Châu Kiến Thành không nghĩ rằng tôi có biểu cảm như vậy nên anh ta nắm bả vai tôi, lay mạnh. “Này, đó là tình địch của cô đấy, vậy mà cô còn bày ra vẻ cảm thông cho người phụ nữ đó được à?”
“Anh nói linh tinh gì vậy? Đó là một người phụ nữ bị cường bạo cho tới lúc chết đi, anh bảo tôi phải tỏ ra là mình hả hê trên nỗi đau lẫn cái chết của người khác á?” Đến lượt tôi không tin anh ta lại có thể vô cảm đến mức thản nhiên nói ra mấy câu thờ ơ như vậy.
Không chịu nổi, tôi đứng dậy túm lấy cổ áo của Châu Kiến Thành, gân cổ hét thẳng vào bản mặt đểu cáng đó. “Anh có biết em gái tôi cũng giống người phụ nữ trong lời kể của anh không? Nó bị một thằng nghiện làm nhục, xong chuyện hắn đã siết cổ em tôi tới lúc tắt thở thì thôi, anh có biết không hả?”
Có lẽ không lường trước được tôi có phản ứng gay gắt như thế, anh ta tái mặt loay hoay gỡ móng vuốt đang túm lấy cổ áo mình, miệng liên tục nói lời xin lỗi.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện của em gái cô. Cô mau buông cổ áo tôi ra.”
Tôi gầm lên như một con hổ cái, giọng nói bén nhọn đủ sức chọc thủng màng nhĩ của tên đàn ông khốn kiếp đang bị tôi túm cổ.
“Xin lỗi là xong chuyện à? Mau kêu tên người phụ nữ đã khuất đó rồi xin lỗi cô ấy đi.”
“Cô nói đùa hay thật vậy?”
“Thế chẳng nhẽ tôi nói đùa?”
Châu Kiến Thành nhượng bộ, thấy thái độ anh ta thành khẩn như thế tôi cũng không làm khó nữa.
“Được, xin lỗi thì xin lỗi. Cô bỏ cổ áo tôi ra thì tôi xin lỗi.”
Tôi nghe lời buông cổ áo anh ta, ai dè anh ta láu cá vắt chân lên cổ chạy nhanh xuống khu vườn ở phía dưới. Hai hàng lông mày nhíu lại vào nhau, tôi biết thể nào anh ta sẽ không thành thật mà!
Được, không chịu xin lỗi đúng không? Tôi sẽ cho anh ta biết thế nào là hậu quả của việc coi thường phụ nữ!
Sẵn tiện ghi thù cái vụ bị tên khốn kiếp này quăng cả cơ thể xuống sàn tàu vào hai hôm trước, ngày hôm nay tôi sẽ tính sổ luôn cả thể!
Cầm viên đá cuội cỡ bằng quả trứng chim cút trên tay, tôi thảnh thơi tung hứng nó ở trên không rồi nhắm thật chuẩn xác... ném thẳng vào bắp chân trái Châu Kiến Thành.
Và thế là... anh ta ngã rạp xuống bãi cỏ, co người ôm chân đau đớn rống lên thảm thiết như chim lợn kêu giữa đêm hôm khuya khoắt.
Tôi thong thả đi đến ngồi xổm bên cạnh anh ta, mỉa mai hỏi. “Đau không hả Châu Kiến Thành?”
“Cô là quái vật hả? Ném đau thế?” Anh ta hỏi tôi thay cho câu trả lời.
“Ây dà quên không khoe khoang cho anh biết, ngày xưa đi học tôi rất giỏi các môn thể dục thể thao, ngay cả thực hành bắn súng bộ môn Giáo dục Quốc phòng An ninh cũng không ngoại lệ, đạt điểm tuyệt đối. Thế nên là ý, anh mà cứ thích chọc điên tôi, tôi sẽ mượn súng của anh Lâm tặng anh vài viên kẹo đồng vào đầu, nhá?”
Sau một tràng hằm hè, đe dọa từ tôi... Châu Kiến Thành nín thinh... giống như là đầu anh ta đang âm thầm nhảy số...
Đừng nói là anh ta giống Châu Mặc Lâm, xông đến bóp cổ tôi nhé?
“Cô bắt tôi xin lỗi là vì muốn biết tên của người phụ đó, tôi nói đúng chứ?”
Ờ thì anh ta nói đúng, tôi phản bác lại thì quê quá cơ!
“Đúng thì sao? Đằng nào anh cũng đã xúc phạm người ta rồi thì phải xin lỗi cho thật tử tế vào chứ?”
“Thật là vô lý, cô dám bảo tôi xin lỗi không khí?”
“Anh thử không xin lỗi xem! Tôi có chọi chết anh không?” Tôi dứt khoát nhặt viên đá cuội lên, định chọi vào người anh ta thêm một phát nữa.
Châu Kiến Thành nhắm tịt mắt lại, anh ta sợ chết hét toáng. “Tôi thề tôi hứa xin lỗi thật thành khẩn, được chưa?”
“Ok, rất có thành ý. Nào, anh xin lỗi đi!”
Tôi quăng viên đá cuội ra xa, phủi bụi bẩn dính trên tay rồi khoanh tay đứng nhìn.
“Chu Thục Quyên! Tôi xin lỗi chị! Như vậy đã vừa ý cô rồi phải không?”
Được, rất được, tôi rất vừa ý... Chu Thục Quyên à? Tôi đã nhớ kỹ cái tên này.
Dường như cơn giận đã khiến mình trở nên đáng sợ hơn trước...
Châu Kiến Thành chống tay xuống đất lảo đảo đứng dậy, anh ta lừ mắt nhìn tôi như nhìn một sinh vật gớm ghiếc ngoài hành tinh. Tôi cau mày, anh ta đang tỏ thái độ bất mãn với tôi đấy à?
“Tôi chỉ trả thù chuyện hôm nọ thôi mà, có làm gì quá đáng đâu?”
Anh ta cười khẩy, tập tễnh từng bước một tiếp cận tôi... nói ra những ngôn từ khơi gợi sự tò mò của người nghe là tôi đây.
“Đáng sợ nhất đúng là lòng dạ đàn bà! Coi như cô đã trả thù xong, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đơn giản như thế này đâu. Cô có biết... vẻ ngoài của Chu Thục Quyên trông như thế nào không?”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trả lời Châu Kiến Thành điều mình dự đoán.
“Tôi giống cô ấy, anh định nói thế phải không? Nhưng tôi không tin anh đâu, vì đây là thế giới thực tại, không phải thế giới ngôn tình... Tình tiết cẩu huyết như vậy, không có cửa xuất hiện ở đây.”