Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 94: Chương 94




Sáng ra, tôi gấp gáp lấy túi xách để đi làm. Châu Mặc Lâm chết tiệt! Sau khi tôi vừa khỏi bệnh một cái là hắn hành tôi cả đêm một trận ra bã. Báo hại tôi dậy muộn nửa tiếng, bữa sáng ăn vội ăn vàng không cả kịp đi vệ sinh.

Trong khi tôi gấp muốn chết, hắn từ tốn ăn nốt bữa sáng của mình. Thôi được, nếu hắn không vội thì tôi tự gọi xe ôm là được chứ gì? Chờ hắn ăn xong đến miếng cuối cùng tôi cũng muộn giờ làm rồi.

“Em gấp cái gì? Ngồi xe mất 15 phút thì có gì phải gấp?”

“Thưa anh! Không gấp thì tôi muộn giờ à? Tôi ghét nhất là đi làm trễ đấy, không ai nhởn nhơ như anh đâu!” Tôi vừa nói vừa rót nước uống vội uống vàng suýt sặc.

“Không phải gấp, tôi báo với thằng Quân em đi trễ rồi, nó sẽ thông cảm cho em thôi.”

Thông cảm cái đầu nhà anh! Anh nói thế khác quái nào bảo tôi đi muộn là vì anh!

Tôi không ngừng gào thét trong đầu, muốn xông đến một cước đá bay hắn ra ngoài cửa sổ quá.

“Ngồi đợi đấy đi tôi xong ngay bây giờ. Trong khi đợi tôi em ký vào tờ giấy này đi”

Châu Mặc Lâm đẩy một tờ giấy và một cái bút đã chuẩn bị sẵn đưa cho tôi ký. Do đang vội lẫn không có tâm tình nào đọc thử xem tờ giấy mình ký viết những cái gì, tôi không nhìn tay cứ thế bấm bút ký luôn.

Đợi tôi vừa buông bút, hắn giật lấy tờ giấy tôi vừa ký... cứ như là sợ tôi nổi khùng xé nát.

Cái gì vậy? Hắn bắt tôi ký giấy hiến tạng à mà cất kỹ thế? Mà thôi, đang bị muộn tôi không quản được nhiều. Hắn bắt tôi ký giấy gì cũng được, miễn không phải là ký hiến tạng như tôi nghĩ thì chẳng sao cả.

5 phút sau hắn trực tiếp lấy xe máy đưa tôi đi làm. Từ 15 phút xuống còn 5 phút thì phải biết hắn lái bằng tốc độ dọa người thế nào rồi đấy.

Và đây cũng là lần đầu tiên tôi ngồi xe máy do hắn trực tiếp lái nên cảm giác vô cùng là lạ, thấy không có quen. Nhưng đang vội tôi không cảm nhận gì nhiều, chỉ kịp nói chào tạm biệt Châu Mặc Lâm rồi chạy vút vào trong.

...

Vào giờ nghỉ trưa, một chị điều dưỡng đẩy cửa phòng đi vào nói với tôi.

“Huyền Trân, có người ở dưới sảnh tìm gặp em này.”

“Ồ vâng, em xuống ngay.” Tôi ăn nốt miếng cơm đang nhai dở, dọn dẹp qua rồi chạy nhanh xuống dưới xem ai tìm mình.

Dưới sảnh, một cô gái cực kỳ xinh đẹp đang đứng chờ ai đó. Tôi nhìn ngó xung quanh, không có ai khác ngoại trừ cô ấy. Vậy không lẽ là cô ấy tìm mình? Nhưng một người trông cao sang và hoa lệ như cô ấy tìm mình có việc gì nhỉ? Tôi thắc mắc, đi đến hỏi cô gái đang ngồi quay lưng về phía mình.

“Thưa cô, có phải người cô tìm là tôi không?”

Cô gái xoay người, nhã nhặn mở lời chào tôi.

“Chào cô Mai Huyền Trân, tôi là Hứa Vũ Nhan. Không biết cô có thể bớt chút thời gian để nói chuyện với tôi không?”

Một giọng nói vô cùng ngọt ngào... Nhưng tôi không quen biết cô ấy nên từ chối khéo.

“Xin lỗi cô, tôi đang trong giờ làm, không được phép rời khỏi bệnh viện. Và đây là quy định mong cô thông cảm.”

Không vì mấy câu từ chối của tôi mà bỏ cuộc, cô gái tên Hứa Vũ Nhan tiếp tục nói một câu khiến tôi không thể chối từ.

“Không sao, vậy trong khuôn viên bệnh viện thì sao? Phải có một nơi nào đó thích hợp để chúng ta nói chuyện với nhau, tôi nói đúng chứ?”

“Đúng là có một nơi như vậy, để tôi dẫn cô ra đó.”

“Vậy được, nên đi ngay bây giờ vì tôi có việc quan trọng muốn nói với cô.”

Linh cảm trong tôi không ngừng mách bảo.

Việc quan trọng là việc gì mới được? Không lẽ đó là việc liên quan tới Châu Mặc Lâm?

Nếu đúng là sự thật, vậy thì có phải ngày tôi rời xa hắn sắp đến gần?

Tôi dẫn Hứa Vũ Nhan đi vào sâu bên trong khuôn viên bệnh viện. Nơi đó có một hồ nước nhỏ, xung quanh mấy gốc cây lâu năm có kê mấy ghế đá. Hai người chúng tôi đứng nói chuyện, bởi tôi và cô ấy đâu có thân quen tới mức cùng nhau ngồi chung một cái ghế đá.

Hứa Vũ Nhan nhìn tôi, cô không dài dòng văn tự hỏi thẳng vào vấn đề.

“Cô đã gặp Châu lão gia bao giờ chưa?”

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

“Cũng không tính là đã trực tiếp gặp mặt, tôi từng nhìn thấy ông ấy thôi.”

“Thế cô đã từng nghe phong thanh gì liên quan tới họ Châu chưa, đặc biệt là Châu đại thiếu gia?”

Tôi cau mày nhìn cô gái đứng trước mặt. Một cô gái để kiểu tóc dài và xinh như gái Nhật như thế, có lẽ là một thiên kim nhà tài phiệt nức tiếng nào đó nhỉ?

Muốn có nhan sắc là có nhan sắc, muốn có khí chất là có khí chất, muốn tiền tài hay địa vị đều có hết luôn... Nếu một cô gái hơn người và xuất sắc như vậy trở thành vợ của Châu Mặc Lâm thì... quả là xứng đôi vừa lứa, trời đất tác hợp, không có gì sánh bằng...

“Cô Mai Huyền Trân, cô có đang nghe tôi nói gì không đấy?” Hứa Vũ Nhan lay nhẹ người tôi, cô ấy còn hua hua tay trước mặt tôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.