Chế Tạo Hào Môn

Chương 361: Chương 361: Bạt tai




Có những hơn hai mươi triệu!

Hơn nữa cô ta nhìn thấy rất rõ, hơn hai mươi triệu này là tiền tiết kiệm định kỳ.

Nếu không có kỳ hạn thì cô ta còn có thể nói rằng số tiền này là của người khác gửi vào tài khoản của Giang Chí Hạo, có thể chuyển tiền đi bất cứ lúc nào.

Nhưng tiền tiết kiệm định kỳ thì không thể, bởi vì trên thế giới này có ai tự nhiên lại đặt số tiền lớn như vậy vào tài khoản của người khác được.

Số tiền ấy chỉ có thể là của Giang Chí Hạo.

“Anh, sao anh lại có nhiều tiền như thế…”, Chung Giai Vi lắp bắp nói.

Đây là một câu hỏi thốt ra theo bản năng. Trong mắt cô ta, Giang Chí Hạo luôn là một người không giỏi kiếm tiền.

Không có chí lớn, chỉ có mỗi sức khỏe, cơ bắp trên người anh ấy rất thu hút những người phụ nữ bình thường, mang tới cảm giác an toàn tuyệt đối cho bọn họ. Nhưng đó không phải thứ mà cô ta muốn, cô ta muốn có một cuộc sống xa hoa thích thứ gì là có thể mua được thứ đó.

Bây giờ Giang Chí Hạo đột nhiên lấy ra khoản tiền tiết kiệm hơn hai mươi triệu, làm điên đảo mọi suy nghĩ của Chung Giai Vi.

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô ta, cô ta hoài nghi Giang Chí Hạo đã đi cướp ngân hàng với người ta, nếu không sao một người chỉ biết làm việc bằng sức lực ở công trường lại kiếm được nhiều tiền như thế.

Giang Chí Hạo không trả lời câu hỏi này của cô ta. Vương Vũ Hành lên tiếng trước: “Anh ấy kiếm tiền thế nào không liên quan gì đến cô! Cô chỉ cần biết lão Giang không vô dụng như trong sự tưởng tượng của cô là được. Nếu không còn chuyện gì nữa thì giải tán, chúng tôi còn phải ăn cơm nữa. Phải rồi, cô cũng ăn cơm ở nhà hàng này hả? Vậy bọn tôi đổi chỗ khác đây, kẻo lại ăn mất ngon”.

Vương Vũ Hành đã bước vào xã hội từ sớm, thời kỳ đó không thể yếu đuối được, nếu yếu đuối thì rất dễ bị bắt nạt, vậy nên tính cậu ta mới hung hăng như vậy.

Đương nhiên, cạnh tranh trên thị trường chứng khoán thứ cấp cũng cần tính cách như thế.

Anh không đủ mạnh thì làm sao cạnh tranh được với những nhà tư bản khác?

Cậu ta không thích ai thì tuyệt đối sẽ không khách sáo một câu nào. Đời người ngắn ngủi, lấy đâu ra nhiều lời khách sáo như thế.

Vương Vũ Hành không cố kỵ điều gì, nhưng Hoắc Khải thì không.

Ít nhiều gì anh cũng phải chừa mặt mũi cho Giang Chí Hạo và Linh Linh, nói thế nào thì Chung Giai Vi cũng có mối liên hệ rất sâu với bố con họ.

“Được rồi, đi ăn thôi, hôm nay chúng ta có chuyện phải bàn, đừng làm lỡ thời gian, vào trước đi”, Hoắc Khải nói.

Giang Chí Hạo im lìm gật đầu, cất điện thoại vào trong túi.

Hoắc Khải dẫn đầu, mấy người khác lần lượt vào nhà hàng.

Những người đi lướt qua Chung Giai Vi đều không nói gì, bao gồm cả Linh Linh.

Bọn họ phớt lờ cô ta như vậy khiến Chung Giai Vi càng khó chịu hơn.

Mãi đến khi bọn họ đã vào trong cả rồi, cô ta đứng ở cửa một lúc rồi mới quay lại nhà hàng.

Lúc cô ta tìm được bạn trai của mình thì Vạn Đỗ Hoành đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nói: “Nói gì mà lâu thế? Có nhiều chuyện muốn nói với chồng trước của cô lắm hả?”

Hiển nhiên là ông ta đang rất khó chịu. Chung Giai Vi nhìn ra được, cô ta vội vàng giải thích: “Không ạ, chỉ gặp được người quen khác nên nói thêm vài câu thôi, anh đừng giận”.

“Tôi có gì phải giận, chỉ là một tên bốc gạch mà thôi”, Vạn Đỗ Hoành nói với vẻ khinh thường.

Trước kia Chung Giai Vi đã kể lại chuyện về Giang Chí Hạo cho ông ta nghe, vậy nên ấn tượng của Vạn Đỗ Hoành về Giang Chí Hạo cũng dừng lại ở lúc đó.

Bờ môi Chung Giai Vi mấp máy, cô ta rất muốn nói cho ông ta biết, rằng Giang Chí Hạo không còn là công nhân bốc gạch như trước kia nữa. Giờ đây anh ấy có những hơn hai mươi triệu tiền tiết kiệm.

Sau một hồi do dự, cô ta vẫn không nói ra chuyện này, bởi vì cô ta biết nói ra thì Vạn Đỗ Hoành sẽ không cảm thấy vui, ngược lại còn bực tức hơn nữa.

Đôi mắt của cô ta bất giác liếc nhìn sang chỗ ngồi của nhóm Giang Chí Hạo, tất cả đã ngồi xuống và đang gọi món.

Bọn họ vừa gọi món vừa trò chuyện, bầu không khí rất hòa hợp. Con gái Linh Linh của cô ta luôn không có thái độ tốt gì với cô ta, nhưng lúc này lại đang tươi cười với mấy người đó.

Sự khác biệt ấy khiến Chung Giai Vi cảm thấy lạc lõng.

Mười năm trôi qua, tình cảm của cô ta với Giang Chí Hạo đã phai mờ từ lâu rồi, nhưng dù sao Linh Linh cũng là cốt nhục ruột thịt của cô ta.

Máu mủ tình thân là thứ mà thời gian không dễ gì xóa nhòa được.

Vạn Đỗ Hoành ngước mắt lên thì bắt gặp ánh nhìn của Chung Giai Vi, vẻ mặt của ông ta càng âm trầm hơn.

Chung Giai Vi chăm sóc khuôn mặt và dáng người rất tốt, nhưng dù sao cô ta cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, không còn sức hấp dẫn quá lớn đối với cánh đàn ông nữa.

Thỉnh thoảng chơi đùa thì còn được, nhưng muốn lâu dài thì không thể nào.

Cũng có người bằng lòng kết hôn với Chung Giai Vi, nhưng đều là những người không có tiền. Nếu có tiền thì ai chẳng muốn tìm một cô trẻ trung xinh đẹp hơn?

Suy nghĩ của Vạn Đỗ Hoành chính là như vậy. Ông ta tìm đến Chung Giai Vi chỉ đơn giản là để nếm thử cái lạ mà thôi, đến khi chán là sẽ đá cô ta ngay.

Tuy rằng chỉ coi người phụ nữ này như đồ chơi, nhưng ông ta vẫn chưa vứt bỏ cô ta thì cô ta vẫn là vật sở hữu của ông ta.

Đã là vật sở hữu thì sao có thể chú ý tới người đàn ông khác được?

Huống chi còn là chồng trước của cô ta.

Đàn ông vốn rất mẫn cảm về chuyện này, Vạn Đỗ Hoành khó chịu trong lòng, bèn nói: “Nếu nhớ thằng đó thì tới cạnh nó mà ngồi, ngồi đây chắc không nhìn rõ đâu”.

Nghe thấy câu nói ấy của Vạn Đỗ Hoành, Chung Giai Vi quay đầu lại giải thích: “Em không nhớ anh ta, anh ta…”

“Tôi chẳng buồn nghe cô nói nhảm, thích ăn thì ăn, không ăn thì cút!”, Vạn Đỗ Hoành nói với vẻ mặt khó chịu.

Bình thường gặp chuyện như thế này, ông ta cũng không nổi cáu đến mức ấy, hôm nay chủ yếu là bởi vì công ty gặp rắc rối, ông ta bị chủ tịch mắng cho một trận, tâm trạng vốn đã không tốt rồi.

Muốn hẹn người phụ nữ hám của này ra giải sầu thì lại gặp chồng trước của cô ta, khiến Vạn Đỗ Hoành cảm thấy tức anh ách.

Ông ta hơi gắt giọng, khiến khách khứa xung quanh nhìn hết về phía này.

Nhiều người nhìn như thế, Chung Giai Vi cảm thấy sượng mặt.

Những người hám của thường rất coi trọng thể diện.

Vẻ mặt của Chung Giai Vi đỏ bừng lên, cô ta nói: “Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, sao anh phải nổi cáu như thế, em có làm gì đâu…”

“Bao nhiêu người đang nhìn thì đã làm sao? Bọn họ nhìn, chẳng phải cô cũng nhìn thằng đó đấy sao? Tôi thấy đâu có ảnh hưởng gì đến cô”, Vạn Đỗ Hoành đanh mặt nói: “Đừng tưởng tôi không biết loại phụ nữ như cô nghĩ gì. Không có tiền thì muốn đàn ông kiếm tiền cho mình, có tiền rồi là lại muốn đàn ông ở bên mình. Sao hả? Thấy tôi không có thời gian bên cô nên cô muốn tìm một thằng nữa à? Bình thường tôi cũng không nhìn ra được là nhu cầu của cô cao đến thế đâu”.

Những lời nói lúc trước chỉ khiến người ta cảm thấy khó nghe, nhưng bây giờ có thể nói là sỉ nhục rồi.

Trong nhà hàng có bao nhiêu người, đã thế Giang Chí Hạo và Linh Linh đều ở bên kia, cho dù Chung Giai Vi có yêu tiền đến mấy thì cô ta cũng không thể chịu đựng được.

“Anh nói lung tung cái gì vậy hả! Tôi chỉ nói vài câu với anh ta mà thôi! Anh quá đáng lắm rồi đấy!”, dứt lời, Chung Giai Vi định đứng lên rời khỏi đó.

Kết quả là Vạn Đỗ Hoành túm lấy cánh tay của cô ta, nói: “Sao? Không chờ được nữa rồi hả? Muốn đi thì dễ thôi, nôn hết số tiền mà tôi cho cô ra! Lấy tiền của tôi rồi thích đi là đi, cô coi mình là tiểu thư công chúa thật đấy à!”

“Anh!”, Chung Giai Vi tức đến mức phát run, cô ta ra sức giãy dụa mà không thể thoát ra được.

Nếu cô ta có tiền thì chắc chắn lúc này cô ta sẽ lấy tiền quăng vào mặt Vạn Đỗ Hoành, không để ông ta có cơ hội sỉ nhục mình.

Tiếc rằng cô ta chẳng có tiền, mặc dù những thứ trên người cô ta toàn là hàng hiệu.

Chút tiền mặt trong ví còn chưa bằng chiếc túi hàng hiệu mà cô ta mới mua hôm nay nữa.

“Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!”, Chung Giai Vi lại cố gắng giãy dụa.

Không biết là bởi vì cô ta giãy dụa quá hăng hay là bởi vì Vạn Đỗ Hoành cảm thấy mất mặt khi bị nhiều người vây xem như thế, ông ta bỗng vung ra một cái bạt tai.

Tiếng “bốp” vang dội khiến Chung Giai Vi sững sờ.

Cô ta không ngờ người đàn ông luôn rất nhã nhặn này nói đánh là đánh ngay, còn là động tác bạt tai mang tính sỉ nhục như thế.

Người trong cả nhà hàng đều nhìn về phía này, cho dù không quay đầu lại thì Chung Giai Vi cũng biết Giang Chí Hạo và con gái Linh Linh đang nhìn mình.

Những cảm xúc hoảng hốt, tủi hờn, xấu hổ khiến cô ta không thể chịu đựng được, trực tiếp giơ chiếc túi xách lên đập về phía Vạn Đỗ Hoành.

Vạn Đỗ Hoành không hề đề phòng, vậy nên đã bị cô ta quăng chiếc túi vào mặt.

Cảm giác đau đớn khiến Vạn Đỗ Hoành nổi cơn tam bành. Ông ta chẳng hề nghĩ ngợi, cầm chai rượu trên bàn đập vào đầu Chung Giai Vi.

Từ biểu cảm dữ tợn của ông ta và độ cao khi giơ chai rượu lên là đủ để biết rằng đầu Chung Giai Vi bung bét.

Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, Chung Giai Vi càng thêm hoảng sợ. Cô ta không biết phải làm gì, chỉ có thể vô thức nhắm mắt lại và nghiêng đầu đi, chuẩn bị hứng chịu cú đánh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.