“Anh không muốn nghe”, Hoắc Khải ấn vào vai cô và đẩy cô ngồi xuống sô-pha rồi nói: “Em đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, thả lỏng đi, anh xoa bóp vai và cổ cho em, sẽ tốt hơn cho việc nghỉ ngơi”.
“Nhưng mà…”
Ninh Thần như còn muốn nói gì, nhưng lại bị Hoắc Khải cắt ngang: “Không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi đi”.
Giọng nói của anh rất ôn hòa, nhưng mang theo một loại cảm giác không cho phép từ chối.
Ninh Thần bị khí thế này trấn áp, biết Hoắc Khải không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, bèn im lặng.
Mấy phút sau, Tào Hạc Minh đã đến bên ngoài phòng của bà cụ.
Lão ta gõ nhẹ vào cửa rồi chờ bà cụ đồng ý thì mới dám đẩy cửa bước vào.
Bà cụ đang ngồi trong phòng uống trà, bên cạnh là người làm đang bóc hạt dưa giúp để bà ta đỡ phải dùng răng cắn.
Hiện giờ bà ta đã gần tám mươi, tinh thần thì minh mẫn nhưng răng miệng thì không. Chỉ cắn hai cái hạt dưa thôi mà cũng đau nhức cả hàm răng, mà bà ta lại thấy nhân hạt dưa không ngon bằng vỏ nữa chứ.
Mấy bà cụ già lắm tiền đều sống nhàm chán vậy đó.
Tào Hạc Minh đi đến trước mặt bà ta, hơi hơi khom người. Lão ta không nói chuyện về Hoắc Khải trước mà vươn tay ra giúp bà cụ tách vỏ hạt dưa rồi nói: “Cứ tưởng bà đã nghỉ rồi cơ, không ngờ tinh thần vẫn tốt như vậy”.
“Cũng không phải là không muốn, chỉ là thằng nhóc Lý Thắng Bân vừa mới đi nên rảnh rỗi cắn hạt dưa thôi. Ông cũng đừng bóc giúp tôi nữa, ăn đi”, bà cụ đáp.
So với lúc nói chuyện với Hoắc Khải thì bà ta rõ ràng là khách khí với Tào Hạc Minh hơn nhiều.
Tào Hạc Minh biết bà cụ tin tưởng bản thân và coi bản thân là người cùng hội nên mới nói như thế, liền nhặt hạt dưa bỏ vào miệng rồi nói: “Cảm ơn bà đã thưởng ạ”.
Bà cụ bật cười nhìn lão ta. Tào Hạc Minh là người mà bà ta nâng đỡ từ đầu, bất kể là về cách sống hay cách làm việc thì đều không bằng được những quản gia trước, nhưng lại hơn ở cách hầu hạ bà ta.
Người già nên yêu cầu nhiều, cần nhất là có người hầu hạ mình. Nếu không vì vậy thì trên đời đã chẳng có nhiều người vừa tinh thông thế sự lại vừa có năng lực chuyên nghiệp.
Lúc ăn hạt dưa cùng Tào Hạc Minh, bà cụ hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Tào Hạc Minh cũng không che giấu mà nói thẳng: “Đúng là có chút việc. Cậu chủ vừa mới quay về đây ấy ạ, có hơi bị kiêu ngạo một chút, khiến người trong nhà không vui. Trưa nay tại nhà ăn, cô Giai Kỳ và cô Tư Nghiên cùng cậu Tư Nguyên của chi thứ hai có nảy sinh xung đột. Cậu ấy ỷ bản thân là người thừa kế cổ phần nên không tôn trọng người trong nhà một chút nào. Cô Giai Kỳ đến tìm tôi, mong tôi có thể khuyên bảo cậu ấy giúp. Tôi đến đó, mới nói được đôi câu mà cậu ấy đã đóng sập cửa lại. Bà nhìn tay tôi xem, bị cửa va vào đến sưng cả lên rồi đây này”.
Tào Hạc Minh nói rồi chìa bàn tay sưng đỏ ra cho bà cụ xem, rồi nói tiếp: “Không phải là tôi muốn cáo trạng gì cậu ấy, mà chỉ cảm thấy nếu đã là người cầm quyền của chúng ta thì ít ra làm việc gì cũng phải khiêm tốn một chút. Bà cũng biết, hiện giờ có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào dòng chính mà. Chỉ cần hơi sai một chút là sẽ bị lôi ra cắn xé ngay. Bà thì không lo sẽ bị ai làm gì, nhưng bọn họ cứ suốt ngày cãi nhau ầm ĩ lên thì cuối cùng vẫn là phiền đến bà nhất”.
Nhìn những điểm quan trọng mà Tào Hạc Minh chỉ ra, bà cụ bỗng cảm thấy hạt dưa đang ăn chẳng còn ngon nữa.
Lúc sáng, tại phòng họp, bà ta đã bị Hoắc Khải nói đến mức tức anh ách, giờ nghe được lời của Tào Hạc Minh nữa thì lại càng tức không thể kìm nổi.
Bà ta đập bàn, đứng dậy mắng: “Nó muốn làm phản rồi đấy! Nó nghĩ cái gì không biết! Tưởng mình là gia chủ của nhà họ Lý rồi đấy à! Lôi nó ra đây cho tôi! Để tôi xem xem trong cái nhà này là nó làm chủ hay tôi làm chủ!”
“Bà đừng tức giận vậy, cậu chủ còn trẻ, không đáng để bà vì chuyện này mà giận dữ hại thân. Tôi cũng chỉ cảm thấy lần này cậu ấy trở về thì nên khiêm tốn một chút, cho nên mới qua đây nói đôi câu với bà”, Tào Hạc Minh nói.
Lão ta nói theo kiểu ẩn ý, nhưng vẫn mang dáng vẻ như nghĩ cho bà cụ.
Bà ta lại chẳng nghĩ đến mấy chuyện đó mà nói: “Nó thì biết cái quái gì! Nó mà thông minh được bằng nửa ông thì đã tự biết đường chạy đến đây rồi, chứ còn cần chúng ta đi tìm à? Khó khăn lắm mới tìm được nó về mà lại còn giễu võ giương oai như thế. Để tôi xem xem nó lấy lá gan ở đâu ra! Đi, cho người lôi cổ nó đến đây! Không dạy dỗ nó một phen thì nó tưởng cái nhà này sợ nó đấy!”
Trong lòng Tào Hạc Minh vui như Tết, còn mang chút đắc ý nho nhỏ.
Lão ta là quản gia của nhà họ Lý này đấy, là thân tín của bà cụ. Đắc tội với lão ta khác nào chán sống!
Dám không nể mặt lão ta à, giờ bà cụ nổi nóng rồi đấy, để xem Hoắc Khải thoát chết kiểu gì!
Miệng thì khuyên vài câu cho có, nhưng khi bà cụ đập bàn một cái thì liền đi ra ngoài nhanh như chớp.
Lão ta gọi thêm mấy tên vệ sĩ của nhà họ Lý đến phòng của Hoắc Khải.
Đến đó, lão ta lấy hẳn chìa khóa dự phòng rồi mở cửa ra.
Sự xông vào đột ngột của lão ta khiến Hoắc Khải đang mát-xa cho Ninh Thần sầm mặt lại. Anh nhìn đám người và nói: “Mấy người hơi quá đáng rồi đấy”.
“Người quá đáng không phải là tôi mà là cậu đấy?”, Tào Hạc Minh cười khẩy: “Bà cụ muốn gặp cậu, mời cậu đi theo cho. Hay là muốn tôi gọi người đến khiêng cậu qua đó?”
Mấy tên vệ sĩ cũng bước lên trước theo lời của lão ta.
Đám người bày ra thế vây công khiến Ninh Thần sợ đến mức đứng bật dậy.
Sự sợ hãi của cô khiến Hoắc Khải càng không vui hơn.
Nếu biết nhà họ Lý đã biến chất đến mức này thì anh không nên về mới phải.
Tình hình trước mắt rất không ổn. Nếu anh chỉ có một mình thì cũng không ngại lấy vết thương để đổi lại sự tôn nghiêm, nhưng hiện giờ vợ anh đang ở bên cạnh, anh không muốn Ninh Thần lo lắng cho anh nữa, bèn nói: “Muốn tôi đi thì cứ nói là được, việc gì phải lôi nhiều người đến đây vậy”.
Sau đó, Hoắc Khải lại quay ra nói với Ninh Thần: “Anh đi với bọn họ một chuyến, em ở đây chờ anh chút nhé”.
“Em…”, Ninh Thần lo lắng kéo tay Hoắc Khải. Cô rất muốn đi cùng Hoắc Khải nhưng vì có Tào Hạc Minh ở bên nhìn. Ánh mắt của lão ta rõ ràng là không muốn cô làm ra động tác dư thừa nào.
“Đừng lo, không sao đâu”, Hoắc Khải vỗ tay cô ấy an ủi.
“Nếu chúng tôi muốn đánh thì đã chẳng nói nhiều vậy rồi. Hai người cho rằng nhà họ Lý không biết nói đạo lý hay sao”, Tào Hạc Minh nói.
Hoắc Khải quay lại nhìn lão ta và nói: “Có nói đạo lý hay không thì cũng chẳng phải do ông quyết”.
“Cậu!”, Tào Hạc Minh không ngờ đã đến lúc này rồi mà Hoắc Khải vẫn kiêu ngạo như vậy, bèn lập tức trừng mắt lên.
Hoắc Khải không buồn để ý đến lão ta mà tiếp tục an ủi Ninh Thần mấy câu rồi mới đi thẳng ra ngoài.
Ninh Thần thả tay của Hoắc Khải ra, lo lắng nhìn mọi việc.
Mãi cho đến khi tất cả đều đã rời khỏi phòng, cô mới thất thần ngồi xuống sô-pha.
Nửa phút sau, có tiếng gõ bên ngoài cửa sổ.
Ninh Thần quay lại thì kinh ngạc nhìn thấy Đổng Thiên Thanh đang bò ngoài cửa sổ.
Cô vội vàng mở cửa sổ ra, Đổng Thiên Thanh bò vào và nói: “Cô có sao không?”
“Tôi thì không sao, nhưng mà anh Phong…”
Đổng Thiên Thanh nhìn bài trí của căn phòng một lượt rồi nói: “Đừng lo, Đường Thế Minh đã đi theo bọn họ rồi. Nếu xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ ra tay”. ngôn tình sủng
Từ sau khi Ninh Thần xảy ra chuyện, Đổng Thiên Thanh đã được Hoắc Khải mua chuộc để bảo vệ cho Ninh Thần. Nhưng gã thuộc kiểu người thầm lặng nên nếu bình thường không có việc gì thì gã cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện. Lần này gã lộ mặt là vì thấy Tào Hạc Minh dẫn người đến như để gây sự.
Mặc dù Đổng Thiên Thanh không coi trọng cái đám vệ sĩ đó lắm, nhưng dù sao đám này cũng đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, e là Hoắc Khải sẽ không đối phó được với đám người đó.
Vì vậy khi đám Tào Hạc Minh rời đi, Đổng Thiên Thanh sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên mới chủ động đi vào phòng để bảo vệ sát sườn.
Nếu thật sự xảy ra sự cố gì thì gã có thể đưa Ninh Thần thoát ra trước, vì đây là chuyện mà Hoắc Khải đã giao cho gã làm từ lâu.
Còn Hoắc Khải thì đương nhiên đã có Đường Thế Minh bảo vệ.
Đường Thế Minh là đệ tử con nhà võ, kỹ năng cũng không kém hơn Đổng Thiên Thanh bao nhiêu.
Lúc trước Đường Thế Minh còn muốn tỉ thí với Đổng Thiên Thanh một phen, nhưng lại bị từ chối.
Trong lòng Đổng Thiên Thanh, thứ gã theo đuổi không phải là đánh võ mạnh hay yếu. Giờ gã chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, không phải chạy ngược chạy xuôi, lo sợ mọi chuyện bị bại lộ nữa.
Lúc Hoắc Khải mới hỏi gã, gã thật sự còn thấy không thoải mái, vì Hoắc Khải dùng cách nửa uy hiếp nửa lợi ích.
Nhưng lâu dần, khi tận mắt nhìn thấy người đàn ông này từng bước phát triển, gã đột nhiên cảm thấy có lẽ đi theo người này cũng không phải chuyện xấu. Nói không chừng vào một ngày nào đó, người đàn ông này sẽ thật sự chạm đến một đỉnh cao khó mà tưởng tượng được.
Khi đó, cuộc sống tự do và yên ổn mà gã muốn cũng sẽ không còn xa nữa.