* 5 ngày sau *
* 9:01 PM
“Cái gì mà chùa với chả chiềng, bà chằn Vũ Trân đó bày đủ trò, coi bói cái con khỉ! Haizzz... Tối nay lại phải ăn vất vưởn rồi.” – Tên cảnh sát mà ai cũng biết là ai đó vừa làu bàu vừa bước vào quán Saturday. Nó là một cái bar xô bồ nhất ở thành phố A này và Diệp Thành định bụng chắc sẽ có một buổi tối với cái bụng rỗng không của mình.
Anh ngồi chễm chệ trên ghế, tay xoa xoa miệng ly Sherry mà không chút nghi ngờ tại sao giữa vô vàn thức rượu trên thế giới anh chỉ chọn loại đó.
- A xin lỗi! – Một anh chàng hầu bàn khều vai Diệp Thành, lịch sự - Qúy khách đã uống ly rượu này của mình chưa ạ?
- À chưa, có chuyện gì à? – Diệp Thành xoay người lại đối diện anh hầu bàn, tay cầm ly Sherry.
- Xin lỗi quý khách, chúng tôi đã nhầm ly rượu này của quý khách với một vị khách khác.
Với cái tính tò mò của mình, Diệp Thành ngắm ly rượu trên tay, lầm bầm – Phải rồi, hôm nay có thêm quả cherry nữa này! – Bỗng anh muốn gặp và bắt chuyện với người này.
Trước khi trả lại người hầu bàn, anh ghé tai hỏi: Tôi có thể được tự tay mang ly rượu này đến cho người mà anh đã nhầm lẫn được không?
- Tất nhiên rồi thưa quý khách. – Rồi anh ta dẫn Diệp thành đi theo tay mình.
Đó là một góc khuất của cái nơi xô bồ này, anh bắt đầu tưởng tượng về con người trầm mặc ấy.
- Đây thưa anh! – Người hầu bàn nói xong lặng lẽ đi nơi khác và có lẽ anh đã cảm nhận được một điều gì đó kì lạ giữa hai vị khách này khi mà họ trơ mắt nhìn nhau như thế.
“Hinh Hinh...?” - Diệp Thành thì thầm.
Thoạt đầu Tần Hinh cũng ngạc nhiên không kém nhưng để tránh nhiều điều phiền toái xảy ra cô liền lấy lại vẻ mặt sắt lạnh của mình mà chào hỏi Diệp thành bằng một câu mỉa mai:
- Ara, ngài cảnh sát ưu tú của chúng ta cũng lui tới mấy chỗ này à?
- Thế cậu làm gì ở đây? –Diệp thành đặt ly rượu xuống – Người mà suốt ngày làm với làm mà cũng biết đi tới mấy chỗ này à?
- Ồ, tôi có nói là tôi không biết đi à? – Nói rồi cô rút trong giỏ xách của mình ra một thỏi son màu đỏ.
- Này này, đừng có nói với tôi là cậu đang đi hẹn hò đấy nhé? – Diệp Thành lộ rõ vẻ dò hỏi.
Đáp trả câu hỏi của anh là một cái liếc đầy ranh mãnh nhưng không kém phần bảo anh câm mồm.
Anh chăm chú nhìn Tần Hinh. Anh không biết từ khi nào cô lại có thói quen tô son dậm phấn như vậy, trừ khi cô đang hẹn hò. Dù đã bị quăng ánh mắt sở trường đó nhưng anh vẫn vây quanh bởi mớ hỗn đần độn về việc hẹn hò của cô. Anh chăm chú nhìn cô tô từng đường son, bờ môi nhỏ nhắn căn mọng, nó gợi cảm tới mức anh đã nghĩ rằng sẽ thật tuyệt khi hôn lên nó.
- Bộ ở nhà cô vợ của cậu không trang điểm à? – Cô đóng nắp son lại.
- Hả?!– Lúc này Diệp thành mới bừng tỉnh, anh cũng nhận ra rằng nãy giờ mình đã nhìn lom lom vào Tần Hinh.
- Tôi hỏi thật đấy, cậu đang hẹn hò với – Anh càu nhàu nhưng đã bị ngắt lời bởi ngón tay trỏ của cô đặt gần như là lên môi anh. Cô nhẹ nhàng chạm môi vào ly Sherry của mình. Sau đó cô rút trong ví ra một miếng khăn giấy và ịn lên môi mình.
- Ahha~ Cậu làm cái quái gì thế? Ha ha ha!!! – Diệp Thành bật cười.
- Không nói là cậu chịu không nổi à?
- À không...
- Cho cậu này – Tần Hinh đưa mảnh khăn giấy có in dấu son của mình ban nãy cho Diệp Thành khiến anh sửng sốt.
- Hinh Hinh à...? – Giọng anh yểu xuống.
- Ahaha! Just kidding ~ - Anh chuẩn bị đưa tay ra đón lấy nó thì Tần Hinh đã rút tay lại và cười phá lên.
- Ơ...!!! – Chưa hiểu tại sao nhưng anh cảm thấy bị ê mặt.
- Huề rồi nhé?
- Tần Hinh!!! Tôi sẽ cho cậu biết tay! – Diệp Thành chồm người dậy, giơ tay ngắt má Tần Hinh một cái và rồi anh thẩn người. Cô cũng thẩn người.
- Tôi... Nghĩ là cậu sẽ đau... - Anh ấp úng.
-...Hừm... Thôi không sao... - Cô đứng dậy.
Diệp Thành vội chạy theo, anh có cảm giác rất sợ, anh sợ đủ thứ, như lúc này đây, sự sợ hãi trong anh lại mang tên quá khứ - Một quá khứ ngọt ngào.
- Tôi là Tần Hinh, sở điều tra phòng chống ma túy và an toàn thực phẩm, tôi cần gặp ông chủ ở đây. – Cô không quên bắn cho tên bartender một cái nhìn sắc lẹm và thế là hắn buộc phải mời ông chủ ra sau lời ngụy biện hoàn hảo của mình.
- Chúng tôi phát hiện 80% loại rượu ở đây có chứa nồng độ axit cao hơn mức bình thường và có dấu hiệu ma túy loãng, chúng tôi có đủ chứng cớ để buộc ông đình chỉ việc buôn bán nơi này và về sở để tiếp tục điều tra. – Ánh sáng mập mờ của hộp đêm tắt nhẹm.