Chế Tạo Hào Môn

Chương 396: Chương 396: Cảnh giác




Điều quan trọng nhất là, bây giờ gần như đã có thể xác định rằng một nhà họ Đinh chỉ xếp hạng bảy hạng tám lại có liên quan đến kẻ giả mạo. Vậy phải chăng vẫn còn có nhà họ Vương, nhà họ Đường, nhà họ Tống cũng giống như vậy?

Có vô số doanh nghiệp gia đình trong nước, và cũng có vô số các công ty cổ phần.

Tâm trạng của Hoắc Khải chùng xuống. Xét trên tình hình hiện tại, thì kẻ giả mạo anh không chỉ hành động một mình. Có rất nhiều người khác cũng đang rình rập xung quanh. Một nhà họ Đinh đã lộ diện, nhưng không biết vẫn còn có bao nhiêu người đang lẩn trốn trong bóng tối.

Điều này khiến cho Hoắc Khải càng thêm cảnh giác, trước đây anh đã nghĩ quá đơn giản về kẻ giả mạo này.

Vốn tưởng rằng kẻ giả mạo đó chỉ là một con rối bị ai đó đẩy lên sân khấu, bây giờ xem ra người đẩy hắn lên không phải chỉ là một ai đó mà là cả một nhóm người.

Thứ hạng của nhà họ Hoắc trên cả nước sắp nhảy vọt lên ba bậc, nên cũng có vô số người lăm le muốn xâu xé miếng bánh này.

Bọn lòng lang dạ sói đều đang tìm cơ hội để cắn xé một miếng, nên việc bọn chúng dám giết anh cũng là chuyện có thể nhìn ra được.

Cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng nghĩ đến bố của Lý Phong.

Bố của Lý Phong đã bị ám sát, và kẻ sát nhân rất có thể có liên quan đến nhà họ Hoắc.

Khi lần đầu tiên biết về chuyện này, Hoắc Khải đã nghĩ không biết nhà họ Hoắc có bao nhiêu người tham gia. Còn bây giờ, anh đang tự hỏi liệu những người đã ám sát bố của Lý Phong có liên quan đến những người đã giết anh hay không.

Trong lòng anh có linh cảm rằng hai chuyện này có thể là do cùng một nhóm người gây ra!

Khi nhà họ Lý sắp nổi lên, họ đã giết bố của Lý Phong.

Khi nhà họ Hoắc muốn lọt vào top 3 toàn quốc, thì họ liền giết chết ngôi sao hi vọng của họ Hoắc.

Nhóm sát nhân này hoạt động một cách bí mật, lại rất táo bạo và nham hiểm.

Hoắc Khải đã thầm đưa ra một quyết định, rằng anh phải ẩn sâu hơn bọn chúng, nếu như chưa đi đến bước đường cùng thì anh cũng sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện.

Trước khi tìm được những người này, anh nhất định phải cảnh giác. Cái chết trong quá khứ chính là bài học dành cho anh!

“Sao anh không nói gì? Anh cũng thấy tôi phiền phức sao?”, Đường Trọng Vi bất mãn nói.

Hoắc Khải định thần lại, đáp lời cô ấy: “Không có, chỉ là tôi đang nghĩ, người phụ nữ nhà họ Đinh kia làm gì có điểm nào tốt hơn cô? Cái người gọi là ngôi sao hy vọng đó thật chẳng có chút hiểu biết nào cả“.

“Anh không được phép nói xấu anh ấy!”, Đường Trọng Vi thở phì phì nói: “Anh ấy nhất định đã gặp phải khó khăn gì đó, có lẽ nhà họ Hoắc ép anh ấy làm chuyện này”.

Hoắc Khải cười gượng gạo. Đường Trọng Vi vẫn đang cố bảo vệ danh tiếng của anh, điều này thật sự rất cảm động. Nhưng cô gái này quá ngây thơ, với địa vị của Hoắc Khải ở trong nhà họ Hoắc, ai có thể ép buộc anh làm chuyện mà anh không muốn làm kia chứ?

Lại nói, sao nhà họ Hoắc có thể ép buộc anh từ bỏ viên ngọc quý của tập đoàn thương mại quốc tế Đường Thị và kết hôn với một người phụ nữ họ Đinh có cấp bậc thấp hơn chứ?

Rõ ràng đây là một vụ làm ăn thua lỗ!

Hoắc Khải không thể nói ra những điều này quá rõ ràng, vì nếu nói ra cũng có chút xúc phạm Đường Trọng Vi.

Cô ấy thật sự yêu anh vì bản thân anh chứ không phải vì tiền bạc hay danh vọng, Hoắc Khải không bao giờ muốn làm một thứ tình cảm trong sáng như vậy trở nên hoen ố.

Anh chỉ hy vọng qua chuyện này Đường Trọng Vi có thể mau chóng quên anh đi, nếu không sau này Đường Trọng Vi còn có thể gặp phải nhiều tình huống tồi tệ hơn vì kẻ giả mạo đó.

Sau khi suy nghĩ, Hoắc Khải nói: “Chi bằng cô cứ đi ra ngoài một chút, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Như vậy cô sẽ cảm thấy tốt hơn“.

“Tôi không muốn đi. Tôi không quen với ai ở đây, lại không có ai đi cùng, cảm thấy rất nhàm chán! Giai Minh bảo tôi tìm anh, anh có thời gian đi cùng tôi không?”, Đường Trọng Vi hỏi.

“Nếu cô đến tìm tôi đi uống rượu, có lẽ bây giờ cũng không còn đủ thời gian”, Hoắc Khải nói.

Đường Trọng Vi không phải là người có thể uống rượu nhiều, và Hoắc Khải cũng không muốn cô trở thành một người thích dùng rượu để giải sầu.

Vừa nói đến việc uống rượu thì Đường Trọng Vi đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Lần trước thật tồi tệ, cô ấy đã uống rượu say đến mức bất tỉnh. Cũng may không gặp phải kẻ ác, nếu không danh tiếng cả đời này của cô ấy đã bị hủy hoại mất rồi.

Đến tận bây giờ Đường Trọng Vi vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi, tại sao cô lại can đảm như vậy, dám cả gan tìm đến một người đàn ông không quen thân để cùng uống rượu? Hơn nữa còn dám uống say đến như vậy!

Nhưng phải nói, sự việc này đã khiến cho cô ấy cảm thấy yêu mến Hoắc Khải hơn.

Một người phụ nữ say rượu nằm trước mặt anh, nhưng anh đã không làm gì sai trái với cô ấy. Người như vậy rất đáng để được khen ngợi và tin tưởng.

Ngoài ra, phong cách làm việc của người đó quả thật rất giống với vị hôn phu của cô ấy.

Đây là lý do tại sao Hoắc Giai Minh đề nghị cô đến gặp Hoắc Khải, và Đường Trọng Vi đã trực tiếp gọi điện đến mà không cần suy nghĩ.

Đối với Hoắc Khải, cô ấy có cảm giác thân thuộc và gần gũi hết sức tự nhiên, trong tiềm thức cô ấy luôn muốn được gần anh. Chỉ là Đường Trọng Vi không biết chân tướng thật sự, nên luôn cảm thấy bản thân mình có chút không đứng đắn.

Rõ ràng là cô ấy yêu vị hôn phu của mình nhiều như vậy, sao có thể nghĩ đến người đàn ông khác được.

“Tôi không thích uống rượu, chỉ muốn tìm anh nói chuyện cho khuây khỏa một chút. Không muốn thì đi mua sắm cũng được”, Đường Trọng Vi nói.

“Đi mua sắm cũng được, nhưng tôi có rất ít thời gian trống, sợ không thể dành nhiều thời gian cho cô”, Hoắc Khải nói.

“Không sao, anh chỉ cần đồng ý là được. Tôi sẽ đặt vé ngay bây giờ, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ đến”, Đường Trọng Vi nói.

Hoắc Khải cũng không từ chối nữa mà nói: “Lên máy bay thì gọi điện báo trước cho tôi, tôi sẽ tới đón cô“.

Hai người thống nhất một khoảng thời gian ước chừng rồi cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại, tiếng của Phan Tư Mễ liền truyền đến từ phía sau: “Hay lắm, tình nhân nhỏ đến rồi. Nói chuyện vui vẻ như vậy sao? Thế mà tôi còn tưởng rằng anh thật sự là một chính nhân quân tử“.

Hoắc Khải bình tĩnh cất điện thoại vào trong túi, quay đầu nhìn cô ta nói: “Nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại là hành động rất bất lịch sự. Cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy mà vẫn chưa học được điều đó sao?”

“Đừng có mà lên mặt với tôi, tôi nghe trộm lúc nào, là do anh nói chuyện điện thoại quá to, không đúng sao?”, Phan Tư Mễ nói.

Hoắc Khải không thèm dây dưa với cô ta ở đây, đứng dậy nói: “Cô cũng ăn xong rồi, vậy tôi về trước đây“.

“Anh có chắc là không muốn về nhà cùng tôi uống một tách trà không?”, Phan Tư Mễ cười nói: “Trà Phổ Nhĩ mà tôi vừa mua có vị rất ngon, anh tới thử xem?”

“Uống không quen, tôi đi đây”, Hoắc Khải nói, thẳng thừng rời đi.

Phan Tư Mễ không đuổi theo, cô ta chỉ nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Hoắc Khải, thật lâu sau mới thở ra một hơi dài.

Đừng nhìn thấy cô ta lúc nào cũng tỏ ra cởi mở trước mặt Hoắc Khải mà lầm tưởng, thật ra trái tim cô ta lúc nào cũng đập loạn xạ khi gặp anh.

Hành vi của cô ta bây giờ hoàn toàn khác với nhận thức trước đây của cô ta, cô ta từng là một người phụ nữ vô cùng lạnh nhạt với đàn ông. Từng có rất nhiều người đến cầu hôn, nhưng rất ít người trong số đó có vinh dự được ăn tối cùng với cô ta.

Nhưng bây giờ cô ta lại đang đe dọa và dụ dỗ một người đàn ông đi ăn cùng, còn ngỏ ý mời người ta đến nhà uống trà.

Mời đến nhà uống trà có ý nghĩa gì, Phan Tư Mễ không phải trẻ con, tất nhiên là hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau đó.

Chính cô ta cũng không biết bằng cách nào mà cô ta lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Cô ta đương nhiên biết Hoắc Khải là một người đàn ông đã có gia đình, vợ của anh còn chính là người bạn gái thân nhất của cô ta thời đại học!

Về tình về lý, chuyện này là hoàn toàn sai trái.

Nhưng cô ta không thể ngừng lại, mỗi đêm khi ở một mình, cô ta đều sẽ nghĩ đến người đàn ông này.

Đặc biệt là khi tưởng tượng đến cảnh anh cùng Ninh Thần ở bên nhau, cô ta lại cảm thấy hoảng sợ.

Khi còn học đại học, người bạn trai yêu dấu của cô ta đã yêu Cơ Hương Ngưng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta cuối cùng cũng gặp được một người đàn ông vừa mắt, nhưng đã là chồng của Ninh Thần.

Tại sao những người mà cô ta thích luôn thuộc về những người khác xung quanh cô ta?

Có phải là do bản thân cô ta quá xúi quẩy hay không?

Nét mặt của Phan Tư Mễ có vẻ hơi bối rối, bây giờ cô ta thậm chí còn không biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Cô nàng bác sĩ tâm lý xinh đẹp này đã chìm sâu vào màn sương mù của cuộc đời.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Hoắc Khải gọi điện cho Ninh Thần, hỏi cô đã ăn cơm chưa.

Ninh Thần nói với anh rằng cô đang thảo luận thêm về các chi tiết trong kế hoạch hợp tác với bên phía đường sắt.

Việc quảng bá trên đường sắt cao tốc nay đã phần nào mang lại hiệu quả, nhưng vẫn còn tồn tại nhiều việc trái với mong đợi.

Người đi đoạn đường ngắn không mấy vui vẻ khi ăn trên xe, nên đối tượng khuyến mãi chính là hành khách đi đường dài. Tuy nhiên, vấn đề thật sự là hầu hết hành khách đi tàu đường dài đều đi cả một gia đình, họ sẽ tự mang theo đồ ăn hoặc lên toa ăn đặt suất ăn.

Nói một cách đơn giản, nhận thức của các hành khách ngày nay đã ngày một tăng cao, họ cảm thấy rằng việc ăn uống trong một không gian kín là một hành vi rất bất lịch sự.

Chính vì vậy, việc phổ biến rộng rãi thực phẩm giảm béo đã trở nên khó khăn hơn.

Bên cạnh đó, tàu cao tốc cũng có toa ăn riêng, nhiều toa được ký hợp đồng. Người ta ký hợp đồng với xe tải thức ăn để kiếm tiền, có liên quan đến thu nhập của rất nhiều nhân viên, hiển nhiên cô không thể bảo họ ngừng các hình thức cung cấp thức ăn khác chỉ để thúc đẩy thực phẩm giảm béo của công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.