Chế Tạo Hào Môn

Chương 435: Chương 435: Cậu được đấy




Nụ cười của Thạch Hưng Ninh khiến Cơ Hương Ngưng sửng sốt, không hiểu tình hình gì đang xảy ra.

Thạch Hưng Ninh đứng dậy, chìa tay ra với Hoắc Khải và nói: “Tôi sẽ cân nhắc thật kỹ, hơn nữa trong vòng một tuần, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến nhà máy quan sát và kiểm tra. Nếu như tiêu chuẩn kỹ thuật ở đó thạt sự có thể dẫn đầu thế giới như vậu nói thì tôi không ngại ký luôn hợp đồng tại chỗ đâu. Dĩ nhiên thì giá cả cũng phải thấp hơn 50% so với nhà họ Hoắc. Các cậu muốn lấy quốc tế Đường Thị ra làm quân cờ thì cũng phải trả chút giá chứ”.

Hoắc Khải không hề từ chối. Thạch Hưng Ninh nói rất rõ, quốc tế Đường Thị cần thể diện, vậy thì phải cho họ thể diện. Chỉ vì một chút tiền mà cứ cố chấp không buông thì cũng không phải lựa chọn hay.

Hai bàn tay to lớn bắt lấy nhau rồi chia ra mỗi người một ngả.

Mãi cho đến khi ra khỏi văn phòng, Cơ Hương Ngưng vẫn còn ngơ ngác.

Cô ấy không hiểu rốt cuộc mọi chuyện là sao, thế là xong rồi hay là chưa?

Lúc này, điện thoại Hoắc Khải reo lên. Sau khi nghe điện, giọng của Miêu Nhất Khoa truyền ra: “Phong à, tôi đang ở dưới tòa nhà Đường Thị rồi, hai người ở đâu?”

“Chúng tôi sắp đến rồi đây, ông chờ dưới đó đi”, Hoắc Khải trả lời.

Đi thang máy xuống là thấy ngay Miêu Nhất Khoa đang đứng ở đó. Nhìn thấy Hoắc Khải và Cơ Hương Ngưng đi ra, Miêu Nhất Khoa vội vàng tiến lên. Ông ta nhìn Cơ Hương Ngưng trước và hỏi: “Đây là tổng giám đốc Cơ nhỉ?”

“Xin chào, tôi là Cơ Hương Ngưng, ông là chủ tịch Miêu đúng không. Xin lỗi vì đón tiếp muộn”, Cơ Hương Ngưng chủ động bắt tay với ông ta.

Miêu Nhất Khoa khách sáo đáp lại rồi hỏi Hoắc Khải: “Tôi đến có muộn không? Hai người hẹn nhau chưa? Hôm nay nói luôn hay sao?”

Ông ta vừa nói xong khiến sắc mặt Cơ Hương Ngưng trở nên hơi kỳ lạ.

Hoắc Khải thì cười đáp: “Xong hết cả rồi”.

Miêu Nhất Khoa nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới hồi thần lại: “Cậu bảo xong rồi là sao?”

“Là vậy đó, xong rồi”, Hoắc Khải trả lời.

“Ý là thành công rồi?”, Miêu Nhất Khoa không dám tin. Ông ta là chủ tịch hội đồng quản trị còn chưa xuất hiện mà xong hết cả rồi? Thế ông ta vội vàng chạy từ xa đến đây làm cái gì chứ? Rảnh rỗi ngồi máy bay chơi cho vui à?

Sau đó, Hoắc Khải nói lại một lượt điều kiện của quốc tế Đường Thị và khi Miêu Nhất Khoa biết được chỉ cần nhà máy điện tử đạt tiêu chuẩn kỹ thuật, giá cả thấp hơn nhà họ Hoắc một nửa thì quốc tế Đường Thị sẽ đồng ý, ánh mắt nhìn Hoắc Khải của ông ta giống như nhìn một con quái vật vậy.

“Cậu đã làm thế nào vậy?”, Miêu Nhất Khoa kinh ngạc hỏi.

Muốn làm đối tác của nhà họ Hoắc thì rất khó, vì nhà họ Hoắc yêu cầu chất lượng và tiêu chuẩn cao.

Nhưng tiêu chuẩn của quốc tế Đường Thị còn nghiêm khắc hơn của nhà họ Hoắc nhiều. Nói chính xác là quốc tế Đường Thị có đa số dự án tập trung ở nước ngoài nên họ càng chú ý đến bối cảnh tài nguyên quốc tế hơn.

Nếu công ty của anh có vốn đầu tư không ra gì, không có kỹ thuật chuyển giao của nước ngoài thì rất khó để được bọn họ công nhận.

Nói trắng ra thì trong mắt của quốc tế Đường Thị, cứ hàng ngoại là tốt nhất. Có thể nói là bọn họ rất sùng bái hàng ngoại, cũng có thể nói bọn họ ở nước ngoài quá lâu cho nên đã không còn nhìn thấy tình thế phát triển vượt bậc trong nước nữa.

Tóm lại thì làm được đối tác của nhà họ Hoắc thì tức là chất lượng sản phẩm của anh rất đáng tin, còn làm được đối tác của quốc tế Đường Thị thì tức là anh phải đủ cao cấp!

Nghe thì có vẻ không hơn nhau là bao, nhưng thực chất là cách xa nhau hàng ngàn cây số.

Biết được câu trả lời chắc nịch của Hoắc Khải, Miêu Nhất Khoa hưng phấn vô cùng.

Vì ông ta đã có được đơn đặt hàng của hai nhà cùng một lúc, vậy tức là sao?

Tức là chất lượng của ông ta vừa tốt, lại vừa thời thượng! Nếu truyền tin tức này ra thì chẳng phải đơn hàng sẽ bay đầy trời hay sao!

Vì vậy mà ông ta càng tò mò hơn, không biết Hoắc Khải đã thuyết phục quốc tế Đường Thị như thế nào. Bởi nhà máy của ông ta không có huyết thống của nước ngoài.

Hoắc Khải chỉ cười và nói: “Lấy tình cảm làm đối phương cảm động, dùng chân lý để đối phương hiểu rõ. Giám đốc của quốc tế Đường Thị là một người thông suốt, nên sẽ không từ chối một cơ hội hợp tác tốt như thế đâu”.

Cơ Hương Ngưng đứng bên cạnh định nói gì đó nhưng lại không bật ra được, cuối cùng lại đành im lặng.

Cái câu “Lấy tình cảm làm đối phương cảm động, dùng chân lý để đối phương hiểu rõ” này dường như không thích hợp với Hoắc Khải cho lắm. Rõ ràng toàn bộ quá trình đều như đang uy hiếp người ta vậy.

Thế mà quốc tế Đường Thị lại đồng ý chứ, đúng là không thể nào hiểu nổi.

“Phong này, cậu được đấy. Đến cả quốc tế Đường Thị mà cũng ‘chốt đơn’ được thì đúng là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”, Miêu Nhất Khoa cười khà khà, vỗ vai Hoắc Khải và nói tiếp: “Sao nào, đến làm với anh đi, cho cậu làm tổng giám đốc luôn được không? Mà kể cả làm phó chủ tịch thì cũng không phải là không được”.

Có lẽ Miêu Nhất Khoa đang đùa, mà cũng có thể là thật, nhưng thế nào thì Hoắc Khải cũng đều không đồng ý.

Anh chỉ cười đáp: “Giờ tôi đang là phó tổng giám đốc ở nhà họ Cơ rồi, không thể kiêm hai chức được, hơn nữa tôi còn có sự nghiệp của riêng mình nữa, bận lắm”.

Miêu Nhất Khoa nhìn Cơ Hương Ngưng, ông ta muốn nói nhà họ Cơ thì có là gì, chỉ là một công ty gia đình với trị giá vài tỷ, chẳng đáng để Miêu Nhất Khoa coi trọng.

Nhưng Cơ Hương Ngưng lại có mối quan hệ khá tốt với Hoắc Khải, nên không thể nói những lời này trước mặt người ta được.

Nhưng Miêu Nhất Khoa không nói không có nghĩa là Cơ Hương Ngưng không hiểu.

Hiện giờ Cơ Hương Ngưng đột nhiên cảm thấy hơi tự ti, nhìn Miêu Nhất Khoa và Hoắc Khải cười cười nói nói, cô ấy cảm thấy nghẹn ứ.

Hiện giờ Hoắc Khải toàn quen với những người có tài sản trên chục tỷ, thậm chí là cô con gái rượu của quốc tế Đường Thị cũng là bạn tốt của anh.

Còn cô ấy thì sao, cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty chi nhánh của nhà họ Cơ, thu nhập một năm dù có được chục triệu thì sao chứ, có sánh bằng người ta không?

Nghĩ đến đây, Cơ Hương Ngưng khẽ cúi đầu xuống, không phải vì nhụt chí mà vì cô ấy đang thầm quyết tâm, bất kể thế nào, cô ấy cũng phải trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của nhà họ Cơ!

Cho dù trở thành chủ tịch cũng không bằng những người này, nhưng ít nhất thì cũng sẽ gần với Hoắc Khải hơn một chút.

Phải biết rằng hiện giờ tài sản cá nhân của Hoắc Khải cũng đã lên đến mấy chục triệu rồi. Còn nếu tính cả vốn mạo hiểm các thứ thì ít nhất cũng là bốn, năm trăm triệu.

Nói cách khác thì nếu xuất hiện một người chịu tiêu vốn mạo hiểm thì Hoắc Khải lập tức có thể biến đổi trở thành một triệu phú với tài sản trên năm trăm triệu.

So sánh với anh thì dùng tiền lương của cả hàng chục triệu năm cũng không bằng.

Ba người đang nói chuyện thì Đường Trọng Vi chạy đến. Thấy Hoắc Khải đang đứng đó, mắt cô ấy sáng lên rồi đi qua hỏi: “Anh Lý, anh đến rồi sao? Hay là bàn việc xong rồi?”

“Xong cả rồi”, Hoắc Khải gật đầu.

Miêu Nhất Khoa nhìn Đường Trọng Vi, rồi lại nhìn Cơ Hương Ngưng và đột nhiên cười rất kỳ lạ. Ông ta vỗ vai Hoắc Khải và nói: “Phong à, cậu khá lắm”.

Ông ta nói không rõ ràng nhưng tất cả mọi người ở đó sao có thể không hiểu được ý của ông ta chứ, họ đâu có ngốc.

Đường Trọng Vi và Cơ Hương Ngưng đều đỏ hết cả mặt lên, nhưng lại không định giải thích.

Bọn họ tự nhủ rằng, mực càng dây càng đen, người ta đã nói gì đâu mà phải vội.

Mà bọn họ cũng bất giác lén nhìn đối phương, khi thấy khuôn mặt đỏ hồng của nhau thì trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.

Dáng vẻ lạ lùng của họ cũng được Hoắc Khải thấy hết, nhưng anh lại chỉ nghĩ là bọn họ ngại vì lời của Miêu Nhất Khoa, bèn nói: “Giới thiệu chút, đây là Đường Trọng Vi, thiên kim của chủ tịch hội đồng quản trị quốc tế Đường Thị. Còn đây là Miêu Nhất Khoa, học trò của giáo sư Triệu Vĩnh An”.

“Hóa ra là viên ngọc quý của quốc tế Đường Thị, thất lễ quá”, khi biết đến thân phận của Đường Trọng Vi, Miêu Nhất Khoa vội vàng đưa tay ra bắt tay với cô ấy, vẻ mặt hơi lúng túng.

Chưa biết người ta là ai mà đã nói linh tinh rồi, đúng là không ra làm sao.

Cũng may Đường Trọng Vi không phải là người thù dai, mà cô ấy cũng chẳng phản cảm với sự hiểu lầm của Miêu Nhất Khoa, ngược lại còn thấy hơi hồi hộp.

Đường Trọng Vi cố gắng kiềm chế sự kích động của mình lại và đáp: “Nếu anh Miêu đây cũng là người quen thì chúng ta đi ăn một bữa với nhau nhé, tôi đã đặt bàn xong rồi”.

Được ăn cơm với con gái yêu của chủ tịch quốc tế Đường Thị thì còn gì bằng, nhưng Miêu Nhất Khoa luôn cảm thấy hai cô gái trẻ này có ý gì đó với Hoắc Khải, bản thân xuất hiện lại giống cái bóng đèn quá, không được tự do cho lắm.

Ngoài ra quốc tế Đường Thị còn nói sẽ đến thị sát nhà máy điện tử trong vòng một tuần, nên để đảm bảo cho việc hợp tác được thuận lợi, Miêu Nhất Khoa phải vội vàng quay về chỉnh lý lại nhà máy một phen.

Phải thu dọn hết mấy thứ gai mắt kia, cho nhân viên lên tinh thần, chứ để quốc tế Đường Thị đến mà gặp một đám khùng điên thì chết.

Đường Trọng Vi cũng không ép, cô ấy không thân quen gì với Miêu Nhất Khoa, cũng không có chung chủ đề nói chuyện, chỉ khách sáo vài câu rồi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.