Tống Tiên Tiến có chút kinh ngạc nhìn Lý Thắng Bân, Lý Thắng Bân mới gượng gạo nói: “Giới thiệu với chủ tịch Tống, đây là cháu trai của tôi, tên là Lý Phong, đồng thời cũng là đứa cháu trai trưởng thành duy nhất trong dòng chính nhà họ Lý. Lần này, để chứng minh trong gia tộc vẫn còn có người kế vị, cộng thêm việc cậu ta tự động đề cử bản thân, nên bà cụ liền để cho cậu ta chịu trách nhiệm việc này. Tuổi trẻ nhiều lúc vẫn còn chưa suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, nếu có điều gì khiến cho chủ tịch Tống phật ý thì cũng mong được bỏ qua cho“.
Tống Tiên Tiến nghe xong thì bật cười nói: “Không sao, người trẻ tuổi mà, phải cho cơ hội thì mới có thể phát triển được. Nhà họ Lý dám để cho một người trẻ tuổi phụ trách công việc lần này, đây cũng là một chuyện tốt“.
Thấy Tống Tiên Tiến không tỏ ý quá chán ghét, Lý Thắng Bân vội vàng nói: “Vậy chúng ta lên xe trước, sau đó về nơi nghỉ ngơi tiếp tục bàn bạc. Buổi trưa chúng tôi còn có mở tiệc chiêu đãi chủ tịch Tống“.
Tống Tiên Tiến đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lắc đầu nói: “Tiệc chiêu đãi gì đó thì thôi không cần đâu. Đã 12 giờ rưỡi rồi, đợi vào được trong thành phố thì cũng đã quá buổi. Thôi, tôi vào khách sạn nghỉ ngơi một lát, ba giờ chiều lại họp bàn tiếp, anh thấy sao?”
Lý Thắng Bân làm sao có thể mở miệng nêu ý kiến khác, nói chung chỉ cần Tống Tiên Tiến không rời đi, thì ông ta muốn nói gì cũng đều được hết.
Tuy nhiên, Lý Thắng Bân còn chưa kịp lên tiếng thì Hoắc Khải đã đột nhiên nói: “Xem ra chủ tịch Tống không nóng lòng muốn bàn chuyện hợp tác, vậy chi bằng cứ để đến ngày mai chúng ta lại bàn bạc đi“.
Khi những lời này được thốt ra, từ Tống Tiên Tiến cho đến Lý Thắng Bân, thậm chí ngay cả người thư ký đi theo Tống Tiên Tiến cũng cảm thấy sửng sốt.
Sau đó, sắc mặt của Lý Thắng Bân liền thay đổi, ông ta ngay lập tức khiển trách Hoắc Khải: “Cháu đang nói cái gì vậy hả!”
Tống Tiên Tiến nhíu mày, dù sao thì những lời này nghe thật có vẻ giống như một lời chế nhạo.
Hoắc Khải không hề sợ hãi hay lui bước trước sự khiển trách của Lý Thắng Bân, anh chỉ nói: “Tôi không có nói gì sai. Nếu như chủ tịch Tống đã muốn nghỉ ngơi, vậy thì nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Nghỉ ngơi đủ rồi thì sẽ càng có nhiều năng lượng để tiếp tục bàn về chuyện hợp tác“.
Lời nói này tuy đúng, nhưng dù nghe thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
Nhà máy của Tống Tiên Tiến có ý nghĩa rất to lớn đối với nhà họ Lý. Dù là Lý Thắng Bân hay bất kỳ ai khác, cũng đều sẽ không dễ dàng từ bỏ việc hợp tác lần này.
Vốn dĩ Lý Thắng Bân đã cảm thấy khó chịu vì bà cụ yêu cầu để cho Hoắc Khải chịu trách nhiệm việc hợp tác lần này, bây giờ nghe Hoắc Khải nói như vậy, ông ta lại càng cảm thấy bực bội hơn.
Sớm đã biết đứa trẻ này không đáng tin cậy, nhưng có cần phải vô dụng đến như thế không kia chứ.
Đã là lúc nào rồi mà còn nói chuyện cái kiểu đó.
Lúc này, Hoắc Khải lại liếc nhìn Tống Tiên Tiến nói: “Ngoài ra, chúng tôi cũng không phải chỉ vừa mới tới đây. Chín giờ sáng là chú tư đã cùng tôi đến đây chờ đợi đến tận mười hai giờ rưỡi, tiệc chiêu đãi cũng đã được chú tư chuẩn bị kỹ càng. Nhà họ Lý của chúng tôi đối với việc tiếp đón khách quý đều không làm qua loa, ông thấy có đúng không, hả chủ tịch Tống?”
Tống Tiên Tiến càng nghe càng cảm thấy giật mình, nhận ra đối phương đang bộc lộ sự không bằng lòng.
Người ta đã ở đây chờ mấy tiếng đồng hồ, lại đặc biệt mời đi dùng bữa, nhưng cuối cùng ông ta chẳng những không ăn mà còn chưa muốn bàn đến việc hợp tác, thay vào đó chỉ muốn đi nghỉ ngơi.
Không lẽ ông ta ngồi máy bay thì mệt còn người ta đứng đây đợi ông ta thì không mệt hay sao?
Hoắc Khải cố ý nhắc đến sự hiếu khách của nhà họ Lý, cũng chính là nói nhà họ Lý không phải dễ cho người khác bắt nạt.
Nếu như ông ta đã không nể mặt nhà họ Lý, thì họ Lý cũng sẽ không nể mặt ông ta.
Nếu đổi lại là người khác nói ra những lời giống như thế này, có thể Tống Tiên Tiến đã thật sự cảm thấy rất mất mặt và ngay lập tức quay người rời đi.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Hoắc Khải, thì điều mà ông ta cảm nhận được từ chàng trai trẻ này không phải là sự kiêu ngạo, mà chính là sự bình đẳng.
Chỉ khi đứng ở vị thế ngang bằng nhau thì mới có thể nói ra những lời như vậy, và thể hiện ra những biểu hiện như vậy.
Trước khi đến đây thì thật ra Tống Tiên Tiến cũng không mấy mặn mà với việc hợp tác cùng với nhà họ Lý.
Bởi vì trong một vài lần tiếp xúc trước đây, nhà họ Lý không hề đưa ra những thông tin khiến cho ông ta cảm thấy hứng thú. Những người của dòng họ này khi làm việc, nếu không phải người kiêu ngạo thô lỗ thì là người thích khom lưng quỵ gối.
Sở dĩ hôm nay ông ta tới đây cũng chỉ là vì muốn giữ lại chút thể diện cho nhà họ Lý, dù sao thì họ Lý cũng đã từng là gia tộc lớn nhất Tây Bắc, họ đã đề nghị hợp tác lâu như vậy, cho dù không đồng ý thì cũng nên đến gặp mặt một lần, cũng coi như là không quá đáng.
Sự điềm tĩnh của Hoắc Khải là điều mà trước đây chưa từng có ai trong nhà họ Lý thể hiện được, điều đó đã khiến cho Tống Tiên Tiến thích thú.
Bà cụ nhà họ Lý vậy mà lại bằng lòng để cho một người trẻ tuổi như cậu ta phụ trách việc hợp tác này, xem ra cũng có chút thú vị hơn dự kiến.
Lý Thắng Bân khiển trách Hoắc Khải một lần nữa, nhưng bị Tống Tiên Tiến cắt ngang: “Chủ tịch Lý à, tôi nghĩ chàng trai trẻ này nói cũng không sai. Tôi quả thật là đã sơ suất, không hiểu được sự chuẩn bị chu đáo của anh. Như vầy đi, mặc dù tôi không tham gia tiệc chiêu đãi của anh, nhưng khi chúng ta đến khách sạn thì cứ thoải mái tìm dịp thích hợp để bắt đầu bàn bạc việc hợp tác“.
“Việc họp bàn không cần phải đợi đến dịp nào thích hợp hơn. Từ đây vào thành phố cũng phải mất cả một giờ đồng hồ. Tôi nghĩ rằng trong thời gian dài như vậy thì chủ tịch Tống cũng đã có thể đưa ra quyết định rồi”, Hoắc Khải nói.
Lý Thắng Bân vừa tức giận vừa lo lắng. Trong đầu Lý Phong này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?
Bản thân cậu ta nói chuyện khó nghe, chủ tịch Tống đã rộng lượng không chấp nhặt, thế mà còn dám tiếp tục lấn lướt người ta sao?
Lại còn nói cái gì mà chỉ cần một giờ là đủ để đưa ra quyết định, cậu ta nghĩ trên xe là chỗ để bàn bạc việc hợp tác hay sao?
Đây là chủ tịch của một doanh nghiệp lớn với khối tài sản hàng chục tỷ chứ đâu phải người tầm thường.
Dám bảo người ta ngồi ngay trên xe bàn việc hợp tác, đây còn không phải là đang liều mạng nói bừa hay sao!
Nếu không phải vì nghe theo lệnh của bà cụ thì Lý Thắng Bân đã sớm đuổi Hoắc Khải đi rồi.
Đến bây giờ thì ông ta chỉ còn biết nhăn nhó nói với Tống Tiên Tiến: “Chủ tịch Tống, đứa nhỏ này không biết gì, anh đừng để ý. Vậy cứ như lời anh nói đi, trước tiên cứ nghỉ ngơi, sau đó ba giờ lại...”
“Không cần đâu”, Tống Tiên Tiến nhìn Hoắc Khải và nói: “Vì cậu Lý đây đã tự tin như vậy nên tôi cũng rất muốn xem cậu ta sẽ làm việc như thế nào. Như vầy đi, bất kể quãng đường từ đây vào thành phố có bao xa thì tôi cũng sẽ cùng ngồi xe họp bàn việc hợp tác với cậu ấy trong một giờ. Sau một giờ đồng hồ này, chính tôi sẽ tự mình đưa ra quyết định“.
Nghe vậy thì nét mặt của Lý Thắng Bân ngay lập tức sa sầm xuống, trong lòng như lửa đốt, ông ta quay lại nhìn trừng trừng vào Hoắc Khải, chỉ hận một nỗi không thể trực tiếp ném anh xuống sông.
Nhưng chuyện đã đến nước này, muốn cứu vãn thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Mà Tống Tiên Tiến cũng không phải thật sự là một thánh nhân, mặc dù ông ta đúng là có cho rằng Hoắc Khải thật thú vị, nhưng cũng sẽ không để cho một người trẻ tuổi leo lên đầu của mình ngồi.
Thái độ của Hoắc Khải cũng đã khiến cho ông ta cảm thấy không vui, vậy nên chuyện ông ta nói cho anh đúng một giờ đồng hồ để thuyết phục ông ta đưa ra quyết định cuối cùng hoàn toàn không phải là nói chơi.
Nếu trong một giờ đồng hồ này mà Hoắc Khải không đưa ra được câu trả lời thỏa mãn ông ta thì chắc chắn việc hợp tác sẽ thất bại.
So với sự lo lắng của Lý Thắng Bân thì Hoắc Khải càng tỏ ra bình tĩnh hơn. Anh đưa tay ra làm động tác mời.
Sự ung dung của anh đã khiến cho Tống Tiên Tiến không khỏi cảm thấy có chút ưa thích, còn chưa nói đến chuyện khác thì đã cảm thấy khí thế tràn đầy rồi.
Cho dù có yếu thế hơn thì cũng sẽ luôn làm hết sức mình, đây chính là cái đạo lý đó.
Nhìn thấy hai người lên xe, Lý Thắng Bân vốn dĩ muốn đi theo, nhưng Tống Tiên Tiến đã ngăn lại.
“Chủ tịch Lý à, vì việc hợp tác giữa hai bên do cậu Lý đây chịu trách nhiệm nên tôi cũng không muốn làm phiền đến anh. Anh có thể đi cùng xe với thư ký của tôi. Nếu còn có chuyện gì cần dặn dò thì anh có thể nói với cậu ta trước”, Tống Tiên Tiến nói.
Đây là một lời từ chối rất rõ ràng, cũng như để ngăn chặn hoàn toàn việc Lý Thắng Bân muốn bù đắp cho bất kỳ sai lầm nào của Hoắc Khải.
Nói trắng ra, Tống Tiên Tiến đang muốn để Hoắc Khải một mình chứng tỏ khả năng đàm phán của anh.
Nếu Hoắc Khải chứng minh được bản thân, sẽ không có hại gì nếu như ông ta quyết định cho nhà họ Lý một cơ hội hợp tác.
Còn nếu như Hoắc Khải không thể chứng minh được bản thân, thì cứ xem như việc hợp tác này chỉ là một trò đùa.
Cho dù Lý Thắng Bân có lo lắng đến đâu, ông ta cũng không có dũng khí để làm trái lời Tống Tiên Tiến, chưa kể chuyện này lại còn là do bên mình vô lý trước.
Ông ta chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Hoắc Khải, nhưng Hoắc Khải lại không thèm đếm xỉa gì đến ông ta, cùng với Tống Tiên Tiến mỗi người một bên bước lên xe.
Lý Thắng Bân bây giờ không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi trên chiếc xe phía sau cùng với thư ký của Tống Tiên Tiến.
Vừa lên xe là ông ta đã lấy điện thoại di động ra gọi cho bà cụ.
Sau khi kể lại chuyện vừa xảy ra, Lý Thắng Bân liếc nhìn thư ký của Tống Tiên Tiến rồi cố ý nói: “Mẹ, Lý Phong lần này thật quá đáng, làm sao có thể nói chuyện với chủ tịch Tống như vậy được? Con sẽ thay cậu ta xin lỗi chủ tịch Tống, nhưng nếu việc này không thành, có thể mẹ còn phải đích thân ra mặt“.
Những lời này là được nói cho cả bà cụ và thư ký của Tống Tiên Tiến nghe.
Cho dù nó có hữu ích hay không, ít nhất thì điều nên nói vẫn phải nói, đây chính là vấn đề về thái độ.
Nghe xong, bà cụ trầm mặc một lát rồi nói: “Không phải vẫn có một giờ đàm phán sao? Cứ chờ người xuống xe rồi nói tiếp“.
“Còn chờ gì nữa chứ? Thằng nhóc đó có lẽ sẽ còn chọc giận chủ tịch Tống thêm vài câu”, Lý Thắng Bân nói.
Rốt cuộc thì bà cụ cũng không có kiên nhẫn nghe ông ta nói nhiều, chỉ ậm ờ hai tiếng rồi liền cúp điện thoại.