Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 99: Chương 99




Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi biến mất là Victorique sẽ hạnh phúc? Nhưng như thế liệu có ổn không? Vì tôi... rất yêu... rất yêu người đàn ông trong mỗi câu từ của cô ấy... yêu đến mức tôi căm hận chính bản thân mình...

Và cũng vì yêu, tôi muốn lập tức rời đi ngay... đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt Châu Mặc Lâm và cô gái đáng quý kia nữa.

“Chị Huyền Trân, tôi biết những điều tôi vừa nói vô cùng ích kỷ, vô cùng xấu xa... Chị có thể coi tôi là kẻ xấu cũng được. Nhưng mà, ngoài anh ấy tôi thật sự không biết bám víu vào ai để sống tiếp. Bố mẹ tôi cũng không còn một ai nữa rồi. Người nhà của tôi chỉ còn mỗi ông nội và anh ấy. Đã từ rất lâu tôi đi chữa bệnh ở nước ngoài, cũng không gặp Mặc Lâm nhiều năm. Anh ấy lâu lắm mới bay một chuyến sang thăm tôi, tôi biết... tôi biết...”

Nói tới đây Victorique khẽ liếm môi, cô ấy nhìn tôi mắt rơm rớm ngấn lệ.

“Tôi biết... anh Mặc Lâm và chị đang cùng chung sống, thậm chí là ngủ cùng một giường... Thân mật và nồng ấm hơn cả vợ chồng...”

Lần này cơ thể tôi như bị thiên lôi đánh trúng, có cháy thành than cũng không ai nhận ra hình dạng... Tôi cảm giác mình là tội nhân thiên cổ, cướp đi nguồn sống còn duy nhất của người ta.

Chỉ cần nghe giọng điệu là tôi biết Victorique có bao nhiêu sự kìm nén để không bật khóc trước mặt tôi. Người cô ấy run rẩy tới mức lắp bắp như thế, ai mà không sót cho được. Nhất là khi cô ấy biết người đàn ông mình yêu nhiều năm đang chung sống với người phụ nữ khác.

Tôi có cảm giác cực kỳ tức ngực, cứ như cơ thể đang bị bóng đè. Ngoại trừ sự đau lòng, tôi vừa áy náy vừa bối rối nhìn Victorique rưng rưng nước mắt. Loại cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

“Tôi...” Bản thân tôi thực không biết nên nói gì cho phải.

Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Tôi có cố bao biện cỡ nào thì những lời nói phát ra quá rời rạc và không ăn nhập vào nhau. “Tôi và anh ta...không phải như cô nghĩ đâu. Chúng tôi... cô hiểu lầm rồi...”

Nếu ngày hôm đấy tôi không cứu hắn, hắn được người khác cứu sống... thì có phải bây giờ tôi không lâm vào cảnh cùng đường mạt lộ rồi chăng?

Thật tình, tôi là người tự ti lắm. Cho dù không có Hứa Vũ Nhan, không có Victorique tôi đã tự ti nhiều rồi nhưng giờ gặp hai cô gái cực kỳ xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ khiến ý chí của tôi bị thui chột.

Mà ngay từ đầu, không có họ tôi cũng chẳng có đủ dũng khí để yêu một người như Châu Mặc Lâm.

Hơn nữa, sự ra đi bí ẩn của người mẹ chưa một lần gặp mặt đã hành hạ tinh thần tôi rất nhiều. Mẹ tôi và tôi bị người ta mắng là ti tiện kia mà... Ừ tôi hiểu rằng khi sự thật chưa rõ ràng thì đừng nên nghĩ lung tung. Nhưng không nghĩ không được, vì người mắng mẹ con tôi không ai khác chính là bố của hắn - Châu lão gia.

Bây giờ thân thế của tôi... nó mập mờ quá... Nhìn thế nào cũng không có cửa sánh với hai ứng cử viên cho vị trí Châu thiếu phu nhân được. Chẳng khác gì cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đũa mốc chòi mâm son...

“Huyền Trân, tôi không trách chị.” Victorique nở một nụ cười chua sót, bàn tay run rẩy kéo tay tôi, cắn môi nói tiếp một câu đến nhói lòng cả người hỏi lẫn người nghe. “Chị yêu anh ấy, phải không?”

Tôi không nhìn cô ấy, mắt đăm đăm nhìn xuống tấm thảm lót Ba Tư ở dưới sàn nhà, lời nói vừa thốt ra đầu môi vội nuốt xuống cổ họng. Khó khăn lắm mới thốt ra thành lời nhưng tôi phát hiện giọng nói của mình thật chói tai.

“Cô Victorique, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi. Tôi nghĩ... cô đã nghiêm trọng hóa vấn đề rồi.”

“Thật sao? Chỉ là hiểu lầm thôi ư?” Đôi mắt màu nâu thuần khiết đau đáu nhìn tôi, đôi môi chúm chím khẽ cong lên vì một nụ cườu miễn cưỡng. “Tôi cũng mong mình đang hiểu lầm chứ không muốn tin lời kể từ anh Kiến Thành...”

Lại là con hồ ly Châu Kiến Thành đáng ghét! Tôi âm thầm nghiến răng nghiến lợi rủa anh ta ra đường bị xe tông và chết quách đi cho bõ ghét. Đúng là kẻ có tính thích thọc gậy bánh xe, chuyện gì cũng có thể bịa ra được. Nếu lần sau để tôi gặp anh ta, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại xông lên nhai đầu con hồ ly đấy!

Hừ, cái miệng có thể ăn bậy nuốt bạ nhưng không thể ăn nói bậy bạ được đâu!

“Vậy nên tôi đã tự mình lén cho người đi điều tra về cô. Chị có ơn cứu mạng anh ấy và để trả ơn anh ấy đem chị về đây, cưu mang chị đến tận giờ. Tôi biết anh Lâm đã nhiều năm, cho dù anh ấy không xuất hiện nhiều ở giới thượng lưu nhưng tôi cũng biết rõ có vô số cô gái ái mộ anh ấy. Và anh ấy cũng chưa từng sống chung với bất kỳ người nào. Như vậy, không phải đã nói lên rằng anh Lâm cũng để ý chị hay sao?”

“Thật xin lỗi, tôi...tôi cũng không biết... cô Victorique...” Tôi lắp bắp nhìn cô ấy, cảm giác khó thở tức ngực đến đau đớn khi chứng kiến vẻ bất đắc dĩ xen lẫn tủi thân của Victorique là tôi không thể chịu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.