Cơ thể tôi như bị điểm huyệt, cứng ngắc không thể cử động như bình thường được.
Tôi chẳng biết mình nên bày ra vẻ mặt gì trước lời kể của hắn.
Trên đời này làm gì có người bố nào kinh khủng khiếp như Châu Mặc Lâm nói, hắn đang nói dối tôi có đúng không?
Nhưng vẻ mặt của hắn quá nghiêm nghị, không có một dấu hiệu nào là lừa phỉnh tôi. Và hắn cũng chẳng cần thiết phải nói dối tôi.
Tôi cắn môi, nếu những gì hắn nói là sự thật, thế thì quá đáng sợ rồi.
“Nghe đáng sợ lắm đúng không?” Bàn tay đang mân mê mái tóc tôi trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, như đang che giấu cơn thịnh nộ sắp phun trào. “Mọi chuyện của ngày hôm nay là do sai lầm của bản thân tôi. Nhưng không sao, tôi không để sai lầm đó được phép tái diễn, nên em có thể yên tâm nép vào tôi, dựa giẫm vào tôi.”
Tuy không hiểu mấy lời hắn nói mang hàm ý gì, nhưng tôi biết hắn đang cực kỳ cực kỳ đè nén sự phẫn uất ở trong lòng. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con người này thế?
Tại sao bố ruột lại có thể chèn ép với chính đứa con của mình được? Liệu có nhầm lẫn gì ở đây không?
Tôi muốn hỏi lắm nhưng đây là chuyện riêng tư của hắn... và tôi, không có tư cách để hỏi.
“Hôm nay vất vả cho em rồi.” Châu Mặc Lâm cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi, anh ta nhìn tôi như nhìn người tình của mình. “Em có hài lòng với món quà tôi đã tặng cho em không?”
“Ý anh là con mèo và cậu bé? Ừ, tôi vui lắm. Đúng rồi, con mèo! Tôi để quên nó ở khách sạn.” Nhắc đến chú mèo đã bầu bạn với mình suốt một ngày trời, tôi hoảng hốt nhìn về phía khách sạn đang ngày một xa dần.
“Em đừng lo, tôi cho người bắt nó và đem về Việt Nam. Ngày mai về đến lâu đài, em sẽ lại được gặp nó sớm thôi.”
Tôi vui mừng reo lên. “Thật không ạ?”
“Thật, tôi không nói dối em.” Hắn gật đầu đảm bảo.
Sau đấy, hắn nâng cằm tôi lên, hạ xuống đó một nụ hôn sâu cuồng nhiệt...
“Châu Mặc Lâm! Anh... “ Tôi định hỏi thêm về cậu bé kỳ lạ, nhưng môi lưỡi đã bị nụ hôn đó chặn lời.
Suy nghĩ trong đầu bỗng chốc ngưng lại trong giây lát rồi mau chóng quay trở lại.
Tôi đẩy mạnh hai đầu vai hắn, muốn nhanh kết thúc nụ hôn không nên có này.
Một hành động biểu thị sự kháng cự như vậy, thế mà hắn không để vào mắt, lại dễ dàng khống chế tôi...
Mãi lúc sau, Châu Mặc Lâm luyến tiếc rời khỏi bờ môi bị hôn tới mức sưng đỏ. Hắn ôm tôi vào lòng, đầu tựa lên hõm vai tôi, giọng nói trầm khàn thầm thì những từ ngữ mập mờ. “Đến bây giờ em vẫn còn ngại ngùng mỗi khi chúng ta gần gũi với nhau à? Chẳng phải chúng ta đã làm chuyện thân mất nhất trên đời này đó sao?”
Tôi bối rối không trả lời, không phải tôi ngại ngùng, mà là không biết nên biểu lộ vẻ mặt nào cho đúng. Tôi... luôn bài xích mọi động chạm từ người đàn ông nguy hiểm này...
Hơn nữa, sự ra đi oan ức của Huyền Anh là bóng tối và cũng là cái cớ hoàn hảo khiến tôi không chấp nhận việc mình buộc phải ở bên cạnh hắn.
Châu Mặc Lâm buông lơi cái ôm ghì, ánh mắt sâu không thấy đáy chăm chú nhìn tôi, bàn tay thô ráp mân mê không biết chán những đường nét trên gương mặt tôi...
Hắn vuốt má tôi hỏi: “Em vẫn cứ nhất quyết giữ khoảng cách với tôi như vậy à?”
“Không, không có.” Tôi sợ sệt lắc đầu quầy quậy, không có đủ sự can đản để phản kháng hắn.
Bởi vì ánh mắt hắn lại lạnh băng như cũ rồi... Và tôi rất sợ ánh mắt đó...
“Trân à, tôi đáng sợ thế sao?”
“Không.” Tôi nhắm mắt, dối lòng mình trả lời câu hỏi. “Anh không có đáng sợ đâu.”
“Thật à? Nhưng sao em không nhìn thẳng vào mắt tôi và trả lời?” Hắn thì thào, tiếp tục kề sát môi vào tai tôi.
Tôi bất đắc dĩ mở mắt ra, và rồi, tôi đã bị giật mình bởi nét mặt nhu hòa hiếm hoi ấy.
“Được rồi, tôi không làm khó em nữa.”
Hắn buông tôi ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người...
Tôi trầm mặc cúi đầu nhìn sàn xe ô tô, cũng không quá ngạc nhiên về hành động buông tha vừa rồi của Châu Mặc Lâm...
Nếu ngay từ đầu hắn chịu buông tha cho tôi, có phải mọi chuyện sẽ tốt lên theo chiều hướng tích cực rồi không?
Huyền Anh vẫn sống tiếp và tôi không bị thất nghiệp... Nhưng đây chỉ là 'nếu', một tình huống giả định không có thật, cũng không thể nào tồn tại trong cuộc sống này được.
Tôi đang thơ thẩn với những dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu thì bỗng nhiêng tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ không gian ảm đạm trong khoang xe yên ắng không một tiếng động.
“Alo. Cậu nói bố tôi đang ở sân bay Ninoy Aquino? Được, tôi biết rồi.”
Châu Mặc Lâm cầm điện thoại, ánh mắt vốn băng giá nay cháy lên một ngọn lửa âm ỉ.
“Xem ra ông bố của tôi rất sốt ruột, muốn đuổi cùng giết tận người con trai này rồi.”
Tôi ngồi im trên ghế, hai tay vô thức siết chặt vào nhau.
“Em yên tâm, ông ta không biết đến sự tồn tại của em. Cho nên em vẫn tuyệt đối an toàn.”