên.”
“Anh hâm à!” Sury gõ 'cốp' một cái lên đầu anh trai mình. “Các anh luôn nói chị Huyền Trân không bao giờ nghĩ đến chuyện tự ý rời đi mà không báo trước với ai một tiếng. Thế giờ anh nói vậy khác nào tự đi vả vào mặt mình.”
“Ờ ha, em nói cũng có lý. Em gái anh từ bao giờ thông minh lên thế?” Eric cười tinh quái, cậu ta không quên chế nhạo Sury một câu.
“Anh này!” Tức quá không làm gì được, Sury độc mồm độc miệng rủa xả. “Anh lại ranh ma như thế rồi! Cái loại bad boy như anh có chóa nó mới thèm yêu.”
“Thế mà có nhiều gái xinh bu theo anh lắm đấy.”
Nhắc tới thân phận thật của Sury, ít ai biết rằng cô là em gái kết nghĩa của Eric khi hai người còn là cô nhi ở trong trại trẻ mồ côi. Chính Hàn Thiên Lãnh là người đưa bọn họ ra khỏi đấy. Khác với người anh kết nghĩa làm sát thủ, Sury là một DJ khá có tiếng ở khắp các quán bar tại Thái Lan. Gu ăn mặc, thời trang, cách make-up của cô nàng cũng được tính là sexy và sành điệu.
Lần này hai người chủ tớ về Việt Nam cô cũng xin về theo. Đằng nào thì... Việt Nam cũng là nơi sinh ra cô, quê hương của cô, cũng đã quá lâu Sury cô vẫn chưa có dịp quay trở lại. Cô cực kỳ hài lòng cuộc sống về đêm ở Hạ Long, náo nhiệt không khác ở Thái Lan là mấy. Chỉ là...
“Hai anh em thôi đi! Chúng ta đang tìm người đấy, bớt giỡn nhau một chút đi!” Không chịu được tiếng ồn ào chí chóe phát ra từ hai anh em nhà kia, Hàn Thiên Lãnh gầm lên, nhắc hai con người kia về thực tại.
Biết mình đã đùa quá trớn, Sury chủ động ôm lấy cánh tay anh ta. “Vậy bây giờ mình phải làm gì đây ạ?”
Eric đứng bên cạnh, câu ta cũng tiếp lời. “Điều đáng nghi nhất là hai tài xế bị đánh ngất đến giờ vẫn chưa tỉnh. Có cần em ra tay làm họ tỉnh lại không anh Lãnh?”
“Không cần, hai người đứng im đấy và đừng rước thêm phiền phức cho anh là được rồi. Trước tiên, anh đi gặp hiệu trưởng của cô nhi viện này đã.”
“Anh nghi ngờ bọn họ đang giấu kín chuyện gì đó liên quan tới chị Trân?” Sury xoa cằm, cô hỏi đúng trọng tâm vào vấn đề.
Hàn Thiên Lãnh gật đầu, mấy người ở đây có biểu hiện mắt la mày lém là những kẻ đáng nghi nhất.
“Em nghĩ anh nghĩ nhiều rồi. Có những trường hợp trẻ bị bỏ rơi và không ai biết danh tính xưa nay là chuyện quá bình thường. Giống như em và Sury, cũng là do người lớn dắt đến trước cổng cô nhi viện và bỏ đi đấy thôi.”
“Không, anh không nghĩ chuyện này đơn giản như hai đứa nói. Cứ có cảm giác không đúng ở đâu đó... Thôi, hai người cứ chờ ở đây, anh đi một lát rồi về.”
“Vâng.” Cả hai anh em nhìn nhau, rồi gật đầu với Hàn Thiên Lãnh.
Hắn đột xuất đi vào phòng hiệu trưởng, nhìn ra bộ dạng lén lút của bà ta hắn hùng hổ đi đến chất vấn.
“Nói! Bà đang định gọi cho ai và báo cáo chuyện gì?”
Bà hiệu trưởng hoảng sợ đánh rơi điện thoại lên mặt bàn, lắp bắp quát lên. “Cậu... cậu... cậu nói cái gì? Tôi không hiểu.”
Đúng lúc này, điện thoại làm rơi trên bàn phát ra một giọng nói. “Alo! Có chuyện gì?”
Hàn Thiên Lãnh nhanh tay chụp lấy chiếc điện thoại. “Xin chào chủ tịch Châu, hình như ông đang rất thắc mắc tại sao tôi là người cầm máy đúng không?”
“Cậu là ai? Sao lại...” Nhưng anh ta nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
“Tôi tạm thời tịch thu điện thoại của bà. Đừng tưởng có người hậu thuẫn đằng sau là giờ trò.”
Mặc kệ bà hiệu trưởng đồng ý hay không, Hàn Thiên Lãnh dứt khoát sải bước ra ngoài. Anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Alo Châu Mặc Lâm! Chúng ta tạm thời đình chiến đi, Mai Huyền Trân e là bị bắt cóc rồi.”
“Nói tiếng người! Anh làm gì mà để cô ấy bị bắt cóc.” Giọng nói lên gân phát ra từ điện thoại nghe cực kỳ chói tai.
“Anh cứ bình tĩnh đi đã.”
“Cô ấy đang gặp nguy hiểm, tôi không bình tĩnh được.”
“Cô ấy bị một đám người bắt cóc, tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Châu lão gia. Lúc nãy tôi vào phòng hiệu trưởng cô nhi viện, thấy bà ta liên lạc với bố của anh.”
Châu Mặc Lâm im lặng một lúc, sau đó hắn đáp lại vỏn vẹn đúng hai câu. “Không, ông ta không có thời gian để làm chuyện đó. Tôi sẽ điều tra xem là ai làm.”