Chạy Trốn (Đào Chi Yêu Yêu)

Chương 2: Chương 2




Tô Di ở trong một căn biệt thự lớn, biệt thự ba tầng cộng thêm tầng hầm và gác lửng, một tầng không quá rộng, nhưng năm tầng cộng lại thì diện tích lớn vô cùng, ngày còn nhỏ chơi trốn tìm với các bạn, một ván có thể chơi hàng giờ liền.

Đến khi lên đại học, căn biệt thự này chỉ còn mình anh ở, sau này có thêm Lý Yêu Yêu, rồi sau này nữa, chỉ còn lại một mình anh.

Lý Yêu Yêu ngồi xuống trước bàn ăn, hắn gác chân lên bàn, thoải mái duỗi chân ra: “Nói cụ thể đi.”

Tô Di cười híp mắt ngồi xuống bên cạnh hắn, kéo ghế ra ngồi dựa vào, bị Lý Yêu Yêu xua đuổi đầy ghét bỏ: “Ra đi ra đi, ngồi đối diện tôi ấy.”

Tô Di bĩu môi, ngồi bên cạnh hắn không chịu không động: “Lần trước chúng tôi được quản cục văn hóa ở Như Gia Trang, Bảo Kê mời đi tới, nói là phát hiện mộ cổ ở đấy. Như Gia Trang là nơi tập trung rất nhiều mộ cổ thời Tây Chu, lão Vương nghe vậy liền dẫn người đi.”

Chuyện này Lý Yêu Yêu biết. Lần đó đi khai quật, vốn là Tô Di cũng muốn tham gia, nhưng trước khi lên máy bay đột nhiên anh nôn ra máu đen, sau đó bị bất tỉnh. Đến khi đưa đến bệnh viện khám, phát hiện bị thủng dạ dày, tình hình rất nguy cấp, phải lập tức làm phẫu thuật. Cũng vì chuyện này mà Tô Di phải nhập viện hai tháng, mấy ngày đầu Lý Yêu Yêu còn ngày đêm cực nhọc túc trực bên giường bệnh không ngơi nghỉ, nhưng được nửa tháng thì Lý Yêu Yêu biến mất.

Đến khi Tô Di không chịu được xuất viện, về nhà mới phát hiện đồ của Lý Yêu Yêu đã bị mang đi, hắn đổi số điện thoại, ID QQ cũng biến mất, tựa như bốc hơi khỏi thế gian.

Lý Yêu Yêu lấy thuốc ra châm lửa, bực dọc hút hai hơi: “Nói tiếp.”

Tô Di nói: “Tiểu Kiều nói cho tôi biết họ đào được một cái vạc ở đó, năm Tây Chu, trên miệng vạc có khắc một chữ “Ngư”.” (Ngư: 鱼)

Lý Yêu Yêu nhíu mày: “Thiểm Tây, Bảo Kê,… Ngư?”

Tô Di gật đầu: “Tiểu Kiều nói bọn họ vẫn còn đang đào, nghe nói thấy vài đồ bồi táng, có lẽ là quân vương một nước nhỏ, chính là nước “Ngư” kia. Nhưng có lẽ do nước kia quá nhỏ nên không thấy sử sách ghi chép lại.”

Lý Yêu Yêu liếc mắt nhìn anh, chỉ thấy thật khó tin: “Anh lừa tôi à? Đội khảo cổ các anh vẫn còn đang ở đó, tôi tới đấy thì xơ múi được cái gì?”

Chú của Tô Di là một nhà khảo cổ học, từ nhỏ anh đã được nghe kể rất nhiều chuyện khảo cổ nên bị ảnh hưởng, sau này cũng dấn thân vào ngành này. Anh là nghiên cứu sinh khoa khảo cổ, bởi có quan hệ nên còn trẻ mà đã được vào công tác trong cục di sản văn hóa. Cha của anh là một thương nhân bất động sản, vốn ở trong gia đình giàu có và đông đúc nên Tô Di đã ngậm thìa vàng trong miệng từ khi mới sinh ra. Về chuyện này, Lý Yêu Yêu lấy làm kì quái, dựa vào hiểu biết của hắn, mấy thương nhân kiểu này không phải rất cần người kế nghiệp hay sao, sao lại có thể để con trai theo nghề này được chứ?

Với vấn đề này, Tô Di giải thích: “Tôi là con út, trên tôi còn có hai anh trai. Sức khỏe tôi không tốt, từ nhỏ mọi người trong nhà đã rất chiều tôi, tôi thích làm cái này họ liền cho tôi làm.”

Lý Yêu Yêu nghe xong rất bất bình: “Anh biết đám nhà giàu làm cách nào để chứng tỏ mình rất có tiền không? Chính là sinh con, không ngừng sinh, liều mạng sinh, sinh càng nhiều con thì càng chứng tỏ mình có nhiều tiền.” Nói xong câu đó, hắn nhìn Tô Di bằng ánh mắt thâm trầm, vỗ vỗ vai anh: “Nhà anh mới có ba người, vẫn còn nghèo quá! Tiếp tục cố gắng đi!”

Tô Di cúi đầu ngượng ngùng cười: “Thật ra, tôi còn có hai chị gái nữa…”

Lý Yêu Yêu: “……”

Về phần nghề nghiệp của Lý Yêu Yêu, tính chất công việc không sai biệt với Tô Di là bao, nhưng mục đích thì phải nói là cách nhau một trời một vực —— hắn là một tên đạo mộ. (đạo mộ = trộm mộ)

Nhưng, Lý Yêu Yêu lại biện minh thế này—— “Nói cho nghe, sư phụ tôi là một học giả đạo mộ, tôi đây tốt xấu gì cũng là một người hành nghề đạo mộ! Đừng có mà khinh thường người ta, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên mà!”

Quay trở lại câu chuyện. Lúc này hai người đang ngồi bên bàn ăn, Tô Di nói: “Cậu đừng gấp. Nếu Tiểu Kiều đưa tin không sai thì mộ mà họ đang đào kia là mộ của một vị ‘Ngư bá’. Nếu thật sự như vậy thì nước Ngư này không chỉ có một vị ‘Ngư bá’ mà mộ gia tộc của vị ‘Ngư bá’ này cũng sẽ ở quanh đó.” (bá: tước vị hàng thứ ba trong 5 tước – công hầu bá tử nam – thời phong kiến)

Lý Yêu Yêu nhả một hơi khói dài, nét mặt có vẻ vi diệu: “Mịa nó, nghe kích thích quá! Cướp đồ trước mắt bọn khảo cổ các anh, nếu mà bị bắt, anh với Tiểu Kiều cũng phải ra chịu tội nhé!”

Tô Di cười đầy e lệ: “Đội khảo cổ vẫn còn ở Như Gia Trang, có lẽ sẽ chưa tìm sang các di chỉ khác ngay. Chúng ta hành động nhanh một chút, chắc sẽ không sao đâu.” Đội khảo cổ có muốn khai quật các cổ tích khác về nước Ngư kia cũng phải gửi báo cáo lên từng ban ngành một, riêng khoản đấy thôi cũng phải tốn kha khá thời gian rồi.

Lý Yêu Yêu trực tiếp quyết định: “Đi! Phải đi ngay trong tuần này, để tôi tìm lão Dư và lão Xa.”

Buổi tối, Tô Di vào thư phòng đặt vé máy bay qua mạng, Lý Yêu Yêu lôi điện thoại ra gọi điện cho huynh đệ cũ.

“Nè, lão Xa đó hả.. Ồ, lão Dư à,.. Sư huynh? Gì thế, giờ ông đây có vụ hay nhớ đến mấy người, mấy người chưa gọi ông đây hai tiếng sư huynh thì thôi..”

Tô Di đặt vé xong tới phòng Lý Yêu Yêu, thấy hắn vẫn đang đấu võ mồm qua điện thoại.

“Hừ! Xí xí! Anh giúp ông đây thay tã á? Sao ông không tè vào mặt anh luôn nhở?”

“Gì cơ? Ông đây thích anh á? Mịa nó, sao lại có người không biết xấu hổ như thế cơ chứ, sao không nói anh suốt ngày phơi mông trần giở trò lưu manh với ông và lão Xa đê?”

“Sư phụ? Đừng có lôi sư phụ ra uy hiếp ông, ông là đệ tử cưng của sư phụ đấy, sư phụ kiểu gì chẳng đứng về phía ông…”

“Thôi thôi thôi, không nói chuyện phiếm nữa, tìm hai người có chuyện quan trọng nè. Hai người đang ở đâu?”

“What! Thổ Nhĩ Kỳ á! Đuệch! Phí tiền điện thoại của ông!”

Nói xong hắn trực tiếp cúp máy quăng điện thoại đi.

Đầu Tô Di đầy hắc tuyến: “Cậu nói với sư huynh chưa?”

Lý Yêu Yêu ngây người ba giây, bực bội cào đầu: “Chưa, bọn họ còn đang vi vu ở Thổ Nhĩ Kỳ kia kìa.”

Khóe miệng Tô Di giật giật: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hai chúng ta đi?”

Lý Yêu Yêu bí xị một hồi, lại nhặt điện thoại lên, nhập dãy số ban nãy vào.

“.. Đờ!” Lý Yêu Yêu quăng điện thoại về phía chăn đơn: “Mịa nó, hết tiền rồi.”

Căn phòng này sau khi Lý Yêu Yêu đến ở đã được tân trang lại. Gu của Lý Yêu Yêu rất đặc biệt, hắn thích văn hóa Ai Cập cổ đại, cho nên tự mình dán hoa văn tranh vẽ liên quan đến Ai Cập cổ đại lên tường, bốn mặt tường bị hắn dán chi chít. Nhiêu đấy còn chưa là gì, kinh khủng nhất là hắn bán cái giường ban đầu đi, đóng một cái giường hình quan tài, dra giường, vỏ gối, thảm đều đổi thành đồ có hoa văn Ai Cập cổ đại, ngay cả áo ngủ cũng bị quấn băng trắng xung quanh. Xong xuôi hắn vô cùng khoái chí, tự cảm thán: “Như Pharaoh luôn!”

Đáng thương cho Tô Di, ngày nào cũng phải chen chúc trong cái quan tài không có nắp, sớm hôm sau tỉnh dậy thường xuyên bị cảm lạnh.

Tô Di mỉm cười, ngồi bên mép quan tài, lấy điện thoại ra gọi cho lão Dư.

Điện thoại đổ hai tiếng chuông, lão Dư nhận máy. Giọng anh ta có chút mờ ảo, giống như thận trọng thăm dò: “Tô.. Di?”

Tô Di cười nói: “Sư huynh, là em đây. Em và Yêu Yêu có phi vụ cần tìm đến các anh.”

Đầu bên kia trầm mặc mấy giây, lão Dư mắng: “Thằng nhóc Yêu Yêu chết tiệt kia suốt ngày vênh mặt, chỉ có mỗi em mới chịu được nó. Hai đứa làm lành rồi à?”

Tô Di giật mình, nhẹ giọng “Vâng” một tiếng.

Lão Dư ở cách đó vạn dặm thở phào nhẹ nhõm, reo lên: “Anh nói chứ, lúc thằng nhóc kia nói chia tay em anh đã thấy khó tin rồi, sao nó có thể bỏ em được? Đại sư huynh nói cho em biết, vợ chồng son cãi nhau..”

Tô Di ngại ngùng cười, liên tục vâng vâng dạ dạ, Lý Yêu Yêu ngồi ngoài, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được hai người đang nói luyên thuyên cái gì, không nhịn được thúc giục: “Nói chính sự đi! Đang gọi ra nước ngoài đó!”

“Khụ”, Tô Di nhẹ giọng ho một tiếng, nhưng lão Dư ở xa tít tắp đương nhiên không nghe thấy, vẫn lải nhải một thôi một hồi, Tô Di đành bất đắc dĩ ngắt lời: “Sư huynh..”

“Bộp!” Một tiếng bạt tai vang lên, đầu bên kia yên lặng trong thoáng chốc, sau đó một giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh truyền tới: “Chuyện gì vậy, nói đi.”

Tô Di biết bên kia đã đổi người nghe máy, anh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Xa sư huynh, chuyện thế này..”

Anh kể ngắn gọn chuyện mộ cổ ở Tây Chu, đối phương trầm mặc năm giây, nói: “Sửa lại lịch, ba ngày sau bọn anh về.”

Tô Di cười vui vẻ: “Vâng, em biết..” Còn chưa nói hết, trong điện thoại vang lên một tiếp ‘cộp’, đối phương đã tắt máy.

Tô Di nhìn về phía Lý Yêu Yêu, “Xa sư huynh nói bọn họ sẽ về sớm thôi, đổi lịch bay sang đầu tuần sau.”

Lý Yêu Yêu bực mình, tức giận nói: “Đừng cứ hơi tí là sư huynh sư huynh, đó là sư huynh của tôi, chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Khóe miệng Tô Di dần trùng xuống, mở to mắt nhìn hắn đầy tủi thân.

Lý Yêu Yêu cau mày phất tay một cái: “Mang quần lót tới đây, tôi muốn đi tắm.”

Biệt thự có hai phòng tắm, bốn phòng ngủ. Lý Yêu Yêu tắm ở lầu ba xong, đang lau tóc đi ra thì thấy Tô Di mặc áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt nước đứng ngoài cửa chờ hắn.

Lý Yêu Yêu mặt lạnh đi qua anh mà về phòng mình, Tô Di theo sát sau lưng hắn. Đến cửa phòng ngủ, Lý Yêu Yêu đột nhiên xoay người, giơ tay lên chắn ngang lối đi.

Tô Di không kịp đề phòng, mũi hai người đụng vào nhau, cùng đồng thanh kêu đau.

“Ai…” Lý Yêu Yêu vừa xoa mũi, vừa bất đắc dĩ thở dài: “Tô thiếu gia, tiểu nhân buồn ngủ rồi, mời ngài ra chỗ khác.”

Mũi Tô Di hồng hồng, nhìn hắn không chịu khuất phục: “Cậu còn chưa nói cho tôi biết, sao cậu lại muốn rời bỏ tôi.”

Sao á? Lý Yêu Yêu cười tự giễu, nghiêng người dựa vào khung cửa, vẻ mặt vô cùng lưu manh: “Tôi chơi anh chán rồi, anh thiếu đầu óc à?”

Trên thực tế, Tô Di là người tình hoàn hảo 90%. Anh có tướng mạo tốt, gia thế được, quan trọng là tính tình vô cùng dễ chịu. Lý Yêu Yêu cảm thấy anh sùng bái mình đến độ mù quáng, bất luận hắn có yêu cầu gì anh cũng đều bằng lòng đáp ứng, hắn có làm gì anh cũng tình nguyện làm cùng, lúc lên giường chỉ cần hắn thích, tư thế khuất nhục đến mức nào anh cũng đều chịu thử.

Nếu nói anh có gì không tốt thì có lẽ là sức khỏe. Ngày đó trước khi lên máy bay, Lý Yêu Yêu chỉ biết mở to mắt nhìn Tô Di ói ra một bụng máu đen, gương mặt trắng bệch ngã xuống đất, suýt nữa hắn bị dọa đến bất tỉnh. Họa gì hắn cũng từng xông qua, kích thích gì hắn cũng từng thể nghiệm, nhưng một khắc ấy, hắn chỉ biết đứng như trời trồng.

Viền mắt Tô Di ửng hồng, bờ môi run rẩy nói: “Tôi thiếu đầu óc đấy, tôi không đồng ý chia tay.”

Lý Yêu Yêu lại nhớ tới lời người kia nói với hắn ngày hôm đó —— “Hạnh phúc của cậu được xây lên trên cơ sở bất hạnh của em ấy!”

Hắn thở dài, giọng nói thoáng mềm hơn: “Tô thiếu gia, tôi là gà rừng, anh là phượng nhà, đây không phải chuyện anh có đồng ý hay không, mà là hai chúng ta không hợp nhau.”

Tô Di trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy vô tội và tủi thân: “Sao lại không hợp, không phải một năm qua rất tốt sao?”

Tốt cái rắm! Anh suýt chết đến nơi đó! Lý Yêu Yêu thầm gào thét trong lòng.

Hắn hất tóc trước trán, ra vẻ thâm trầm nói: “Trước đây.. Anh là thuần 0, tôi là thuần 1, hai ta vô cùng hợp. Nhưng gần đây tôi phát hiện, trước đây tôi không hiểu rõ bản tính của mình, thật ra.. tôi là thuần 0..”

Lời còn chưa dứt, Tô Di đã nhào tới: “Không sao, tôi không ngại! Cậu thích bị đè kiểu gì tôi cũng đè được!”

Đầu Lý Yêu Yêu phủ đầy hắc tuyến, hắn đẩy anh sang một bên: “Giời ạ, sao anh không biết thức thời thế cơ chứ!”

Tô Di đáng thương nhìn hắn: “Tôi, tôi biết cậu mượn cớ.. Cậu biết rõ tôi là bị cậu bẻ cong, thuần 0 thuần 1 cái gì chứ, tôi đâu có…”

Lý Yêu Yêu nói: “Ơ ơ ơ, ai bẻ anh, rõ ràng là anh theo đuổi tôi trước, anh tự bẻ cong mình thì có, đừng có mà đổ lỗi lên người tôi!”

Hai người đứng trước cửa giằng co một hồi, Lý Yêu Yêu mất kiên nhẫn nói: “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn cái gì? Chuyện yêu thích không thể miễn cưỡng được, anh ép buộc tôi cũng vô dụng.”

Tô Di nói: “Tôi thầm mến cậu, chờ cậu suốt tám năm được thì giờ tôi cũng có thể chờ đến khi nào cậu hồi tâm chuyển ý.”

Lý Yêu Yêu nghe xong mà chỉ muốn khóc. Hắn cào cào đầu, đuổi Tô Di như đuổi chim bồ câu: “Vậy được, anh cứ thong thả chờ, giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ một mình, được không?”

Tô Di do dự một lát, lưu luyến lui về phía sau: “Được rồi, ngủ ngon…”

Lý Yêu Yêu nói cho có lệ: “Ngủ ngon, ngủ ngon.”

Tô Di đi được hai bước, đột nhiên quay trở lại.

Lý Yêu Yêu xù lông, túm lấy cổ áo anh: “Tôi cảnh cáo anh, anh mà còn làm phiền nữa là tôi đi khỏi đây luôn đấy!”

Tô Di cẩn cẩn trọng trọng nắm lấy tay hắn: “Tôi không quấy rầy cậu.. Có thể.. cho tôi ngủ dưới đất trong phòng cậu được không?” Lý Yêu Yêu hít sâu một hơi, đang muốn nổi đóa, lại nghe thấy Tô Di nói tiếp: “Tôi, tôi sợ cậu.. sợ cậu lại bỏ tôi chạy…”

Lý Yêu Yêu sững người mấy giây, lửa giận trong lòng lập tức bị dập lạnh. Hắn buông áo Tô Di ra, nghiêng người tránh đường, chỉ vào quan tài đặt giữa phòng: “Anh ngủ trong quan tài đi, tôi ngủ dưới đất cho.”

Tô Di không nghe theo, liên tục xua tay: “Không không không, tôi ngủ dưới đất, ngủ ngoài cửa. Ngủ trong quan tài, cậu mà đi tôi sẽ không biết được mất…”

Lý Yêu Yêu vừa bực mình vừa buồn cười, bỏ lại anh đi vào phòng, như thỏ con mà nhảy lên chiếc chăn mềm đặt trong quan tài. Hắn vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh mình, hất cằm lên, lười biếng nói: “Được rồi, ngủ với tôi đi.”

.o.

Tác giả nói ra suy nghĩa của mình:

Chuyện mộ của “Ngư bá” được cải biên lại từ chương trình “Khám phá nước Ngư cổ đại” trên CCTV10.

Dư Ngư = Ngư Ngư = đại sư huynh = nói nhiều (miệng cọp gan thỏ, bản tính như cá, nhu nhược ôn thuận nhưng rất xấu miệng)

Xa Xà = Xà Xà = Nhị sư huynh = mặt tê liệt (thoạt nghiêm túc nhưng thật ra rất phúc hắc, giống như rắn vậy, cho nên anh ấy mới là người lãnh đạo)

Như vầy mọi ngườisẽ không nhớ nhầm chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.