Dạo gần đây đồng chí Tiểu Kiều rất khổ não.
Một ngày nọ anh tan sở từ viện nghiên cứu quay về nhà, thấy căn nhà bừa bộn nhốn nháo không chịu nổi, không nói tới chuyện chén đĩa trong hộc tủ bị vỡ hết, trong phòng còn có mùi phân thui thúi.
Phản ứng đầu tiên của anh là nhà có trộm, vội chạy vào phòng trong kiểm tra xem có mất mát gì không, lại phát hiện ngoài bừa bộn ra thì ngăn kéo và ngăn tủ không có dấu vết bị cậy mở.
— Quan trọng hơn cả, trong phòng đầy lông trắng, trên gối còn có một bãi phân chim màu xanh xanh.
Thiếu chút nữa Kiều Du lăn đùng ra, anh cố giữ bình tĩnh đi tới phòng bếp, cuối cùng cũng tìm được kẻ đầu sỏ —
Có một con chim bồ câu đang mổ bao gạo nhà anh, chính là Tứ Ngưu!
Kiều Du liếc mắt liền có thể nhận ra Tứ Ngưu, cũng không phải vì anh có năng lực nhận thức loài chim, chỉ là trên thế giới này anh chưa từng trông thấy con bồ câu nào to mập như gà mái, thậm chí còn hơn gà mái như Tứ Ngưu.
Anh sững người trong thoáng chốc, nghiến răng nghiến lợi cười gằn tiến lên trước, cố sức bắt lấy hung thủ khiến căn phòng anh lộn xộn thành ra như vậy. Năng lực nhận biết nguy hiểm của Tứ Ngưu hết sức lợi hại, không đợi Kiều Du tới gần, đã phành phạch vỗ cánh bay.
Tới khi Kiều Du chật vật bắt được Tứ Ngưu, đã kiệt sức thở hồng hộc.
Kiều Du cắn răng nghiến lợi ôm nó đứng lên từ bãi gạo vung vãi: “Tối nay ăn bồ câu hầm.”
Năng lực diễn xuất của Tứ Ngưu cũng là hạng nhất, lúc này ngoan ngoan như con nai tơ, cái đầu to không ngừng cọ vào tay Kiều Du, tựa như kẻ đầu sỏ làm loạn căn phòng kia không phải là bạn.
Kiều Du dở khóc dở cười.
Anh ôm Tứ Ngưu nhìn một chút, phát hiện dưới vuốt của bạn có một ống trúc nhỏ, thế nên lấy ống trúc xuống. Anh không yên tâm tạm đặt Tứ Ngưu lên bàn, Tứ Ngưu lanh lợi lắc đầu, dường như đang đảm bảo mình sẽ ngoan ngoãn không gây thêm phiền phức nữa.
Kiều Du mở ống trúc, lấy tờ giấy bên trong ra, chỉ thấy trên mặt giấy viết mấy câu.
“Trăng tàn bóng nước, hoa in mặt gương, ngày ngày nhớ chàng mà không gặp được, lòng dư hận.”
Thời gian đằng đẵng, khoảng không vô biên, đêm đêm lo lắng giấc chẳng thành, lại canh ba.”
Kiều Du chợt thấy mặt đỏ tới mang tai, miệng lưỡi khô khốc: Đây rõ ràng là một bài thơ tình!!
Anh lắp bắp hỏi Tứ Ngưu: “Cái, cái.. cái gì đây?”
Tứ Ngưu vô tội lắc đầu.
Lòng Kiều Du rối lên, ôm Tứ Ngưu đi tới trước cửa sổ, phát hiện sáng sớm nay lúc đi anh quên đóng cửa sổ nên bạn mới có thể bay vào. Anh ôm Tứ Ngưu đi ra, Tứ Ngưu thông minh hiểu ý lập tức vỗ vỗ cánh bay đi.
Kiều Du nắm chặt tờ giấy quay về trong phòng, tim vẫn đang đập thình thịch, đến khi thấy mớ hỗn độn dưới đất mới dần bình tĩnh lại.
— Nghĩ gì chứ? Dọn nhà cho xong rồi tính sau!
Ngày hôm sau lúc Kiều Du đi, nhớ rõ phải đóng cửa sổ, thế nhưng lúc đóng cửa sổ anh lại do dự, không rõ tại sao trong lòng lại ôm chút mong đợi, để lại một khe cửa nhỏ. Xoắn xuýt một hồi, cuối cùng anh vẫn đóng cửa sổ lại, khóa kỹ cửa đi làm.
Đến khi tan tầm về nhà, anh nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng động lạ, đoạn đi tới nhìn, chỉ thấy Tứ Ngưu tội ngiệp ngồi bên bệ cửa sổ, dưới chân vẫn là một ống trúc.
Vừa nhìn thấy tim Kiều Du liền đập rộn lên, mở cửa sổ ra đưa Tứ Ngưu vào, lấy bức thư trong ống trúc ra, sau đó lại thả cho nó bay đi.
Trên giấy lại là một bài thư tình.
“Tương tư cầu có ai qua, mới hay gian khổ lòng ta nẫu lòng; Tương tư dài đến vô cùng, nhớ mong vô hạn não nùng vô biên.”[1]
Ngày thứ ba, ngày thứ tư,
Một tuần ròng rã, gió mặc gió, mưa mặc mưa, bảy phong thư tình được đưa tới.
Thoạt đầu Kiều Du vô cùng luống cuống chẳng biết làm sao cho phải, sau dần dần muộn phiền: Sao trên đời lại có một con bồ câu thông minh như vậy? Nó tìm nhà mình kiểu gì? Dưới phong thư tình không ký tên, không biết có phải Nam Cung Cẩu Thặng gửi hay không?
Anh đi tới trước máy tính, mở baidu lên tra.
“Mọi người thường dùng bồ câu đưa thư bởi bồ câu có năng lực trời sinh.” — trên Baike Baidu viết như vậy.
Kiều Du nhìn màn hình nở nụ cười buồn bực: Sao con bồ câu mập kia lại có thể tìm tới? Chẳng lẽ chủ nhân của nó không bình thường, nên thú cưng cũng dị thường?
Nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục. Dù sao Kiều Du cũng đã là một chàng trai ngoài ba mươi, cũng không đến mức điên đảo thần hồn vì mấy bài thơ tình, trước kia sống thế nào thì bây giờ vẫn như thế, chỉ là mỗi khi tan sở về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là ra cửa sổ nhận thư, anh còn cố ý mua hạt ngô để trong nhà, mỗi ngày nhận thư xong lại khao Tứ Ngưu một phen.
Cứ như vậy hai tuần trôi qua, thể trọng Tứ Ngưu tăng đều đều, mỗi khi đứng bên cửa sổ vỗ cánh bay đi, đều bị trọng lực kéo tụt xuống. Thậm chí có một ngày bạn truyền tin muộn, Kiều Du cũng hoài nghi không biết có phải mình đang tẩm bổ Tứ Ngưu đến mức bạn không bay được hay không.
Ngày thứ mười lăm, dưới bài thơ tình Kiều Du nhận được có một hàng chữ nhỏ.
“Đồng chí Tiểu Kiều, để tránh cho Tứ Ngưu nhà tại hạ mập quá không bay nổi mà bị xe nghiền chết, xin đừng tiếp tục vỗ béo nó.”
Kiều Du nắm chặt tờ giấy viết thư, cười ra nước mặt.
Sau khi quay trở lại Thượng Hải, thi thoảng anh cũng gặp Tô Di, thấy dấu hôn trên cổ Tô Di hết biến mất rồi lại xuất hiện, vẫn như trước cảm thấy rất đau lòng —— dù sao cũng là tình cảm bảy năm, sao có thể nói kết thúc là kết thúc được? Nếu anh là người không câu chấp như vậy, từ lần đầu tiên thấy Tô Di nắm tay Lý Yêu Yêu xuất hiện trước mặt anh đã bỏ cuộc rồi.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, cũng có một chút thay đổi —— mỗi một lần anh thấy Tô Di, là lại thêm một lần thoải mái. Trước đây, mỗi lần Tô Di dịu dàng là anh lại ảo tưởng rằng cậu ấy đáp lại mình, mà giờ đây anh đã biết, vẻ ngoài tao nhã của Tô Di chỉ là lá chắn cậu ấy dùng để từ chối, mà ánh mắt chất chứa nhu tình của cậu chỉ hướng về mình Lý Yêu Yêu.
Thi thoảng anh cũng sẽ nhớ tới giọng nói dáng điệu của Nam Cung, bên tai vọng lên tiếng “đồng chí Tiểu Kiều” của gã, sau đó lại bật cười ngốc nghếch một mình.
Hôm ấy, Kiều Du quyết định trả lời thư của đồng chí Nam Cung Cẩu Thặng.
Anh nắm bút ngồi trong phòng, trước mặt đặt một tờ giấy trắng tinh, gặm đầu bút nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa viết được chữ gì.
Nên viết gì bây giờ? Xin chào đồng chí Nam Cung Cẩu Thặng? Cảm ơn vì đã lọt vào mắt xanh của anh? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn theo đuổi tôi sao?
Kiều Du càng nghĩ lại càng buồn cười. Một người hơn ba mươi tuổi, đã vài chục năm rồi chưa từng cầm bút viết thư, cái cách dùng bồ câu từ trăm ngàn năm trước này càng chưa từng thấy ngoài đời.
Lại một giờ nữa qua đi, Kiều Du thay hơn mười tờ giấy, cuối cùng viết xuống bảy chữ.
“Nếu không thì, anh xuất hiện đi.”
Ngày hôm sau, Kiều Du nhét bức thư của mình vào ống trúc nhỏ, vỗ vỗ mông Tứ Ngưu để bạn bay đi.
Anh đứng một mình mỉm cười bên cửa sổ, lâu thật lâu.
Ngày thứ ba, Kiều Du vừa tan làm đã không đợi được mà bắt xe về nhà, lúc đi vào tiểu khu cố ý nhìn đông nhìn tây thật lâu, nhưng không trông thấy bóng dáng của Nam Cung Cẩu Thặng. Lúc vào nhà cũng không có điều gì bất thường.
Điểm bất đồng duy nhất, Tư Ngưu vốn đúng sáu giờ tới truyền tin lại không thấy xuất hiện.
Kiều Du đứng bên ô cửa ngẩn người, đến khi bụng đói meo không nhịn được mà kêu vang, lúc này mới mất mát mà quay về phòng nấu qua loa bát mì ăn liền.
Ăn cơm tối xong, đến TV Kiều Du cũng không dám mở, ngồi đọc sách trong phòng khách, thi thoảng lại vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài cửa sổ, cứ mười phút lại chạy ra cửa sổ xem, cuối cùng mở cửa sổ lớn ra.
Lại qua hai giờ nữa, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Kiều Du dần dần thấy lo lắng: Lẽ nào Tứ Ngưu đã xảy ra chuyện gì? Bị đụng phải xe? Ăn cơm tối no quá không bay được? Hay là.. Nam Cung Cẩu Thặng không muốn gặp anh?
Suy nghĩ lung tung một giờ, cuốn sách trước mặt lật vài trang. Đến khi kim đồng hồ chỉ tới chín giờ rưỡi, cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh.
Kiều Thu lập tức bỏ sách xuống xông về phía cửa sổ, thấy Tứ Ngưu đang đứng bên ngoài cửa sổ, thi thoảng lại cúi đầu mổ mổ lông của mình.
Ngón tay Kiều Du run lên nhẹ nhàng cởi ống trúc trên chân nó xuống, lấy ra bức thư bên trong.
Lần này không có thơ, trên giấy chỉ có một câu nói:“Ta đây xấu hổ.”Bên cạnh còn vẽ một cái mặt, trên mặt vẽ mấy hình tròn tròn, ý là đang đỏ mặt.
Kiều Du cầm tờ giấy, lúc cười lúc lại cau mày, gương mặt dần dần đỏ lên như hình gương mặt trong tờ giấy.
Anh ôm Tứ Ngưu vào phòng, suy nghĩ một hồi, viết“Không sao, chúng ta gặp mặt tâm sự đi.”Sau đó cuộn tờ giấy bỏ vào ống trúc, lúc này mới cho Tứ Ngưu bay đi.
Những ngày tiếp theo, Kiều Du và Nam Cung Cẩu Thặng bắt đầu dùng bồ câu gửi thư qua lại.
Kiều Du không ngừng thúc giục Nam Cung Cẩu Thặng xuất hiện, đồng chí Cẩu Thặng lại như một cô gái nhỏ ra sức từ chối, nói gì cũng không chịu lộ diện. Sau rồi, Kiều Du cảm thấy mình giống như một đại thúc hèn mọn ép tiểu loli làm quen trên mạng đi gặp mặt!!
Cứ như vậy kéo dài bảy tám ngày, đảo mắt tới kì nghỉ quốc khánh dài ngày.
Hôm nay Kiều Du xử lý xong công việc trong tay sớm, buổi trưa đã lên xe bus đi về nhà. Lúc đi ngang qua tiểu khu bên cạnh thấy một chú chim mập màu trắng đậu trên vai một người đàn ông đang huyên thuyên với chủ một cửa hàng lạp xưởng.
Cửa hàng lạp xưởng này đã mở được ba năm, ngoài cửa có đặt một tấm bảng đen, năm đầu tiên trên bảng đen có dùng viết tám chữ lớn bằng phấn “Nhân dịp khai trương giảm giá 50%”, để như vậy cả năm trời; sau đó lại lau đi, trên bảng đen lại đổi sang một hàng chữ lớn “Đến kỳ hạn nộp tiền thuê nhà, bán phá giá”, cứ để như vậy thêm hai năm nữa.
Kiều Du tới gần một chút, chỉ nghe thấy người đàn ông trung niên kia nói: “Anh bạn à, anh viết như vậy là không được, không mới mẻ đặc biệt chút nào cả.”(Đoạn này dùng tiếng địa phương)
Ông chú chủ cửa hàng đưa điếu thuốc cho gã: “Thế anh có cách gì?”
Người đàn ông trung niên không nhận thuốc, tự ý cầm một đoạn lạp xưởng lên bỏ vào miệng, đi tới trước tấm bảng đen, lau sạch chữ trên đó, cầm phấn lên viết:
“Không được ăn bào ngư cũng không sao, hãy nếm thử lạp xưởng vị nước bào ngư, nhất định sẽ xóa tan cơn đói của bạn.”
“Phụt.. haha.”
Kiều Du cười đến run lên, tiến lên trước nhẹ giọng hỏi: “Nam Cung ~~ tiên sinh, rốt cuộc anh~~ biết bao nhiêu tiếng địa phương vậy?”
Nam Cung Cẩu Thặng ngẩn người, cười đầy sảng khoái mà đứng lên: “Đồng chí Tiểu Kiều, tôi chưa nói với cậu tôi là cháu ngoại của Đỗ Nguyệt Sênh sao?”[2][1]”Tương tư cầu có ai qua, mới hay gian khổ lòng ta nẫu lòng; Tương tư dài đến vô cùng, nhớ mong vô hạn não nùng vô biên.”: trích từ bài thơ “Trường tương tư” của Lương Ý Nương, mình lấy bản dịch của Hoàng Khắc Chinh.
[2] Mình có lên search về Đỗ Nguyệt Sênh, chỉ biết ông này là trùm xã hội đen Thượng Hải, tích cực ủng hộ Trung Hoa Dân Quốc và Tưởng Giới Thạch, nhưng không thấy nói gì về việc ông này dùng tiếng địa phương gì