“Đàn em của tôi biết nặng nhẹ nên không có làm gì tổn hại đến cô Huyền Anh.”
Tôi biết anh ta đang cố tình hiểu sai ý của tôi. Thế cho nên, âm thanh phát ra từ miệng tôi rít lên như một điệu nhạc bị sai tiết tấu làm Trung Thông phải nhăn mày khó chịu.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, các người đã nói gì với con bé?”
“Chúng tôi chỉ nói lão đại nhờ cô giải quyết một số chuyện nên 'tạm mượn' cô một vài ngày.”
Giờ anh ta mới chịu thỏa hiệp, nếu ngay từ đầu nói thế có phải đôi bên cùng dễ chịu hơn rồi không.
Mà nghĩ đi nghĩ lại, lý do Trung Thông đưa ra nghe chẳng đủ sức thuyết phục một tẹo nào cả. Nhất là với những người thông minh như Huyền Anh thì càng không tin cái lý do vớ vẩn đó.
Tôi vội vàng phản bác:
“Không đúng! Cái lý do này chỉ có đứa thiểu năng mới tin!”
Nhưng Trung Thông không để câu nói kháy của tôi lọt vào tai, anh ta mặt không có biểu cảm nào gọi là dối trá đáp lại nghi vấn từ tôi.
“Tin hay không tùy cô, cô bắt tôi nói thì có sao nói vậy. Nói dối cô tôi được lợi gì?”
Câu hỏi dội ngược này khiến tôi câm như hến. Đúng vậy, anh ta chả việc gì phải nói dối tôi...
Tôi nhíu chặt lông mày, tiếp tục hỏi.
“Vài ngày thành một tháng, các anh có tìm gặp Huyền Anh nữa không?”
“Tất nhiên là có, và câu trả lời tôi xin phép không tiết lộ.”
Đang định hỏi thêm thì cánh cửa phòng bật mở. Tôi nhanh chóng đứng dậy, có chút nôn nóng vội vã nhận lấy kết quả trên tay giám định viên.
Nhìn kết quả tôi quá shock để có thể nhớ toàn bộ chi tiết tờ giấy đó ghi những gì.
Tôi chỉ nhớ mang máng vài chi tiết quan trọng có trong tờ giám định. Và trên đó viết rằng: bị quan hệ thô bạo, thai nhi 5 tuần tuổi; nguyên nhân tử vong: bị siết cổ dẫn đến ngạt thở; thời gian tử vong: 3 giờ sáng.
Lần này tôi hoàn toàn chết lặng, hai bàn tay buông thõng đánh rơi tờ giấy xuống đất...
Đúng như tôi đoán, trước khi ra tay tàn nhẫn với Huyền Anh tên khốn kiếp đó đã làm chuyện đồi bại với con bé. Đâu chỉ có vậy, sau khi thỏa mãn cơn thú tính trong người hắn còn nhẫn tâm giết chết người đã đầu ấp tay gối với chính mình suốt bốn năm.
Con người sống với nhau chứ có phải thú vật đâu, sao ác ôn quá vậy?
Chưa hết, Huyền Anh có thai! Bé con mới chỉ 5 tuần tuổi? 5 tuần tuổi thì có thể lớn được chừng nào đây? Chỉ là một chú nòng nọc nhỏ có kích thước 6 mm mà thôi... còn chưa có nhận thức gì về thế giới này.
Lúc đầu đọc đến kết quả tôi rất bất ngờ vì thời điểm nó quá trùng khớp. Chẳng có lẽ vào đúng cái hôm tôi không liên lạc với Huyền Anh, em nó đã xảy ra quan hệ với hắn. Cho nên con bé đã không cả cởi đồ khi đi tắm rửa. Và lại tâm lý nhiều điểm bất thường...
Vào lúc hay tin em gái mình không còn sống, tôi phát rồ phát dại cầu xin người ta cho phép trở về nhà. Nhưng mọi chuyện khác đi rất nhiều vì sự xuất hiện của Châu Mặc Lâm, nếu không... tôi sẽ quyết sống mái một phen với những người cản đường tôi...
Thậm chí tôi từng nghĩ mình sẽ chết ngay tức thì khi tự ý rời khỏi lâu đài chết tiệt đó.
Cả ngày nay tôi đã cố gắng gượng để bản thân không gục ngã trước thông tin sét đánh này... Thực sự bây giờ tôi cố gắng đủ rồi, không thể tiếp tục bày ra vẻ như là mình ổn thêm được nữa.
Người thân duy nhất của tôi, đã không còn một ai...
Thẫn thờ đi ra ngoài cổng bệnh viện, tôi lê từng bước chân vô định xuống mặt đường trải nhựa... Tôi cứ đi như thế, mặc kệ trên đường có xe cộ qua lại hay không.
Và rồi, một xe tải lao tới... Lúc đó tôi lóe lên một ý niệm, nghĩ rằng ước gì mình chết quách đi cho xong!
Nhưng đời đâu có dễ dàng như vậy... Nếu dễ dàng thế người ta đã không cần phải ước ao làm chi cho nặng đầu.
“Cô muốn chết à?” Trung Thông theo sát tôi từng bước một, anh ta hét lên khi trông thấy một màn như vậy.
Tôi đứng như chôn chân tại chỗ, không nhúc nhích cũng không nghe thấy gì cả... Tai tôi, bị ù thì phải.
Cơ thể không có sức như muốn đình công, hai mắt tối sầm đi, đầu óc quay cuồng như lắp cánh quạt ở trên đầu... Tôi mệt mỏi, hai rèm mi khép lại...
“Cô Huyền Trân! Cô Huyền Trân! Mau tỉnh lại đi!”
Tôi dần mất ý thức, ngất lịm đi...
Chẳng biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại đã thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh trắng toát, xung quanh thoang thoảng mùi khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Không đợi tôi tỉnh táo hẳn, Trung Thông bắn một tràng dài như súng liên thanh.
“Cô đang bị ốm đấy, có biết không? Cô nên tự thương lấy chính bản thân mình đi chứ, cứ như vậy cô sẽ không còn sức để đứng dậy đâu.”
“Tôi bị gì vậy?” Lắc đầu cho tỉnh táo hẳn, tôi khàn tiếng hỏi anh ta.
“Bị viêm amidan dẫn đến sốt chứ còn sao nữa?”
“Thế à?”
Bảo sao cổ họng sưng to thế, nuốt nước bọt rất đau và cơ thể nóng hơn bình thường.
“Thế à? Cô hết câu để hỏi rồi hả?” Anh ta tức giận quát tôi.
“Thì anh nói hết rồi, tôi nói thêm vào để làm gì cơ chứ?”