Nếu Phan Tư Mễ vẫn còn sống, có lẽ anh ta còn có thể tuyên bố chia tay hoặc ly hôn sau sự việc.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ chấm hết rồi.
Ninh Thần chạy tới bên cửa sổ, nhưng chưa kịp nhìn gì đã bị Hoắc Khải túm lại: “Em đi gọi cấp cứu đi!”
Anh biết Ninh Thần vốn mềm yếu, không muốn để cô nhìn thấy cảnh tượng thảm thương này, nếu không có lẽ Ninh Thần sẽ mất ngủ rất lâu.
Ninh Thần do dự trong chốc lát, cô hiểu tại sao chồng ngăn cản mình lao tới bên cạnh cửa sổ, rõ ràng tình hình bên dưới không phải điều mà cô muốn nhìn thấy. Cho dù không được tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh có thể xảy ra, mặt mũi Ninh Thần đã trắng bệch.
Cho dù cách làm của Phan Tư Mễ khiến cô kinh ngạc và không thể hiểu nổi, thậm chí còn thoáng thấy tức giận, nhưng nếu như cô ấy chết rồi, suy cho cùng lòng cô vẫn không thấy dễ chịu.
Chần chừ trong chốc lát, Ninh Thần lấy điện thoại ra, gọi cho 120.
Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới, may mắn là Phan Tư Mễ vẫn còn nhịp tim đập yếu ớt. Có lẽ lớp kính an toàn trên ban công đã tạo ra lực giảm xóc nhất định khiến cô ấy không đập thẳng xuống nền xi măng.
Nếu không cho dù nơi này mới chỉ là tầng tám, nhưng nhảy xuống cũng cầm chắc cái chết.
Đương nhiên, bây giờ vết thương của Phan Tư Mễ cũng rất nghiêm trọng, có cấp cứu được hay không còn phụ thuộc vào tâm trạng của ông trời.
Nhìn theo đèn hậu của xe cấp cứu rời đi, Ninh Thần ngả vào lòng Hoắc Khải, nước mắt rơi như mưa: “Sao lại thế này chứ... Tư Mễ...”
“Không sao đâu, chắc là gãy xương thôi chứ chưa hẳn sẽ mất mạng”, Hoắc Khải nhẹ nhàng an ủi cô.
Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ đến việc Phan Tư Mễ nhảy lầu tự sát vì từ đầu đến cuối anh không hề hồi đáp, Hoắc Khải vẫn cảm thấy lòng mình rất lạ.
Lần trước Cố Phi Dương cũng suýt chết vì anh, lần này Phan Tư Mễ lại làm như vậy, chẳng lẽ mọi người phụ nữ thích anh đều thích làm như thế sao? Nhưng mà Ninh Thần không như vậy.
Quan trọng nhất, Phan Tư Mễ có thể tự sát vì anh một lần, nhiều khả năng sẽ có lần thứ hai.
Nếu lần này cô ta không chết, sau này lại quậy phá nữa thì phải làm sao đâu, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn cô ta chết?
Đúng lúc này, Từ Lực Phàm bước tới, nói với Hoắc Khải: “Anh Lý, thực sự xin lỗi khi để chuyện này xảy ra trong ngày kết hôn. Haizz, do tôi không đúng, có lẽ tôi đã khiến Tư Mễ không vui, cô ấy mới làm ra hành động cực đoan thế này”.
Rõ ràng Phan Tư Mễ nhảy lầu vì Hoắc Khải, nhưng Từ Lực Phàm lại nhận lỗi về mình, hiển nhiên không muốn Hoắc Khải quá lúng túng vì chuyện này.
Hành động của anh ta hoàn toàn không phải hành vi của một thằng đàn ông, chỉ vì mục đích thâm nhập vào công ty Hi Vọng Mới mà không cần đến một tí liêm sỉ nào nữa.
Hoắc Khải gằn giọng nói: “Nếu có thời gian nói những chuyện này với tôi, chi bằng anh Từ hãy tới bệnh viện xem xét tình hình của cô ấy đi.”
“Chắc chắn phía bệnh viện sẽ cấp cứu, cho dù tôi ở đó cũng không giúp được gì”, Từ Lực Phàm nói.
Đến cả Ninh Thần cũng không thể nghe nổi nữa: “Anh Từ, cho dù hành vi của Tư Mễ không đúng, nhưng dù sao cậu ấy cũng là vợ chưa cưới của anh. Bây giờ cậu ấy chưa rõ sống chết, lẽ nào anh không nên ở bên cạnh cậu ấy sao? Người nhà cậu ấy không có ở đây, người để cậu ấy dựa vào không nhiều. Anh không đi, ai còn quyết định thay cậu ấy được nữa!”
“Chuyện này... Được rồi, nếu cô Ninh đã nói như thế, tôi sẽ tới bệnh viện ngay bây giờ”, Từ Lực Phàm nói.
“Chúng ta cũng tới đó thôi”, Ninh Thần ngẩng đầu nhìn Hoắc Khải.
Không cần biết Phan Tư Mễ đã làm những gì, suy cho cùng cô ta vẫn là người sắp chết, Ninh Thần không muốn so đo tính toán gì với cô ta vào lúc này. Huống hồ cho dù hành vi của Phan Tư Mễ rất cực đoan, nhưng cô ta làm vậy cũng vì tình yêu.
Cùng là phụ nữ nên Ninh Thần có thể hiểu được hành vi của Phan Tư Mễ, vì tình yêu, đôi lúc phụ nữ có thể bất chấp tất cả mọi thứ.
Giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng biết chắc sẽ chết, nhưng vẫn muốn nhào tới, vì đó là thứ hấp dẫn nhất trong cuộc đời chúng.
Hoắc Khải không từ chối đề nghị tới bệnh viện. Dù nói thế nào thì anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này, không ít thì nhiều, tới đó đợi tin tức của Phan Tư Mễ là điều nên làm.
Ngay sau đó, Hoắc Khải đưa Ninh Thần tới bệnh viện, Từ Lực Phàm ngồi trên hàng ghế mà gọi điện thoại không ngừng, nhưng toàn nói chuyện làm ăn.
Anh ta không liếc mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật thêm một lần, dường như người đang được cấp cứu ở trong đó chẳng liên quan gì tới anh ta.
Ninh Thần vốn định mắng anh ta vài câu, nhưng nghĩ lại rồi thôi.
Tuy rằng có thể thấu hiểu hành động của Phan Tư Mễ, nhưng điều này không có nghĩa hành động của cô ấy là hay ho. Bất cứ người đàn ông nào gặp phải tình huống này cũng rất tức giận. Từ Lực Phàm có thể nghe theo đề nghị của cô mà tới bệnh viện trông chừng Phan Tư Mễ đã là có lương tâm lắm rồi, nếu đổi lại là người khác, thậm chí còn không muốn ngó ngàng tới.
Dù sao cô cũng không yêu tôi, lại còn bằng lòng đâm đầu vào chỗ chết vì thằng đàn ông khác, thôi thì cô cứ chết đi cho rồi.
Đồng thời, Ninh Thần cũng gọi điện thoại cho Cơ Hương Ngưng.
Sau khi nghe tin Phan Tư Mễ nhảy lầu trong hôn lễ, Cơ Hương Ngưng không nói nhiều lời, lập tức chạy tới. Vừa đến bệnh viện, gặp được Ninh Thần và Hoắc Khải, cô ấy nhíu mày hỏi ngay: “Chuyện gì thế này? Đang yên đang lành, sao lại nhảy lầu? Đã vậy còn vào lúc kết hôn nữa? Sao cậu ấy không nói với chúng tớ chuyện sắp kết hôn?”
“Tớ cũng không biết tại sao cậu ấy không nói...”, Ninh Thần nghẹn ngào ôm lấy cô: “Nhưng có lẽ Tư Mễ sắp chết rồi, cậu ấy bị thương nặng lắm”.
Loading...
Cơ Hương Ngưng vỗ vỗ lưng cho cô, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, bị thương nặng không có nghĩa là chắc chắn sẽ chết, đây là hai chuyện khác nhau mà”.
“Nhưng tớ sợ lắm!”, Ninh Thần khóc đến mức nước mắt tuôn ròng ròng, toàn thân run rẩy. Bởi vì trước kia cô chưa từng gặp chuyện nào như thế này, thậm chí còn chưa từng trải qua cảnh sinh ly tử biệt.
Cơ Hương Ngưng an ủi cô thêm vài câu, dỗ Ninh Thần ngồi xuống hàng ghế rồi mới nhìn về phía Hoắc Khải và hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì thế? Đang yên đang lành, cậu ấy không thể nào nhảy lầu dễ dàng như vậy được chứ?”
“Chuyện này kể ra hơi phức tạp một chút...”, Hoắc Khải trả lời mà thấy đau đầu, chuyện này bị người ta nhìn thấy thực ra cũng không hề gì. Trước nay Hoắc Khải không để tâm người khác nghĩ thế nào.
Nhưng nếu bắt anh chủ động kể lại cho người khác, anh vẫn cảm thấy rất kỳ quặc.
Gặp một người là phải giải thích với người ta một lần, vì tôi không yêu Phan Tư Mễ nên cô ta mới nhảy lầu tự sát...
Câu nói này nghe chẳng khác gì một thằng đàn ông cặn bã, thế nhưng Hoắc Khải đâu phải hạng cặn bã.
Nếu anh là kẻ cặn bã, chắc chắn có thể ôm Phan Tư Mễ vào vòng tay mình, đâu có những chuyện tồi tệ thế này xảy ra.
Có lẽ người khác sẽ bảo, nếu có thể đồng ý với Cố Phi Dương, tại sao không thể đồng ý với Phan Tư Mễ.
Chủ yếu vì Cố Phi Dương và Phan Tư Mễ không phải cùng một dạng người, chuyện xảy ra với hai người họ cũng không giống nhau. Vả lại, ngay từ đầu Phan Tư Mễ đã đặt bẫy Hoắc Khải, ấn tượng ban đầu về cô ấy không hề tốt đẹp.
Hoắc Khải là người từng sống lại vì bị mưu hại, anh cực kỳ cảnh giác với những người bày mưu tính kế mình. Có thể nói rằng, giới hạn cuối cùng trong lòng anh từ chối cô ta, hai người không thể có bất kỳ quan hệ mật thiết nào được.
Đừng nói rằng Phan Tư Mễ vẫn đang được cấp cứu, cho dù cô ta thực sự chết đi vì chuyện này, Hoắc Khải cũng không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì. Không thể nào nói rằng ai bằng lòng chết đi vì anh thì anh sẽ lấy người ấy, chuyện này quá hoang đường.
Cơ Hương Ngưng nhìn Hoắc Khải có điều gì đó khó nói nên cũng không hỏi nhiều, tóm lại sau này Ninh Thần sẽ nói với cô ta thôi.
Nhưng điều khiến Cơ Hương Ngưng thấy kỳ lạ hơn cả là khi cô ấy muốn bước tới dạy bảo Từ Lực Phàm vài câu, Ninh Thần lại ngăn cản, nói rằng chuyện này không liên quan tới Từ Lực Phàm.
Điều này khiến Cơ Hương Ngưng càng thấy kỳ lạ: nhảy lầu vào ngày kết hôn nhưng không liên quan tới Từ Lực Phàm thì liên quan tới ai? Riêng mỗi Hoắc Khải không nói gì, vậy thì chỉ có thể liên quan tới anh ấy hả?
Rốt cuộc Hoắc Khải đã làm gì khiến Phan Tư Mễ phải nhảy lầu tự sát?
Mấy người họ đợi trước cửa phòng cấp cứu suốt hơn sáu tiếng đồng hồ, cánh cửa mới mở ra.
Bác sĩ và y tá đẩy Phan Tư Mễ ra, Ninh Thần và Cơ Hương Ngưng lập tức vây quanh họ, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Trên người cô ấy có nhiều chỗ gãy xương, phổi và gan bị tổn thương, bây giờ chúng tôi đã làm hết những việc nên làm rồi, còn có qua được thời kỳ nguy hiểm hay không thì khó nói lắm. Bởi vì ý thức sinh tồn của cô ấy không quá cao mà vết thương thì cực kỳ nghiêm trọng. Thế nên, đành trông chờ may mắn thôi”, bác sĩ trả lời.
“Thế nào gọi là trông chờ vào may mắn! Các ông là bác sĩ, chữa bệnh cứu người mà trông chờ vào may mắn được à!”, Cơ Hương Ngưng bất mãn.
Hoắc Khải bước tới kéo tay cô ấy: “Thôi, bác sĩ cứu người cũng không thể thành công một trăm phần trăm, chỉ cần họ cố gắng hết sức là được”.
“Nhưng nói như thế như không chịu trách nhiệm vậy, sống sót là do may mắn, chết đi là do xui xẻo à? Thế thì còn cần bệnh viện làm gì!”, Cơ Hương Ngưng oán thán.
Đừng tưởng rằng ngày thường cô ấy chẳng nói gì với Phan Tư Mễ, như thể quan hệ của hai người cực kỳ tệ hại, nhưng vào những thời khắc then chốt nhất, Cơ Hương Ngưng vẫn chọn đứng về phía Phan Tư Mễ, lo lắng và đau buồn vì cô ta.