Kiều Du quay lại khách sạn tra cứu một chút, biết được chỗ văn tự hình chêm kia có nghĩa là “Quý khách đến từ phương Đông.” Điều khiến anh ngạc nhiên nhất không phải là thanh kiếm này và Di Ngư bá, cũng không phải quan hệ của Di Ngư bá với Chu Mục Vương, mà là cái lão lừa gạt hồi sáng kia thật sự biết văn tự hình chêm!
Anh bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong sáng nay, nghĩ đến lão ta nói anh bị ác quỷ bám lấy, nhất thời lạnh sống lưng, vội vã lấy trong túi ra ngọc Bồ Tát rồi niệm “Nam mô A di đà phật” ba lần, lại lấy trong túi ra một cây thánh giá niệm “Chúa phù hộ con” ba lần, xong xuôi ngồi ngây ra ba phút, cười cười tự chê mình mê tín, sau đó bắt đầu lấy điện thoại ra gọi cho Tô Di.
Anh giải thích ý nghĩa của văn tự hình chêm kia cho Tô Di, Tô Di vẻ như sớm đã biết, không một chút kinh ngạc. Sau cùng nói: “Anh Tiểu Kiều, không bằng anh tới đây một chuyến, Xa sư huynh quyết định nộp thanh kiếm cho đội khảo cổ, chúng ta cùng bàn bạc một chút.”
Kiều Du không nói hai lời, cầm áo khoác lên người rồi đi ra cửa.
Anh đi tới nông trạch, thấy Tô Di lấy băng vải che kín mắt, giật mình hoảng sợ: “Tiểu Di, em làm sao vậy?”
Tô Di còn chưa mở miệng, Lý Yêu Yêu đã giành nói trước: “Độc thi đập vào mắt, giờ không nhìn thấy rồi. Anh Kiều, anh có cảm thấy hoa mắt chóng mặt, choáng váng ù tai, lòng muộn phiền, trong bụng như có con rắn đang lăn lộn trong đấy không? Cẩn thận không khéo thai quỷ đang bám lấy thân thể đấy!”
Kiều Du chợt thấy hai mắt như mờ đi, lỗ tai ong ong, hai tay ôm bụng, lắp bắp nói: “Tôi.. tôi..tôi chưa vào mộ bao giờ..”
Tô Di cười cười.
Trêu Kiều Du đủ rồi, năm người ngồi xuống bàn bạc xem nên giao thanh kiếm này ra thế nào. Trả về mộ cũ đương nhiên không được, không nói đội khảo cổ vào mộ sẽ thấy trong mộ có nhiều dấu tích bị trộm cướp, mà thanh kiếm này đã được Xa Xà tẩy rửa các vết rỉ sét qua, nếu trả lại chỗ cũ chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.
Qua vài canh giờ thảo luận, Lý Yêu Yêu vẽ bản đồ khu mộ trong ruộng bậc thang ở Trúc Viên Câu Thôn, còn thanh bảo kiếm cùng đỉnh đồng của Tô Di thì gửi nặc danh cho đội khảo cổ.
Đêm muộn tiễn Kiều Du về xong, bởi ban ngày ngủ quá giấc nên đám Dư Xà Lý ngồi quây lại chơi bài giết thời gian, Tô Di thì ngồi trong phòng, lẳng lặng ngẫm lại những chuyện đã phát hiện trong suốt mấy ngày qua.
Trong sử sách, công trạng của Chu Mục Vương Cơ Mãn và Hán Vũ Đế Lưu Triệt có đôi nét tương đồng. Lúc kế vị, vương triều của hai người đều đang hưng thịnh nên họ không ngừng mở rộng lãnh thổ, đánh Đông dẹp Bắc, lưu lại công trạng trong sách sử. Sau khi Cơ Mãn lên ngôi, Đông đánh tới Cửu Giang, Tây tới Côn Lôn, Bắc chinh Lưu Sa, Nam phạt Kinh Sở.
Xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại với nhau, Tô Di đưa ra giả thuyết thế này: Có lẽ lần thứ hai Cơ Mãn chinh phạt phía Tây, bắt vua Khuyển Nhung làm tù binh, dọc đường về hai người bồi dưỡng được cảm tình, nên sau khi về tới Trung Nguyên, Chu Mục Vương phong ông ta lên làm Di Ngư bá, ban cho ông ta quyền cai quản nước Ngư. Ông cũng là quốc vương đầu tiên của nước Ngư này.
Hiển nhiên Cơ Mãn vô cùng thưởng thức Di Ngư bá, không chỉ gả em gái của mình cho người này, còn dẫn ông ta cùng đi tới phía Tây, đi tới tận hai sông vực, cũng chính là vùng Iraq ngày nay. Hai sông vực biết được thân phận của ông, cho nên có một vị quý tộc nào đó đã tặng ông một thanh bảo kiếm, trên có khắc văn tự hình chêm: “Quý khách đến từ phương Đông”. Mà thanh kiếm này, Cơ Mãn dành tặng Di Ngư bá.
Có lẽ, sau khi Di Ngư bá qua đời, Cơ Mãn đã hạ lệnh tuẫn táng em gái mình cùng với ông, mục đích thì ——
Có thể Cơ Mãn đã coi Di Ngư bá như bạn chí cốt; có thể Cơ Mãn chỉ lợi dụng ông ta để khống chế điều khiển tộc Khuyển Nhung; cũng có thể Di Ngư bá năng lực hơn người, chiếm được lòng tin từ phía Cơ Mãn…
Về phần mộ không có quan tài chôn theo mộ của Di Ngư bá kia, Tô Di thực sự không nghĩ ra được giả thuyết nào, tất cả phải chờ đội khảo cổ tới khai quật.
Anh nằm trên giường trở mình, mỉm cười: Lịch sử có rất nhiều khả năng, mà bao nhiêu hứng thú của anh đều đặt hết trên ‘lịch sử’, cũng bởi không có đáp án chính xác rõ ràng nên lịch sử mới có sức hấp dẫn không thể chối từ với anh.
Ngày hôm sau, lão Vương lãnh đạo đội khảo cổ đang chuẩn bị thu dọn rời đi, đột nhiên nhận được một bức thư nặc danh, kèm theo một thanh kiếm cổ và một chiếc đỉnh đồng. Lão Vương tới thôn Trúc Viên Câu nhìn, phát hiện hai đạo động, lập tức quay về nộp báo cáo khai quật lên cấp trên, ngày thứ ba lập tức dẫn đội khảo cổ tới Trúc Viên Câu Thôn tiếp tục khai quật.
Vấn đề nan giải cuối cùng đã được giải quyết. Bởi vì mắt của Tô Di tạm thời không được nhìn cho tới khi uống xong thuốc, cho nên mọi người quyết định ở lại Bảo Kê thêm bảy ngày nữa, đợi đợt trị liệu của Tô Di kết thúc sẽ lập tức dọn đường hồi phủ.
Mấy ngày Tô Di không nhìn thấy này, Lý Yêu Yêu chăm sóc đặc biệt ân cần, thậm chí có thể nói là cẩn thận từng ly từng tí một.
Buổi tối Tô Di muốn đi tiểu đêm, Lý Yêu Yêu đang mơ mơ màng màng ngủ thấy bên cạnh có động tĩnh, lập tức tự véo chân cho tỉnh táo, sau đó ngồi dậy đỡ Tô Di đi tiểu; sáng sớm Tô Di tỉnh giấc, mặc kệ cả đêm qua Lý Yêu Yêu thức để đánh bài, hắn trở mình đứng dậy, giúp Tô Di từ đánh răng cho tới rửa mặt, còn tự mình nấu cháo bưng đến giường cho anh ăn; Tô Di buồn chán muốn đọc sách, Lý Yêu Yêu ngồi xổm bên giường đọc cho anh cả buổi chiều; Tô Di muốn ra ngoài hóng nắng, Lý Yêu Yêu lấy kính râm đeo ngoài băng gạc mắt cho anh, đỡ anh đi tới trưa…
Đến buổi tối ngày thứ tư, hai người nằm trên giường, Lý Yêu Yêu chống đầu nằm nghiêng, cố tình cúi xuống nghịch nghịch trên trán Tô Di: “Tình yêu ~~ em đối xử với anh có tốt không?”
Tô Di kéo ngón tay hắn xuống môi rồi hôn nhẹ một cái, qua một lúc lâu mới khẽ nói: “Cậu đừng đối tốt với tôi như vậy..”
Lý Yêu Yêu cười trộm trong lòng: Tiểu M này đúng là ngứa ngáy thiếu ngược mà, đối tốt với anh anh không chịu nổi. Ui ui, nhìn cái miệng đang mếu xệ kia kìa, cứ như sắp khóc đến nơi ấy! Mịa! Ông đây đối tốt với anh anh còn khóc!
“Em thay đổi, toàn tâm toàn ý đối tốt với anh thế này, anh không thích sao~~?”
Tô Di đặt tay lên hông hắn, tựa đầu lên ngực hắn: “Cậu ở bên cạnh tôi là tốt rồi..”
Mịa! Lý Yêu Yêu thầm mắng một câu, trong lòng không khỏi phiền toái, nhưng vẫn ôn nhu mỉm cười nói: “Đương nhiên em sẽ ở bên anh cả đời rồi, anh có đuổi em cũng không đi!”
Băng gạc cuốn mắt Tô Di hơi ướt nước, anh cọ trán lên ngực Lý Yêu Yêu: “Yêu Yêu, cậu thích tôi không?”
Lý Yêu Yêu dịu dàng vuốt tóc anh: “Thích.” Nhưng xin lỗi, chừng ấy thích vẫn chưa đủ.
Tô Di ngẩng đầu lên, bằng cảm giác môi mà tìm đến hầu kết Lý Yêu Yêu rồi hôn lên đó; Lý Yêu Yêu thờ ơ xoa gáy anh, tựa hồ như không có chút dục vọng nào.
Tô Di mò mẫm kéo vạt áo hắn xuống, tìm đến cơ ngực rắn chắc của hắn mà hôn lên. Từ góc độ của Lý Yêu Yêu, có thể thấy rõ chóp mũi cao và đôi môi đỏ mọng yêu kiều, hắn không nhịn nổi nữa, kéo anh lên hôn môi.
Hai người hôn nhau dần dần động tình, Lý Yêu Yêu muốn lần này làm sẽ dịu dàng đến tận cùng, những nụ hôn, những cái vuốt ve mơn trớn không ngừng rơi trên cơ thể Tô Di, cũng không cho anh cơ hội chủ động.
Mắt Tô Di bị che, bởi mất đi thị giác mà anh càng thêm mẫn cảm, mỗi một lần người yêu đi vào đều làm anh run lên. Anh ôm chặt lấy người Lý Yêu Yêu, không ngừng lặp lại: “Yêu Yêu, tôi thích cậu.. tôi rất thích cậu…”
Lý Yêu Yêu lấy môi ngăn cái miệng nhỏ của anh, không muốn nghe nữa.
Lúc này, Lý Yêu Yêu dùng hết ngón nghề của mình, cưng chiều Tô Di không gì sánh bằng, làm anh dục tiên dục tử, thư sướng ba lần mới chịu thôi.
Tô Di mệt rã rời, gối lên cánh tay Lý Yêu Yêu, chưa được năm phút đã vào giấc ngủ say.
Lý Yêu Yêu nằm nửa tiếng đồng hồ, có lẽ bởi đồng hồ sinh hoạt bị đảo lộn nên vô luận thế nào cũng không ngủ được, hắn cẩn thận rút cánh tay từ đầu Tô Di ra, khoác thêm cái áo rồi ra ngoài tản bộ.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. (*)
Gần đây Kiều Du bận sứt đầu mẻ trán, ban ngày thì làm việc ở đội khảo cổ, tối về lại bị đám Tô Di lăn qua lăn lại, vất vả xử lý xong xuôi chuyện bảo kiếm, anh lại bị mất ngủ.
Buổi tối lên giường nằm, đại não vận động còn nhanh hơn ban ngày, thoạt đầu anh hồi tưởng đến từng cái cau mày, từng tiếng cười nhẹ của Tô Di trong suốt bảy năm qua, sau lại nghĩ tới mấy món văn vật ban ngày mới đào được, sau lại bắt đầu tưởng tượng xem vị Chu thiên tử kia ba ngàn năm trước có dáng vẻ ra sao, mãi mới thấy buồn ngủ thì chuông báo thức lại reo lên, đành phải rời giường.
Cứ như vậy vài ngày, anh nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này sẽ lực cùng sức kiệt mất, vì vậy nằm được nửa giờ xong trở mình ngồi dậy, quyết định ra ngoài mua thuốc.
Trong thôn nhỏ không có tiệm thuốc mở suốt đêm, thậm chí đến đèn đường cũng phải đi rất lâu mới thấy một bóng, năm bóng đèn thì hai bóng hỏng. Kiều Du lang thang một mình trong đêm tối, gió lạnh gào bên tai, dần dần thấy sợ hãi, bèn quay đầu trở về.
“Vù vù.”
Một cơn gió thổi bay lá vàng, Kiều Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa có một ngọn lửa ma trơi đang phiêu đãng trong không trung, sợ đến ngã ngồi xuống đất. Tập trung nhìn kỹ mới phát hiện, ra là một người đang cầm đèn lồng đi tới. Còn chưa kịp thở phào, phát hiện người cầm đèn kia tóc bạc dài phủ xuống đất, mặc áo cà sa màu xanh, một tay cầm gậy phất trần một tay cầm đèn lồng, lúc này anh sợ thiếu chút nữa tè ra quần, chạy vội về phía khách sạn: “Mẹ ơi ——!!! Có maaaaa ——!!!!!!!!!!”
Đạo sĩ kia không biết bay về phía anh từ lúc nào, vung cây phất trần lên, ngăn đường đi của anh. Đạo sĩ cất giọng, khẩu âm Giang Tô: “Thí chủ, bần đạo là người, không phải quỷ.” Nói rồi vươn tay nhéo mặt Kiều Du: “Thí chủ xem, tay bần đạo nóng này.”
Trái tim nhỏ bé của Kiều Du suýt chút nữa nhảy ra khỏi họng, há to miệng nhìn đạo sĩ kia nói không nên lời.
Vị đạo sĩ này —— Vâng, không ai khác chính là đồng chí Nam Cung Cẩu Thặng của chúng ta, mỉm cười ôn tồn nói: “Người làm công tác khai quật khảo cổ sao lại tin có ma chứ?!”
Kiều Du ngây người một lúc lâu, buồn bực hỏi: “Sao ông biết tôi.. biết tôi làm khảo cổ?”
Nam Cung Cẩu Thặng vuốt bộ râu trắng, cười nói: “Ban ngày bần đạo bấm ngón tay tính toán, tính ra đêm nay thí chủ gặp họa đổ máu, nên mới đặc biệt đứng đây chờ thí chủ. Khụ, bần đạo là chưởng môn đời thứ một trăm lẻ tám của phái Mao Sơn, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
Cũng không thể trách Kiều Du không nhận ra đồng chí Cẩu Thặng nhà chúng ta, lần này đồng chí Cẩu Thặng thay đổi phục trang trên người, khẩu âm Thiểm Tây hôm ấy cũng đổi sang thành khẩu âm Giang Tô.
Anh nơm nớp lo sợ hỏi: “Họa.. họa đổ máu? Ông..ông muốn làm gì?!”
Đồng chí Nam Cung Cẩu Thặng trợn to đôi mắt hí, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Họa đổ máu của thí chủ cũng không phải do bần đạo mà ra, bần đạo tới là để giúp thí chủ hóa giải kiếp nạn này.” Nói rồi lấy trong ngực ra một cây kiếm giấy, ngón tay nhúng vào chu sa trong túi, vừa lẩm bẩm vừa vẽ trên thanh kiếm một kí hiệu kì quái, sau đó đưa cho Kiều Du: “Thí chủ mang về, đặt dưới gối đầu, nếu qua được tối nay thì kiếp nạn của thí chủ sẽ được hóa giải.”
Lúc bấy giờ Kiều Du đã kịp hoàn hồn, thầm gào thét trong lòng: Không thể nào! Cái nơi quỷ quái gì đây? Sao lắm lừa đảo thế nàyyyyyyy!
Anh cảnh giác nhìn chòng chọc Nam Cung Cẩu Thặng: “Muốn tiền chứ gì?”
Nam Cung Cẩu Thặng khẽ vuốt chòm râu dài, mỉm cười ôn tồn nói: “Thanh kiếm này số lượng có hạn. Thái Thượng Lão Quân cho bần đạo tổng cộng ba thanh, mặt trên thanh kiếm có nước bọt Tây Vương Mẫu tự mình nhổ ra, yêu ma quỷ quái gì cũng có thể diệt trừ. Bần đạo với thí chủ gặp nhau thế này âu cũng là duyên số, bữa nay lấy rẻ cho thí chủ, chỉ một nghìn tệ thôi.”
Kiều Du ‘xì’ một tiếng, giận đỏ bừng mặt, giơ ngón giữa lên mắng: “Số lượng, số lượng bà nhà ông! Toàn thế giới có sáu con Ferrari phiên bản giới hạn thì Trung Quốc có tới bảy! Ông là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo, có giỏi thì gọi ông nội tôi xuống đây đi!” Nói rồi giật lấy thanh kiếm giấy trong tay Nam Cung Cẩu Thặng, điên cuồng đâm vào ngực ông: “Tôi đâm chết ông, đâm chết ông này!! Biến đi, biến đi, ác linh biến đi!” Mãi đến khi thanh kiếm gãy, anh mới giận dữ ném xuống đất, sải bước quay trở về, lưu lại một bóng lưng tiêu sái~
Nam Cung Cẩu Thặng nhìn bóng lưng anh, vuốt râu mỉm cười: Ai nha, tiểu đồng chí này thiệt thú vị.
Thế là trong đời Nam Cung Cẩu Thặng có thêm một gạch đầu dòng mục tiêu mới, ấy là phải thành công lừa được Kiều Du một lần!!
Kiều Du điên cuồng chạy được một đoạn, chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần, ai đó gọi “Này” một tiếng, làm anh sợ đến la hét chói tai, nhảy ra xa vài bước.
Lý Yêu Yêu ngồi xổm dưới ánh đèn đường hút thuốc, buồn bực nói: “Sao thế, làm như thấy ma không bằng.”
Kiều Du lau mồ hôi lạnh toát trên trán, nơm nớp lo sợ hỏi: “Cậu muốn..muốn cái gì!!”
Lý Yêu Yêu hướng anh vẫy tay: “Ra đây, ông đây có chuyện muốn nói với anh.”
Không rõ tại sao, ba chữ ‘họa đổ máu’ cứ luẩn quẩn trong đầu Kiều Du, hai tay anh che trước ngực, kêu loạn lên: “Cậu cậu cậu.. cậu đừng đánh tôi!”
Lý Yêu Yêu càng thêm bực mình: “Anh bệnh à? Ai thèm đánh anh?!” Thấy Kiều Du còn đang trong trạng thái ‘lên cơn’, Lý Yêu Yêu nghiêm mặt hét lớn một tiếng: “Tới đây cho tôi!”
Kiều Du lập tức yên lặng, dè dè dặt dặt đi tới chỗ hắn.
Lý Yêu Yêu nhả một hơi khói dài, hất cằm lên hỏi: “Này, kể cho tôi nghe một chút đi, trước đây anh đối xử với Tô Di như nào?!”
Vẻ mặt Kiều Du đầy cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?!”
Lý Yêu Yêu cắn thuốc cười gượng: “Tôi đang bực mình đây, Tô Di tính khí như vậy mà anh vẫn đâm đầu theo được, anh không thấy phiền à?!”
Kiều Du ôm ngực lệ tuôn trào: Huhuhu, mẹ ơi, cái con người này thật đáng ghét huhu~~~
Thấy Kiều Du im lặng không ho he câu nào, Lý Yêu Yêu lại quát lớn: “Hỏi thì trả lời đi!”
Quả nhiên hắn vừa quát một tiếng, Kiều Du lập tức lộ ra dáng vẻ run sợ, run rẩy đáp: “Không.. không có.. tôi..” Anh nhăn nhó méo mó nửa ngày, cuối cùng như cô vợ nhỏ chịu nhiều ủy khuất mà nước mắt lưng tròng đáp: “Tôi.. tôi với em ấy…moi tim móc phổi trao hết chân tình…”
Lý Yêu Yêu dập tàn thuốc: “Cụ thể chút đi, anh đối xử với anh ấy như thế nào?”
Kiều Du lại mếu máo không trả lời, Lý Yêu Yêu trừng mắt, bộ dạng hung ác như mười tám vị La Hán không bằng: “Nói!”
Kiều Du không nhịn được mà tức giận, lên giọng nói: “Tôi biết Tô Di thích cậu, cậu muốn xỉ nhục tôi chứ gì! Dựa vào đâu chứ! Cậu, cậu chỉ là đồ lưu manh!”
Lý Yêu Yêu không có chút thương cảm nào, mất kiên nhẫn giơ nắm đấm ra: “Nói hay không, không nói tôi đập anh!”
Kiều Du lập tức im bặt.
Anh tức giận nói: “Còn như nào nữa, tôi bị coi thường chứ sao. Trời lạnh, tôi mất ba tháng để tự tay đan khăn tặng em ấy. Nhưng em ấy có khăn burberry của người nhà rồi, còn chẳng đeo khăn tôi tặng đến một lần!”
Lý Yêu Yêu cười nhạo: Đàn ông con trai mà lại đi đan khăn! Nhưng hắn không nhớ ra, mùa đông năm ấy hắn và Tô Di bên nhau, chính hắn chê khăn vuông màu cà phê trên cổ Tô Di xấu xí, ném thẳng vào thùng rác rồi mua cho Tô Di chiếc khăn Hello Kitty màu hồng nhạt, Tô Di cười đến là mãn nguyện.
Hắn buồn bực hỏi: “Bạch bất thụy là cái gì? Đắt lắm sao?” Ngưng một lúc, phiền não phất tay một cái: “Thôi quên đi, kể tiếp đi!”(Bạch bất thụy (Báiburuì)có phát âm gần gần giống với phiên âm Trung của Burberry (Bābaoli))
Kiều Du lại nói: “Khi đó mỗi tuần lớp em ấy có một tiết phải qua giảng đường chỗ tôi học, tôi không muốn em ấy phải vất vả chen chúc trên xe bus, mỗi lần có tiết đều mượn xe Chery của bạn đi đón em ấy, chắc là mấy bữa đầu em ấy ngại từ chối, được ba tuần, em ấy khách khí nói sau này không làm phiền tôi nữa. Hờ hờ, đến khi ấy tôi mới biết, hóa ra chiếc BMWs X5 ngày nào cũng bám theo tôi là của nhà em ấy!”
Lý Yêu Yêu chợt nhớ tới lần mình trộm được một chiếc xe ba gác, mượn hai bộ đồng phục màu xanh của nhân viên sửa ống nước, dẫn Tô Di đi du ngoạn khắp Thượng Hải, ấy vậy mà anh vui vẻ suốt cả ngày trời.
Kiều Du tiếp tục kể: “Lúc em ấy học nghiên cứu, tôi biết em ấy một mình ở trong căn phòng trống, sợ em ấy cô đơn, mỗi ngày tan sở đều nấu cơm canh mang tới đưa cho em ấy. Em ấy ăn được hai ngày, nói với tôi thật ra ngày nào em ấy cũng ăn tối xong mới đến. Khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định em ấy được anh trai dẫn đi ăn hải sâm bào ngư các loại, đồ tôi làm sao bằng được?”
Lý Yêu Yêu nhớ tới lần mình với Tô Di ngồi xổm dưới gầm cầu gặm bánh bao qua ngày, không khỏi cười tự giễu.
“Em ấy ho một tiếng, tôi liền đun rễ bản lam cho em, em ấy đau đầu tôi liền dẫn em đi bệnh viện, dạ dày em ấy không tốt, ngày nào tôi cũng gọi điện nhắc em ấy ăn uống đúng giờ; bảy năm ròng ngày nào tôi cũng xem dự báo thời tiết, trời lạnh nhắc em mặc thêm đồ, trời nóng nhắc em mặc ít đi; em ấy phải đi học, sáng nào tôi cũng morning call, cùng em ấy chạy bộ vào buổi sớm..”
Khóe miệng Lý Yêu Yêu giật giật: “Anh giai này, anh đang chăm con đấy à?!”
Kiều Du chua xót không thôi.
Lý Yêu Yêu liếm đôi môi khô khốc, đứng lên, cũng kéo tay Kiều Du đứng lên cùng: “Này, anh thích Tô Di thật lòng à?”
Kiều Du ai oán trừng mắt nhìn hắn.
Lý Yêu Yêu hít một hơi thuốc dài, bóp tàn thuốc trong tay: “Vậy đi, tôi giúp anh theo đuổi Tô Di. Lưu số vào cho tôi, sau này anh nghe tôi, đảm bảo Tô Di một lòng một dạ yêu anh đến chết!”
.o.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi:Đề cập đến hai sự việc khác nhau nhưng cùng chung một vấn đề; cũng có nghĩa là tạm gác chuyện này sang một bên để nói về chuyện khác.
Hán Vũ Đế:tên thật là Lưu Triệt (劉徹), là vị hoàng đế thứ bảy của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Là vua trị vì lâu nhất trong các vua nhà Hán và lâu nhất ở Trung Quốc từ sau đời Tần Chiêu Tương vương đến trước đời Khang Hy.