Kiều Du là một người rất nhạy cảm, là đàn ông, nhưng anh rất tinh ý. Mới ban nãy Lý Yêu Yêu nghe điện thoại giấu đầu hở đuôi đã lọt vào mắt anh, anh liền không tự chủ mà suy nghĩ nhiều. Ăn được nửa chừng, Kiều Du mượn cớ đi vệ sinh, gọi điện thoại cho Nam Cung Cẩu Thặng. Điện thoại vang lên một hồi mới có người nhấc máy.
“Tiểu Kiều?”
Lúc Kiều Du nghe thấy giọng nói của Cẩu Thặng, không biết tại sao lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, đoạn hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Cẩu Thặng là một người rất thông minh, Tiểu Tam Cẩu vừa cúp máy không bao lâu Kiều Du đã lại gọi điện thoại tới, liền biết anh đang nghi ngờ: “Đang ở với Đại Xuyên và Nhị Thặng, anh đang có bản đồ, lát về nói chi tiết với em. Mai em muốn ăn gì để anh mua thức ăn về?”
Kiều Du nghe giọng gã vẫn bình thường, nhất thời cũng an lòng, cười nói: “Em muốn nấu canh sườn cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Du mỉm cười đi về chỗ.
Thật ra anh chưa từng nghĩ tới việc Nam Cung Cẩu Thặng ra ngoài ngoại tình, có lẽ bởi tướng mạo Nam Cung Cẩu Thặng cũng không quá xuất chúng, hoặc có lẽ bởi mấy tháng qua Nam Cung Cẩu Thặng hoàn toàn ở bên anh, dường như ngoài ba đồ đệ ra thì không quen biết với bất cứ người ngoài nào. Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng anh vẫn có chút bất an, bởi vì anh dần dần nhận ra mình hoàn toàn không biết gì về Nam Cung Cẩu Thặng.
Anh không biết về gia cảnh Nam Cung Cẩu Thặng, không biết Nam Cung Cẩu Thặng bao nhiêu tuổi, thậm chí “Nam Cung Cẩu Thặng” có phải tên thật của gã hay không anh cũng không biết. Anh cũng từng thử hỏi qua vài lần, đều bị vô tình chuyển đề tài, cuối cùng không giải quyết được cái gì, đến khi anh hoàn hồn lại, đề tài kia đã kết thúc lâu rồi.
Sau tất cả, Kiều Du dần thiếu cảm giác an toàn. Cái người Nam Cung Cẩu Thặng này giống như làn khói, tới quá dễ dàng, không có bất cứ rằng buộc nào. Nếu một ngày gã đi, có lẽ lúc ra đi cũng không để lại chút dấu vết nào như chưa từng đến.
Buổi tối Kiều Du về đến nhà, thấy Nam Cung Cẩu Thặng đang ngồi trên sofa xem tivi, Kiều Du đầy tâm sự thu dọn xong đồ đạc, đi tới ngồi xuống bên cạnh gã: “Em có thể nói chuyện với anh được không?”
Nam Cung Cẩu Thặng kinh ngạc nhìn anh một cái, liền săn sóc mà tắt tivi đi, một tay ôm vai anh hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Du nói: “Anh lại muốn đi đạo mộ à?”
Nam Cung Cẩu Thặng nhướn mi, đoạn nói: “Thật ra bát tự anh thiếu một nét. Anh đã chuẩn bị rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa hoàn thành.” Gã đứng lên, “Em chờ một chút.”
Cẩu Thặng vào phòng, mở vali da nhỏ mình mang tới, lấy ra một hộp gỗ nhỏ hết sức tinh tế quay trở lại phòng khách. Gã mở hộp gỗ, lấy một quyển trục ra: “Em xem cái này đi.”
Kiều Du ngẩn người nhận lấy quyển trục vàng, dè dặt mở nó ra, bên trong là một bản đồ có một vài chữ tượng hình Ai Cập.
Kiều Du nhìn một lúc lâu, mới không thể tin mà nói: “Đây là Ai Cập cổ? Cái này.. anh lấy từ đâu vậy?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười nói: “Vài chục năm trước, một người bạn thân trước khi qua đời đưa cho anh.”
Kiều Du vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Nếu đây là lăng mộ cổ đại Trung Quốc, dù Nam Cung Cẩu Thặng có đưa địa đồ cổ mộ Đại Vũ, Hạ Kiệt[1]ra, anh cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng lần này lại là ở Ai Cập xa xôi ngàn dặm, Kiều Du thật sự cảm thấy ‘Thiên Phương dạ đàm’[2]: “Người, người bạn đã mất của anh là ai?”
Nam Cung Cẩu Thặng cong mắt cười, nhớ tới chuyện cũ gương mặt chợt trở nên nhu hòa, một lúc sau lấy tẩu ra châm, không nhanh không chậm mà nói: “Là một hậu duệ người Anh. Ông cố của cô ấy là tổng đốc của người Anh đóng quân tại Ai Cập những năm đầu thế kỷ hai mươi.”
Kiều Du há hốc miệng.
Năm 1882, sau khi Anh đàn áp nhóm Ai Cập phản Anh khởi nghĩa, chiếm đóng Ai Cập, cùng chen với thế lực Pháp, biến Ai Cập trở thành thuộc địa. Lúc đó Anh phái công tước đi đảm nhiệm chức tổng đốc của người Anh đóng quân tại Ai Cập, tổng đốc lạm dụng chức quyền, như một kẻ độc tài. Giai đoạn này là một nỗi khuất nhục trong lịch sử người Ai Cập, có không ít văn vật bị cướp đoạt. Nếu lời Nam Cung Cẩu Thặng nói là thật, Kiều Du thầm nghĩ, như vậy hẳn quyển trục cổ này là thật..
Mặc dù Kiều Du làm khảo cổ, nhưng vẫn luôn cảm thấy thần bí và khó lý giải với lịch sử Trung Quốc, huống hồ là Ai Cập ở bên kia đại dương.
Ánh mắt anh dán chặt vào quyển trục, khẽ thở dài những tiếng vô nghĩa, đúng là một câu cũng không nói được.
Nam Cung Cẩu Thặng dè dặt lấy lại quyển trục từ trong tay anh: “Mấy năm nay anh đã tới Ai Cập bốn lần, gần như đã xác định được địa phương được vẽ trên bản đồ. Năm nay nếu có thời gian, anh muốn đi xem thử một chút.”
Bởi vì quá kinh ngạc mà Kiều Du nói năng lộn xộn: “Anh.. cái này.. Trời ạ, dạo gần đây anh vẫn luôn bận rộn mấy cái này sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt gật đầu.
“Anh định.. anh định… tới Ai Cập đạo mộ? Chuyện này cũng quá… quả thật..” nét mặt Kiều Du xoắn xuýt chỉ vào mấy văn tự trên bản vẽ: “Anh biết chữ tượng hình sao?”
Nam Cung Cẩu Thặng gật đầu, bình chân như vại: “Cũng được tám chín phần. Mấy chữ này là “Kho tàng Pharaoh”. Gã chuẩn bị vài chục năm, hiển nhiên đã học về cái này.
“Trời ơi!” Kiều Du dở khóc dở cười, quả thật hoài nghi mình đang nằm mộng, thật sự rất khó tiếp thu sự thật trước mắt.
Được hai ngày, Nam Cung Cẩu Thặng cầm quyển trục, gọi cả Dư Ngư và Xa Xà đi tới biệt thự của Tô Di và Lý Yêu Yêu, chính thức lên kế hoạch về hành trình tới Ai Cập.
Gã vừa ra cửa, Kiều Du có chút kích động hỏi: “Em có thể đi cùng không?”
Nam Cung Cẩu Thặng không khỏi ngẩn ra. Thành thật mà nói, vốn là lần này gã chỉ định dẫn theo ba đồ đệ, nhưng dạo này Lý Yêu Yêu đang trong thời kì hường phấn đường mật, nói gì cũng không chịu bỏ rơi cái đuôi nhỏ của mình lại, Nam Cung Cẩu Thặng cũng coi như không có vấn đề gì mà đồng ý. Nhưng trong quan niệm của gã, Kiều Du và Tô Di đều không phải “người một nhà”, tuy gã có thể hết sức đối tốt với Kiều Du, nhưng cũng không thể coi anh như những người thân yêu.
Vốn là gã không định nói chuyện quyển trục này cho Kiều Du, vài chục năm nay ngoại trừ đồ đệ mình ra gã chưa từng nói với bất cứ người ngoài nào, nhưng hôm đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy ra cho Kiều Du xem.
Nam Cung Cẩu Thặng suy nghĩ vài giây, nghĩ không sao cả, liền cười híp mắt nói: “Sao lại nói như xa lạ thế, nếu hứng thú thì cũng đi cùng đi.”
Về chuyện quyển trục Ai Cập này, Lý Yêu Yêu từng nghe nói qua, sau khi hưng phấn được một lúc liền ném ra sau đầu. Mà Dư Ngư và Xa Xà, năm ngoái mới cùng Nam Cung Cẩu Thặng tới Ai Cập, có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Lý Yêu Yêu kích động mở quyển trục ra, rống lên: “Lần trước mấy người đi Ai Cập Thổ Nhĩ Kỳ là đi đào huyệt chứ gì?! Thế mà không gọi ông đây, hứ!”
Dư Ngư dựa đầu vào tay, lầm bầm nói: “Lại chém gió là không gọi đi! Yêu đương cái liền vứt bố sư phụ và sư huynh sang một bên, thế mà cũng dám nói!”
Lý Yêu Yêu ngượng ngùng cười cười, hiếm khi không phản bác lại Dư Ngư.
Tô Di có vẻ trấn tĩnh hơn hắn một chút, trên thực tế lòng cũng phiên giang đào hải, tựa như đang mơ mà lẩm bẩm nói: “Sư phụ định bao giờ thì đi?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói, trước mùa đông.
Nhưng ra nước ngoài đảo đấu không thể so với khi ở trong nước, ngôn ngữ cũng là một rào cản.
Tô Di hỏi: “Ngôn ngữ chung của Ai Cập là tiếng Ả rập, sư phụ có biết không?”
Nam Cung Cẩu Thặng cười híp mắt lắc đầu.
Dư Ngư vội vã giơ tay: “Anh biết! Anh biết này!” Từ mấy năm trước, Nam Cung Cẩu Thặng đã bắt anh học tiếng Ả rập, chính là để chuẩn bị cho chuyến đi này. Mà sở dĩ Nam Cung Cẩu Thặng chọn Đại Xuyên, thứ nhất là bởi Đại Xuyên thông minh lanh lợi hơn Nhị Thặng, thứ hai là nghĩ tính anh không lỗ mãng ngang tàng như Tam Cẩu, cho nên nhất định sẽ chuyên tâm học tốt. Quả nhiên Đại Xuyên không làm phụ sự kì vọng của gã.
Tô Di lại hỏi: “Sư phụ có biết chữ tượng hình không?”
Lần này thì Nam Cung Cẩu Thặng gật đầu.
Kiều Du hỏi: “Lần này đi chỉ có mấy người chúng ta? Anh có quen bạn bè gì ở Ai Cập không?”
Nam Cung Cẩu Thặng cong mắt cười, không khỏi đắc ý nói, có ba đồ đệ ở đây rồi, không thành vấn đề.
Đại Xuyên Nhị Thặng Tam Cẩu có vẻ vô cùng hưởng thụ.
Tô Di nhìn chằm chằm quyển trục nửa ngày, đoạn hỏi: “So sánh bản đồ cổ đại với bây giờ, sông núi đều không giống nhau, liệu có thể tìm được không?”
Nam Cung Cẩu Thặng nói: “Đồng chí Tiểu Tô à, ta không dám đảm bảo, chỉ dám phỏng đoán. Nhưng dù sao thì vẫn phải tới xem, cùng lắm thì sau này lại đi thử tiếp.”
Tô Di không biết nói gì nữa.
Nam Cung Cẩu Thặng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mọi người đều biết, khó khăn trở ngại không thể nói rõ trong vài ba câu. Nam Cung Cẩu Thặng đã chuẩn bị suốt mấy chục năm, hẳn đã có tính toán trong lòng.
Đối với những cậu trai trẻ tuổi này, sự tín nhiệm của họ dành cho Nam Cung Cẩu Thặng cơ hồ xuất phát từ bản năng, tựa như chỉ cần Cẩu Thặng muốn làm, sẽ không có chuyện thất bại.[1] Đại Vũ:Hạ Vũ (2205 TCN – 2198 TCN hoặc 2200 TCN – 2100 TCN), thường được gọi Đại Vũ hay Hạ Hậu thị, là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc thời cổ đại. Ông nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình.
Hạ Kiệt: Vua Kiệt (trị vì 1818 TCN – 1767 TCN) là vị vua thứ 17 và cuối cùng nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc. Ông được truyền thống coi như một bạo chúa và kẻ áp bức, người mang lại sự sụp đổ của một triều đại.
[2] Thiên Phương dạ đàm: chỉ truyện cổ tích Ngàn lẻ một đêm, ý nói khó có thể tin tưởng. (Thiên Phương dùng để chỉ các nước Ả Rập thời xưa.)