Tôi đăm chiêu nhìn tấm chăn màu đen đang che trước bụng, không trả lời cũng không nhìn hắn.
“Cũng có những cặp vợ chồng chọn nuôi một trong số chúng tôi, nhưng tôi và Huyền Anh đều không đồng ý. Chị em tôi đi đâu làm gì cũng có đôi có cặp, không muốn bị tách rời. Bởi chúng tôi thừa hiểu, nếu một trong hai người được nhận nuôi... sẽ vĩnh viễn mất đi nửa kia của mình.”
“Là vậy sao?” Hắn trầm tư nghe tôi kể, lòng bàn tay to lớn bao phủ và ủ ấm hai bàn tay tôi bằng thân nhiệt tỏa ra từ cơ thể mình.
“Vâng, vì vậy anh đừng nói những điều quái gở nữa đó nhé?”
Hắn không đáp lại ngay, nâng cằm tôi lên và cọ mũi của hắn lên những sợi tóc mai mọc lưa thưa trên vầng trán tôi.
Rồi hắn rê xuống dưới, hôn lên mí mắt tôi. Hơi thở nam tính thơm ngát mùi bạc hà lẫn kem đánh răng từng đợt từng đợt phả vào mặt tôi, không nghĩ lại có cảm giác tươi mát tuyệt đến vậy.
Châu Mặc Lâm, anh ta lại đột nhiên thể hiện niềm yêu thích trên người tôi nữa rồi. Sao anh ta thích hôn lên các đường nét trên gương mặt tôi thế?
“Em yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm vậy.” Hắn thổi hơi thở nóng cháy vào tai tôi, thì thào.
Tôi co rụt người lại, trái tim vô thức đập mạnh một nhịp. Hắn hành động quả thật là khó hiểu... Nếu hắn tiếp tục những cử chỉ thân mật kiểu vậy, tôi sợ rằng trái tim đang đập trong lồng ngực sẽ không tự chủ mà nổ tung như một quả bom hẹn giờ mất.
Còn điều đáng sợ hơn là mình ngộ nhận đối phương có tình cảm với mình? Tôi thấy sợ hãi và cũng thấy mình sắp chết ngạt đến nơi rồi. Những cảm xúc không nên tồn tại với Châu Mặc Lâm đang ngày một lớn dần trong tôi... gần như là muốn giết chết tâm hồn tôi.
Như cảm nhận nỗi bất an từ tôi, hắn xoa mặt và nhìn vào mắt tôi hỏi. “Em sao vậy?”
Tôi vùng ra, lảng tránh. Để hắn không phát hiện tâm tư sâu kín đang dao động, tôi nằm xuống gối lên đùi hắn, mặt giấu vào trong lòng hắn, bàn tay vươn ra cũng quàng quanh eo hắn.
Suýt chút thì tôi đã bật hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch như thế này:
“Anh đừng có những cử chỉ thân mật lên người tôi được không? Anh cứ làm vậy tôi sẽ hiểu lầm rằng anh yêu tôi đấy.”
Thật may là tôi đã không làm vậy. Tôi vừa sợ câu trả lời là phải, vừa sợ đáp án là không phải.
Sao mình lại nghĩ như thế nhỉ? Đầu mình bị chạm mạch ở đâu thật rồi...
Rõ ràng biết anh ta là một tên điên... Rõ ràng tôi rất muốn rời xa anh ta... Nhưng khi nghĩ đến viễn cảnh buộc phải rời xa anh ta... trái tim tôi như bị ai đó đục khoét một góc vậy. Khiến tôi cực kỳ cực kỳ khó chịu...
Quái lạ, tôi bị làm sao thế này? Không được phép nghĩ sai lệch như thế! Tuyệt đối không!
Trong cái lúc tôi đang đấu tranh nội tâm, Châu Mặc Lâm để tôi nằm nguyên tư thế gối đầu lên đùi hắn, bàn tay nóng rực vuốt ve mọi ngóc ngách trên người tôi một cách đắm say và mê luyến.
“Trân à, tôi không biết em nghĩ gì trong bộ não giản đơn này, nhưng em đừng quên toàn bộ cơ thể em đều là của tôi. Cả đời này em cũng đừng hòng chạy thoát khỏi tôi.”
Cánh tay quấn quanh hông hắn từ từ thả lỏng, tôi giả vờ như là mình đã ngủ say, không nghe thấy hắn bá đạo tuyên bố.
Có thể Châu Mặc Lâm biết tôi giả vờ, sau khi nói mấy lời bá đạo hắn không bóc mẽ, mặc cho tôi vùi mặt vào vùng bụng săn chắc...
Chúng tôi duy trì tư thế này khoảng nửa giờ...
Người tôi cứng ngắc. Do mặt vùi vào lòng hắn quá lâu, hai buồng phổi tôi hiện giờ tràn ngập mùi hương nam tính từ hắn.
Hắn không thấy mỏi lưng à? Sao cứ mãi ngồi như vậy?
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn cất giọng nói trầm thấp kêu người làm đi vào.
Bữa sáng nhanh chóng được dọn lên, người làm làm xong việc của mình lần lượt đi ra ngoài hết. Tôi đờ người, không ai hé răng một câu nào... tôi ngầm hiểu họ đã nhìn thấy tất cả.
Người làm ở đây không ai tỏ thái độ với tôi, nhưng dẫu biết ở sau lưng tôi họ không mấy thoải mái. Sự hiện diện của một con bé mồ côi không rõ chui từ xó xỉnh nào ra đột nhiên chiếm lấy ánh mắt người chủ kiêu hãnh của họ, họ thích tôi sao được.
Có thể lắm, họ thầm mong tôi biến mất nữa là.
Lòng tôi buồn rười rượi bởi những suy nghĩ tiêu cực tác động.
“Trân, dậy đi em. Chúng ta ăn sáng thôi.” Hắn nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, còn hôn nhẹ một cái lên trán tôi.
Tôi vội mở bừng hai mắt, sợ hắn làm điều thân mật hơn...
“Vâng, anh để tôi ngồi hẳn xuống thì mới dùng bữa được chứ.”
“Em còn yếu, để tôi bón cho em ăn.”
Tôi giãy giụa kịch liệt, ngầm phản kháng.
“Không cần phiền thế đâu, tôi không yếu đến mức phải nhờ người khác bón cơm cho mình.”
“Được, tôi không ép buộc em.”
Châu Mặc Lâm đỡ lưng tôi ngồi dậy, hai người chúng tôi ngồi vào bộ sofa màu xám ở góc phòng.
Hắn vừa tao nhã cắt nhỏ miếng trứng cuộn vừa nói với tôi. “Ăn xong rồi nếu còn thấy mệt em cứ nằm nghỉ ở trên giường, còn không thì em cứ thoải mái ra ngoài tản bộ.”