Cô ta nhanh nhẹn bước đến trước mặt Châu lão gia, đứng cúi đầu không dám ngọ nguậy.
“Bây giờ tôi giao cho cô một việc này, lập một danh sách các thiên kim của những gia tộc đứng đầu trong nước cho tôi. Cô chỉ có một ngày để hoàn thành, giờ này sáng mai làm xong đem lên đây. Còn bây giờ, cút đi cho khuất mắt tôi.”
Mặt xanh như tàu lá chuối, cô thư ký lắp bắp. “Chủ tịch... chủ tịch...”
Không phải cô không biết chủ tịch là người lạnh lùng vô tình, cô cũng nghe phong thanh rất nhiều từ những lời tám chuyện của mọi người xung quanh. Nhưng đến mức độ này thì, cô thư ký nhất thời đơ người, đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Sao? Một việc cỏn con như thế cô không làm được à? Nào, cô có nhận việc này không? Nếu cô không làm được, hàng tá người khác sẵn sàng thay cô đảm nhận chức thư ký cỏn con...”
“Dạ thưa chủ tịch, tôi nhất định làm được.”
Nghe tới khúc Châu Hoàng Dũng muốn đuổi việc mình, cô thư ký vội vàng nhận việc và đi làm ngay.
Nhìn bóng dáng nhanh nhanh chóng chóng có phần thất thố của cô thư ký, Châu lão gia cười khẩy.
Đúng là bình hoa di động, không có đầu óc cũng chỉ có tác dụng trang trí, ông ta tiện tay vứt đi lúc nào chẳng được.
Cầm lấy tập hồ sơ trên tay, nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ và hiền hòa của Mai Huyền Trân... Ông ta tỏ vẻ tiếc hận.
Chậc, một mỹ nhân đẹp đến nhường này, đáng tiếc lại dính phải đứa con trai có tính cách cổ quái giống ông ta thì cũng quá đáng thương...
Bất kể người phụ nữ nào dính dáng tới nó, ông ta sẽ không để cô gái ấy được sống yên ổn...
Một tia độc ác lóe lên, Châu Hoàng Dũng cười gằn, ông ta vò nát tập hồ sơ. Trong đó, tấm ảnh 3×4 trên nền phông xanh chụp chân dung Huyền Trân cũng nhàu nhĩ giống thế.
...
Tôi hẹn mọi người đi ăn một bữa lẩu hải sản vào buổi tối thứ bảy. Lúc đầu dự tính là buổi trưa nhưng nghĩ lại thì buổi tối đông anh chị em hơn nên tôi đổi ý, hẹn mọi người vào buổi tối. Vào đúng hôm đợt gió mùa đông bắc đầu tiên về, thời tiết se se lạnh mà ăn lẩu thì đúng là hết sảy con bà bảy.
Theo tôi tìm hiểu, quán lẩu đó khá nổi tiếng, được nhiều Tiktoker khen ngợi về độ đa dạng của menu cho đến cách bài trí của quán.
Bước ra từ một xe sang đậu lên vỉa hè, tôi nuốt nước bọt căng thẳng khoác tay Châu Mặc Lâm cùng đi vào quán lẩu. Từ hôm qua đến giờ tôi quên không dặn hắn nên có chút lo lắng.
Vài phút trước khi đi xuống, phát hiện người bên cạnh ngồi bồn chồn không yên, hắn tinh ý hỏi:
“Em làm sao thế? Đi ăn uống ai cũng tươi tỉnh vui vẻ, em xem có ai nhăn nhó như em không?”
“Tôi quên không nói trước với anh, các em các chị ở bệnh viện có tính bà tám. Nếu để mọi người nhìn thấy chúng ta cùng đi vào thì...”
“Thì làm sao?”
“Thì trêu chứ còn sao nữa.” Tôi phồng mang trợn má.
“Bị trêu có làm sao đâu, tôi đỡ lời giúp em là được mà, em chịu không?” Hắn cúi đầu trao cho tôi một nụ hôn ngọt ngào.
“Ý tôi không phải là thế!”
Tôi gắt gỏng, tay đập liên hồi lên đầu vai Châu Mặc Lâm ra hiệu hắn dừng ngay động tác thân mật đang làm.
“Vậy ý em là thế nào?” Hắn buông môi tôi, cụng đầu lên trán tôi.
“Tôi sợ mọi người hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng ta... Tôi là...”
Nhạy bén nhận ra tôi định nói gì đó, hắn vươn tay chặn môi tôi lại. “Đã từ rất lâu tôi không còn coi em là một cô đầy tớ. Hiện tại là vậy và sau này cũng thế, em là người phụ nữ của tôi.”
“Nhưng...” Tôi muốn nói tiếp lại bị hắn chặn miệng.
“Đó là sự thật hiển nhiên, em định phản bác cái gì?”
Hắn cáu kỉnh vỗ vỗ hai bên má của tôi. Tôi khó chịu túm hai bàn tay làm loạn trên má mình, mất kiên nhẫn gắt lên. “Anh có cho tôi nói hết đâu mà biết tôi sẽ phản bác? Ý của tôi là mối quan hệ giữa chúng ta chưa thực rõ ràng, nên tôi không biết phải giới thiệu anh như thế nào đó mà.”
“À thế à? Vậy thì em cứ giới thiệu tôi là chồng của em đi.” Hắn cười gợi đòn, cố tình bổ sung thêm một câu giật gân. “Chồng chưa cưới cũng được.”
What?
Lõi trái đất sắp thua xa độ dày của tên đàn ông vô sỉ này rồi!
Không thấy tôi phản ứng, hắn trợn mắt lên đe dọa.
“Sao? Không được?”
“Haha, không có gì, anh nói sao thì là vậy...”
Tôi nào có gan dám cãi hắn, chỉ biết cười trừ cho qua chuyện...
Đến lúc giới thiệu với mọi người, tôi có hơi không thích ứng kịp, cũng lén sửa lại câu thoại sắp phát ra từ miệng. Ai dè Châu Mặc Lâm biết được, hắn cướp lời.
“Chào mọi người, tôi là Châu Mặc Lâm, chồng chưa cưới của Huyền Trân.”
Đám chị em lập tức bùng nổ, nhao nhao hết cả lên.
Đấy, tôi biết ngay mà! Mặt tôi nóng rang, không biết giấu đi đâu cho bớt ngượng.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, tôi và hắn nhập cuộc. Cũng có nhiều người tò mò muốn hỏi cặn kẽ hơn, nhưng cuối cùng chẳng ai dám hỏi vì một kẻ lạnh lùng âm u khác người như hắn quá dọa người.
Quán chúng tôi ngồi rất đông, tôi sớm liên hệ đặt trước với chủ quán mấy bàn nên không xảy ra tình trạng chen chúc giống những bàn khác.