Chế Tạo Hào Môn

Chương 371: Chương 371: Bằng chứng




Hoắc Khải im lặng trong giây lát, tuy bà cụ không khẳng định nhà họ Hoắc là kẻ giết người, nhưng bà ta chắc chắn nhà họ Hoắc nhất định có liên quan đến vụ án mạng đó.

Điều này cho thấy manh mối tìm được hồi đó hẳn là rất bất lợi đối với nhà họ Hoắc.

Mặc dù hiện tại anh đang mang gương mặt của Lý Phong, nhưng Hoắc Khải vẫn coi mình là người nhà họ Hoắc, và mục đích cuối cùng của anh cũng chính là giành lại quyền kiểm soát nhà họ Hoắc.

Đã có ý như thế, nên khi biết vụ án mạng này lại liên quan đến nhà họ Hoắc thì làm sao anh có thể thờ ơ cho được.

Suy nghĩ về điều này, Hoắc Khải nói: “Tôi muốn xem bằng chứng“.

Bà cụ nhìn anh, nhận ra rằng anh đã bị dao động. Chỉ là bà ta không hiểu, vừa rồi anh còn tỏ vẻ thờ ơ, như khi nhắc tới nhà họ Hoắc thì đột nhiên lại trở nên kích động thế.

“Muốn xem chứng cứ thì ở lại, tôi sẽ dùng toàn bộ thực lực của nhà họ Lý để giúp cậu điều tra. Nhưng với điều kiện là cậu phải chứng minh được năng lực của mình”, bà cụ nói.

“Đừng mong dùng chuyện này để uy hiếp tôi. Chứng cứ nằm trong tay nhà họ Lý, kể ra cũng rất thuận lợi. Muốn kiểm tra cái gì, tôi đều có thể tự mình làm. Muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi, e rằng bà sẽ phải thất vọng”, Hoắc Khải nói.

“Cậu có thể coi những lời tôi nói như một lời uy hiếp, nhưng tại sao cậu không thể hiểu nó chỉ như là một sự mong đợi của một bà già đối với cháu nội của mình?”, bà cụ hỏi.

Hoắc Khải sững người. Sau đó, anh nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bà cụ đã không còn tỏ ra mạnh mẽ như trước đây. Lúc này, bà ta trông hốc hác và mệt mỏi, chẳng khác gì một bà già bình thường với mái tóc bạc trắng.

Nói đúng ra thì cuộc đời bà cụ này cũng đủ đáng thương rồi.

Có được mấy người con trai, người thì đã chết, kẻ lại đang ốm đau, bây giờ ngoại trừ một mình Lý Thắng Bân thì không ai có thể đứng dậy.

Còn hàng cháu, hiện cũng chỉ có hai người còn sống, một là đứa cháu chưa tròn năm tuổi, hai là đứa cháu ngoài giá thú.

Là người nắm quyền trong một đại gia đình, sống đến tận thời điểm này, quả thật cũng có chút đáng buồn.

Hoắc Khải là người không thích người khác uy hiếp, nhưng cũng rất dễ mềm lòng. Càng đe dọa anh thì anh càng không thèm để ý đến, nhưng khi bà cụ xuất hiện trước mặt anh như một người già tội nghiệp, anh lại không nỡ tiếp tục thờ ơ.

Mà điều quan trọng nhất chính là, những gì anh vừa nói cũng là sự thật.

Việc lấy chứng cứ từ nhà họ Lý sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nếu có họ Lý bao che, dù cho có muốn tự mình tìm ra sự thật thì cũng sẽ có lá chắn cho bản thân.

Bất kể anh có tra đến nhà họ Hoắc hay là bất kì người nào khác, thì mọi người đều sẽ chỉ nghĩ đến bà cụ là nhân vật đứng đằng sau việc điều tra này.

Mặc dù dùng bà cụ làm lá chắn cũng có hơi trái đạo lý, nhưng chỉ có thể nói rằng trong chuyện này cả hai bên đều sẽ có được những thứ mà mình cần.

Nghĩ đến điều này, Hoắc Khai nói: “Tôi không thể ở lại nhà họ Lý. Tôi có công việc kinh doanh riêng của mình. Nhưng tôi có thể hứa với bà tôi sẽ làm giám đốc bộ phận hoạch định chiến lược cho nhà họ Lý, tận lực vì nhà họ Lý làm việc. Tuy nhiên, bà phải cung cấp cho tôi tất cả bằng chứng, bao gồm cả kế hoạch của cuộc điều tra tiếp theo, và bà phải cố gắng hết sức để tìm ra sự thật. Ngay cả khi việc đó thật sự do nhà họ Hoắc làm, tôi phải biết đó là ai!”

Vừa nghe câu đầu tiên thì nét mặt của bà cụ đã tràn đầy thất vọng, nhưng sau lại mỉm cười.

Không có ai trong nhà họ Lý để bà có thể yên tâm tin tưởng mà dựa vào, chỉ có đứa con ngoài giá thú này, dường như còn có chút năng lực.

Nhất là khi Hoắc Khải ở trong phòng họp nói ra lời nói kia, không chỉ Lý Tinh Thanh trả lời không được, mà chính bà cụ cũng trả lời không được.

Các thành viên của nhà họ Lý hiện chỉ đang tập trung vào việc tranh cãi vì lợi ích cá nhân, chẳng ai là người thật sự cân nhắc cho lợi ích của cả gia tộc.

Muốn thay đổi thì không chỉ cần bắt đầu từ bên trong, mà còn cần phải có ngoại lực tác động vào.

Bà cụ là người sẵn sàng thay đổi, nhưng quan niệm của bà luôn trung thành với việc không thể tin tưởng người ngoài gia tộc.

Mặc dù Lý Phong là đứa con ngoài giá thú, nhưng ít nhất anh ta cũng mang họ Lý.

“Được rồi, tôi sẽ cho cậu chứng cứ, giúp cậu truy tìm”, bà cụ vỗ tay, Tào Hạc Minh liền bước tới đưa ra một USB.

“Đây là tất cả những dữ liệu tìm được trong quá khứ, cậu có thể xem trước”, bà cụ nói.

Hoắc Khải lấy USB rồi suy nghĩ một chút. Anh quay người bước vào trong, nói với Ninh Thần: “Anh còn có việc phải làm ở đây vài ngày, ngày mai em cứ về nhà trước, mấy ngày nữa thì anh sẽ về“.

“Ừm, anh cứ lo việc của anh, em ở bên này cũng không có vấn đề gì hết”, Ninh Thần nói nhanh.

Mặc dù cô không nghe thấy Hoắc Khải nói những gì với bà cụ trong phòng, nhưng xét trên biểu hiện của bọn họ, đó chắc hẳn là một điều rất quan trọng.

Vì đó là một vấn đề quan trọng, thân là một người vợ, cô không thể làm phiền anh thêm.

Sau đó Hoắc Khải quay lại nói vài câu với bà cụ. Cũng chỉ là mấy câu bàn về việc ngày mai anh có thể chính thức nhậm chức giám đốc phòng kế hoạch, mà hôm nay bà cụ đi qua đây cốt yếu cũng chỉ muốn nghe được mấy câu này.

Bây giờ đã đạt được mục đích rồi thì cũng không còn gì để nói nữa.

Khi đến thì nặng nề, nhưng khi đi thì thong thả.

Nhìn bà cụ rời đi, Hoắc Khải cầm USB bước tới máy tính, rồi nhét USB vào.

Ninh Thần nói: “Em hơi mệt, thôi em đi ngủ trước đi, anh cũng sớm nghỉ ngơi nhé“.

Hoắc Khải sao lại không hiểu, Ninh Thần chính là không muốn để cho mình lúng túng, cô sợ sẽ vô tình nhìn thấy cái gì đó không nên thấy. Liên quan tới chuyện này, Hoắc Khải cũng không muốn ép buộc cô.

Rốt cuộc thì đây là chuyện liên quan đến danh tiếng của nhà họ Hoắc, càng ít người biết càng tốt.

Khi Ninh Thần trở lại phòng ngủ, Hoắc Khải mở USB từ máy tính.

Có rất nhiều thứ trong đó, bao gồm văn bản, video, ảnh chụp,...

Hầu hết các bức ảnh được chụp tại chỗ khi Lý Chấn Quốc chết, và một số bức khác không biết được chụp ở đâu. Có hai người trong số này mà Hoắc Khải có thể nhận ra trong nháy mắt.

Một là người chú thứ ba của anh tên Hoắc Tích Nguyên, người còn lại cũng là người nhà họ Hoắc, Hoắc Tương Chi, người đã từng là phó giám đốc tại công ty anh.

Hoắc Khải rất quen thuộc với hai người này.

Đánh giá thông tin trên USB, các thành viên nhà họ Lý đã cho rằng cả Hoắc Tích Nguyên và Hoắc Tương Chi đều là kẻ thù không đội trời chung với Lý Chấn Quốc. Hơn nữa nhà họ Lý cũng truy ra rằng, vào thời gian một tuần trước khi Lý Chấn Quốc gặp nạn, Hoắc Tích Nguyên đã thông qua Hoắc Tương Chi chuyển một khoản tiền đến một tài khoản ở nước ngoài.

Số tiền này không được báo cáo trong các khoảng thu chi của công ty nhà họ Hoắc nên cũng không ai biết rốt cuộc nó đã được chuyển đi đâu.

Nhưng vào ngày thứ sáu sau cái chết của Lý Chấn Quốc, Hoắc Tích Nguyên đã bị chụp lại khi cùng với Hoắc Tương Chi tiếp xúc với một người lạ.

Theo điều tra, người lạ này không liên quan gì đến việc làm ăn của nhà họ Hoắc, cũng không nằm trong mạng lưới quan hệ của Hoắc Tích Nguyên và Hoắc Tương Chi.

Hơn nữa đôi bên mới chỉ liên lạc một lần, và kể từ thời điểm đó, người lạ này không hề xuất hiện nữa.

Ngoài ra còn có rất nhiều các manh mối lớn nhỏ khác.

Mặc dù không có bằng chứng quá rõ ràng hay thuyết phục để chứng minh rằng vấn đề này có liên quan đến nhà họ Hoắc, hoặc thậm chí gọi là có liên quan, thì đây cũng có thể coi như một hướng suy đoán.

Nhưng Hoắc Khải rất nhạy bén nhận ra được, mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy.

Nếu anh nhớ không lầm thì Hoắc Tương Chi là một người họ hàng xa được lựa chọn đặc biệt từ bên ngoài vào để chính thức nắm quyền. Ông ta và người chú thứ ba của anh là Hoắc Tích Nguyên đáng lẽ ra chẳng có liên hệ gì với nhau mới đúng.

Suy cho cùng, đối với một gia tộc lớn như nhà họ Hoắc, muốn trở thành gia chủ, trước tiên phải đảm bảo rằng những người xung quanh không liên quan gì đến những nhân vật quyền lực khác. Bằng không, nếu như không cẩn thận giữ một gián điệp ở bên mình, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng hay sao?

Nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy hình như là bản thân anh đã tự tin quá, cứ nghĩ tìm được một người thân ở xa giúp việc cho mình là được.

Thông tin trong USB được thu thập từ mười năm trước, lúc đó Hoắc Tích Nguyên và Hoắc Tương Chi có quen biết nhau, nhưng lại giấu kín.

Hoắc Khải không biết người đã liên lạc với Hoắc Tích Nguyên và Hoắc Tương Chi, điều duy nhất anh có thể nhận ra là ánh mắt của người kia rất phẳng lặng.

Ánh mắt đó không thể hiện sự an tâm vì có vị thế ngang bằng, cũng không thể hiện sự táo bạo của kẻ to gan lớn mật, mà đơn giản chỉ thể hiện ra sự tàn nhẫn và lạnh lùng.

Đôi mắt đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên gương mặt của người bình thường.

Cái gọi là chân tướng của rất nhiều chuyện trên đời đều phải thông qua các loại dấu vết liên hệ với nhau, mới có thể suy đoán ra.

Sau khi đọc thông tin trong USB, Hoắc Khải cũng hiểu được lý do tại sao bà cụ lại cho rằng nhà họ Hoắc là kẻ sát nhân.

Từ quan điểm xem xét trên các dữ liệu này, khả năng đó thật sự có thể xảy ra, hơn nữa khả năng xảy ra còn rất cao.

Mà cứ coi như việc năm đó Hoắc Tích Nguyên cùng Hoắc Tương Chi tiếp xúc với người lạ kia không có liên quan đến việc sát hại Lý Chấn Quốc, thì rõ ràng hai người này năm đó cũng chẳng làm chuyện gì tốt đẹp.

Chắc chắn bọn họ không tìm đến một người có ánh mắt tàn nhẫn vô tình như vậy chỉ để sai bảo người đó đi chợ mua rau.

Dường như còn rất nhiều bí mật của nhà họ Hoắc mà anh chưa biết.

Điều này làm cho sắc mặt của Hoắc Khải sa sầm, trong lòng lại có chút nặng nề.

Khi sống lại, anh đã luôn cho rằng chỉ do bản thân mình bất cẩn, nên kẻ gian được dịp lợi dụng. Bây giờ xem ra, không phải là do anh bất cẩn, mà căn bản là do anh chẳng biết gì.

Chọn một gián điệp vào vị trí phó giám đốc quan trọng bên cạnh mình mà bấy lâu nay vẫn không hề hay biết, anh bị lừa như vậy cũng là đáng đời.

Đồng thời, Hoắc Khải cũng đang suy nghĩ, chẳng lẽ người ám hại anh cũng là chú ba Hoắc Tích Nguyên hay sao?

Điều này cũng không phải là không có khả năng, chú ba Hoắc Tích Nguyên này luôn là một người rất tham vọng. Hồi đó ông ta cùng bố của Hoắc Khải tranh giành vị trí cao nhất, nhưng ông ta đã thất bại. Dù vậy, ông ta vẫn là một người rất có năng lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.