Thông thường, chỉ có những chuyện có ảnh hưởng lớn đến nhà họ Hoắc mới có thể khiến cho cả Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần cùng ra mặt bàn chuyện hợp tác, còn những chuyện nhỏ thì bọn họ rất lười tham dự vào.
Vì vậy, chỉ nhìn thấy hai người này cũng có thể phán đoán được nhà họ Hoắc rất có hứng thú với nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa.
Sự hứng thú chính là tiền đề của sự hợp tác, vấn đề duy nhất ở chỗ, trong chiến lược đàm phán không thể xuất hiện sai lầm. Nếu không, chuyện hợp tác có thể đạt thành, nhưng lợi nhuận ăn chia chắc chắn sẽ bị hạn chế.
Những nhận xét và kiến nghị của Hoắc Khải đối với hai người này đã khiến cho Thượng Toàn Minh ngạc nhiên.
Ông ta bất giác hỏi: “Cậu đã gặp hai người này rồi sao? Hay là người bạn nhà họ Hoắc đã kể cho cậu nghe về bọn họ?”
“Tôi chưa gặp họ bao giờ, nhưng tôi đã nghe người khác nói lại”, Hoắc Khải đáp.
“Tin tức này có đáng tin hay không?”, Thượng Toàn Minh lại hỏi.
Chiến lược đàm phán đã được quyết định từ trước, nếu như muốn thay đổi nó thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều việc khác. Vì vậy, mặc dù theo bản năng Thượng Toàn Minh vẫn cảm thấy lời nói của Hoắc Khải rất có lý, nhưng không dám đảm bảo lý lẽ này sẽ được người khác chấp nhận, hoặc nếu thực hiện thì có hiệu quả hay không.
“Tuyệt đối đáng tin cậy. Nếu người bạn đó của tôi nói sai, thì có lẽ cả nhà họ Hoắc đã bị hai người đó lừa gạt rồi”, Hoắc Khải tự tin nói.
Hơn ai hết, anh hiểu rất rõ về Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, tính cách của hai anh em này chính là loại cần phải thường xuyên bị trói lại rồi quất roi.
Rất nhiều người đều đã từng nghe qua câu: người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.
Bây giờ Hoắc Khải lại đột nhiên nghĩ, có khi nào Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần cũng có liên quan đến những kẻ giết người? Hay nói một cách khác, chính dì hai cũng có liên quan đến chuyện đó?
Sau khi đọc qua những email đó, Hoắc Khải thấy rằng trong nhà họ Hoắc không có nhiều người mà anh có thể hoàn toàn tin tưởng.
Mọi thành viên trong gia tộc, kể cả người trông bình thường nhất cũng đều có khả năng phản bội anh, ngoại trừ những người tuyệt đối không có khả năng làm loạn, thì những người khác anh đều phải đề phòng!
Thượng Toàn Minh cân nhắc một hồi rồi mới nói: “Nếu như cậu đã chắc chắn như vậy, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp lão Miêu, xem ông ta sẽ nói như thế nào“.
Chiến lược đàm phán nhà máy điện tử của Miêu Nhất Khoa là tập trung vào Hoắc Thanh Vân, đánh mạnh vào sự hứng thú của đối phương. Ông ta muốn dựa vào ấn tượng tốt để giành thế chủ động trong cuộc đàm phán.
Nhưng lời khuyên mà Hoắc Khải đưa ra thì ngược lại, đề nghị họ không để ý đến Hoắc Thanh Vân mà tấn công trực tiếp vào Hoắc Lập Quần.
Hai chiến lược hoàn toàn khác nhau chắc chắn sẽ tương ứng với hai kết quả hoàn toàn khác nhau. Vì Hoắc Khải nói rằng anh chẳng những biết mà còn hiểu rõ người nhà họ Hoắc, nên Thượng Toàn Minh mới cảm thấy thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, liền muốn đưa anh đến trước mặt Miêu Nhất Khoa nói một tiếng.
Vậy nên sau đó, cả hai không đi đâu nữa mà trực tiếp đến công ty của Miêu Nhất Khoa.
Nhà máy điện tử không có ở đây, địa điểm đàm phán là ở trụ sở công ty.
Khi Thượng Toàn Minh và Hoắc Khải đến đó, cuộc đàm phán hợp tác vừa mới bắt đầu.
Ngay khi Miêu Nhất Khoa vừa đưa người vào phòng họp và định đi theo vào thì bị Thượng Toàn Minh gọi lại.
“Chủ tịch, tôi có chuyện muốn nói với ông!”, Thượng Toàn Minh nói.
Trong cuộc sống, họ là bạn học cũ và là bạn tốt của nhau, nhưng trong công ty, hai người là cấp trên và cấp dưới, họ phải tập trung vào việc kinh doanh và cẩn trọng trong từng lời nói cùng hành động.
Miêu Nhất Khoa ra hiệu cho thư ký đi vào làm nóng bầu không khí trước, còn ông ta thì đứng ở cửa phòng hội nghị, nói chuyện với Thượng Toàn Minh: “Ông không dẫn thằng Phong đi tham quan loanh quanh đi, còn quay trở lại đây làm gì?”
Thượng Toàn Minh liếc nhìn những người đang ngồi trong phòng họp rồi nói: “Thằng Phong vừa nói với tôi một chuyện, tôi nghĩ cần phải nói cho ông biết“.
“Có chuyện gì thì đợi sau khi tôi kết thúc cuộc họp rồi nói, ông còn không biết cuộc họp hôm nay quan trọng như thế nào hay sao!”, Miêu Nhất Khoa tức giận nói.
“Vấn đề này liên quan đến sự thành công của cuộc đàm phán hợp tác, lại càng liên quan đến lợi ích cơ bản của chúng ta!”, Thượng Toàn Minh nói. Ông ta bước đến nói nhỏ bên tai của Miêu Nhất Khoa: “Thằng Phong biết rõ về nhà họ Hoắc. Cậu ấy nói là bản thân có nguồn tin chính xác. Hai người được nhà họ Hoắc cử đến lần này, người tên là Hoắc Thanh Vân thật ra chỉ là vỏ bọc mà thôi. Người đưa ra quyết định chính là Hoắc Lập Quần, sẽ ngồi ở phía sau giống như một thư ký. Mục tiêu chính của chúng ta trong cuộc đàm phán đã sai mất rồi“.
Miêu Nhất Khoa khi nghe thấy vậy thì sửng sốt, vô thức nhìn về phía Hoắc Khải hỏi: “Người anh em, cậu nói điều này là thật sao?”
Lúc này Hoắc Khải cũng đang nhìn vào phòng họp, Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần quả nhiên đang ngồi trong đó. Hai người này vẫn giống y như trước đây, kẻ trước người sau, tạo ra sự tương phản rõ ràng.
Hoắc Thanh Vân cao ráo đẹp trai, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác, lại cộng thêm phong cách ăn nói mạnh mẽ, nên việc bị người khác nhầm lẫn vai trò là chuyện hết sức bình thường.
Còn Hoắc Lập Quần thì ngược lại, đeo kính cận dày cộp và lúc nào cũng ôm kè kè theo máy tính xách tay, dáng người trông thấp bé hơn hẳn.
Nghe câu hỏi của Miêu Nhất Khoa, Hoắc Khải quay đầu lại nói: “Đúng là tôi đã nói, hơn nữa tôi chắc chắn rằng tin tức của tôi không sai“.
Miêu Nhất Khoa cau mày, nếu những gì Hoắc Khải nói là thật, vậy thì họ đã rơi vào trạng thái bất lợi nhất ngay từ đầu.
Sau khi tiếp xúc với nhà họ Hoắc, những người trong công ty ông ta đã làm mọi việc theo chiến lược. Phán đoán từ tình hình trước đó, rõ ràng hiệu quả đạt được không tồi. Ít nhất, khi Hoắc Thanh Vân nói chuyện với họ, anh ta đã cười rất nhiều, hiển nhiên là đang có tâm trạng tốt.
Vì vậy, liệu có nên thay đổi chiến lược ngay bây giờ?
Làm sao thay đổi?
Chưa bàn đến chuyện tin tức của Hoắc Khải có đáng tin hay không, thì việc thay đổi chiến lược thật sự rất là phiền phức.
Mới vừa rồi còn vây quanh người ta đầy nhiệt tình, trong nháy mắt liền không để ý tới, thay vào đó lại đi nói chuyện với kẻ đang im lặng ngồi đằng sau. Liệu thái độ đó có khiến cho bọn họ không hài lòng hay không?
Trong trường hợp sự không hài lòng này gây ra vấn đề trong quan hệ đối tác, vậy ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Lúc này, một người khác bước ra khỏi phòng họp. Đó là Nhiếp Tân Hải, tổng giám đốc nhà máy điện tử của công ty.
Ông ta vừa bước tới cửa, nhìn thấy Thượng Toàn Minh cũng ở đó, liền giơ tay chào: “Sếp Thượng cũng ở đây à, không phải ông nói cần đi làm chuyện khác sao?”
“Tôi quay lại vì có chút chuyện”, Thượng Toàn Minh đáp.
Nhiếp Tân Hải ồ lên một tiếng, ông ta liếc nhìn Hoắc Khải, không có chút ấn tượng nào.
Với tư cách là tổng giám đốc của nhà máy điện tử, về cơ bản ông ta vẫn luôn ở nhà máy vào các ngày trong tuần, hôm nay ông ta đặc biệt đến đây để bàn việc hợp tác. Khi ông ta đến đây thì Hoắc Khải đã đi tới khách sạn rồi nên hai người chưa gặp nhau.
Với một người lạ, Nhiếp Tân Hải hỏi một cách thản nhiên: “Vị đây là?”
“Cậu ấy là em trai Lý Phong của tôi, truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An”, Thượng Toàn Minh giới thiệu: “Lý Phong, đây là tổng giám đốc của nhà máy điện tử, ông Nhiếp. Dưới sự lãnh đạo của ông Nhiếp, hoạt động kinh doanh của nhà máy điện tử đã được cải thiện rất nhiều, mang lại nguồn lợi nhuận đáng kể cho công ty hàng năm“.
Hoắc Khải chủ động đưa tay ra bắt tay Nhiếp Tân Hải, ông ta tò mò nhìn anh đánh giá.
Nhiếp Tân Hải cũng đã từng nghe nói đến truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An. Khi Triệu Vĩnh An qua đời, ông ta do quá bận rộn với công việc nên cũng không đến chia buồn. Hơn nữa, ông ta không phải là học trò của Triệu Vĩnh An, nên thấy việc góp mặt cũng không quá cần thiết.
Tuy nhiên, trong những ngày đó, chuyện truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An vẫn rất nổi tiếng. Nhiếp Tân Hải cũng rất hứng thú, nhưng bây giờ nhìn thấy Hoắc Khải còn trẻ tuổi, sự hứng thú của ông ta liền giảm đi phân nửa.
Một người trẻ tuổi như vậy, cho dù có nắm giữ danh hiệu truyền nhân của giáo sư Triệu Vĩnh An cũng không có mấy tác dụng. Trên đời này có quá nhiều người đang khoác lên mình những ánh hào quang khác nhau, nhưng thực chất lại chẳng có năng lực gì tương xứng.
Sau khi bắt tay với Hoắc Khải, Nhiếp Tân Hải không nhìn anh nữa, chỉ nói với Miêu Nhất Khoa: “Chủ tịch, mọi người đã đến rồi, chỉ còn đợi mỗi ông thôi“.
Miêu Nhất Khoa nhìn Hoắc Khải hỏi lại: “Phong này, cậu có chắc là tin tức của cậu không có vấn đề gì không?”
“Tuyệt đối chính xác”, Hoắc Khải vẫn nói một cách chắc chắn.
Nhiếp Tân Hải nhìn thấy sự khác lạ, không khỏi hỏi: “Chủ tịch, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Miêu Nhất Khoa do dự, sau đó đóng cửa phòng họp, nhỏ giọng nói: “Có thể chúng ta đã bị lừa rồi“.
“Bị lừa?”, Nhiếp Tân Hải tỏ vẻ khó hiểu. Bị lừa cái gì?
Miêu Nhất Khoa nói: “Thằng Phong em tôi có một người bạn rất thân cũng là người nhà họ Hoắc. Cậu ấy biết được từ người bạn đó rằng trong hai người Hoắc Thanh Vân và Hoắc Lập Quần, thì Hoắc Lập Quần mới là người thật sự chịu trách nhiệm, còn Hoắc Thanh Vân chỉ có việc thu hút sự chú ý và lắng nghe điểm mấu chốt. Chiến lược của chúng ta là làm hài lòng Hoắc Thanh Vân và hoàn toàn phớt lờ Hoắc Lập Quần, rõ ràng chúng ta đã hoàn toàn bị dắt mũi. Tôi đang nghĩ có nên thay đổi chiến lược hay không. Nếu không thì chúng ta sẽ bị tổn thất rất nhiều“.
Nhiếp Tân Hải sững sờ khi nghe thấy điều đó, ông ta thật sự đã nhận nhầm mục tiêu rồi hay sao?